Có chơi có chịu
Vu Triết
2024-07-22 22:14:56
Edit: zhuu
Chương 62: Có chơi có chịu
"Em nhớ ra một chuyện," Lúc Lâm Diệu xuống lầu thì nhìn thấy Lục Đằng đang chơi đùa vui vẻ với mấy đứa cháu trai cháu gái, cả đám đang lăn lộn trên thảm, cậu quay đầu lại nhìn Quan Trạch, "Hồi nãy xưng hô của Lục Đằng hình như hơi bị lộn xộn anh nhỉ?"
Quan Trạch nghĩ lại thì cười: "Hình như thế, kêu bác cả của em bằng bác còn mẹ em thì kêu bằng bà."
"Đúng đó, ôi cái bối phận này," Lâm Diệu thở dài, "Có điều phải nói là Lục Đằng rất thông minh, kêu bác thì theo tuổi, kêu bà thì theo bối phận….."
"Lát nữa anh bảo thằng bé sửa."
"Thôi kệ đi, con nít vốn đã mờ mịt rồi, anh còn bảo thằng bé sửa tới sửa lui cái thằng bé lại nhớ nhầm," Lâm Diệu nhìn vẻ mặt hưng phấn của Lục Đằng, "Nếu mà phải sửa thật thì đầu tiên phải sửa lại cái tật xấu kêu em bằng anh này trước đã."
"Cái này chắc là không có hy vọng đâu." Quan Trạch cười cười.
Cơm trưa rất phong phú, trong nhà nhiều họ hàng, bày ra ba cái bàn chiếm trọn cả phòng khách.
Lâm Diệu gọi mấy đứa nhóc vào đứng trước mặt cậu và Quan Trạch, phát lì xì cho từng đứa, trước đây cậu và Lâm Tông nhận lì xì không nhẹ nhàng như thế, vừa qua 12 giờ là phải cúi đầu chúc tết với từng người, nói một đóng mấy câu chúc may mắn mới có thể nhận được, hơn nữa lần nào thì cậu cũng đứng chúc tết còn Lâm Tông đứng bên cạnh hừ hừ.
Mấy đứa nhóc đứng bên cạnh vừa cười vừa nói, đến mức người lớn đang nói chuyện cũng phải hét lên nói, thím ở trong bếp ló đầu ra quát một tiếng: "Lâm Diệu! Đến bưng thức ăn! Anh con mới vừa ở trong bếp giờ không biết trốn đi đâu mất rồi!"
"Đến đây ạ," Lâm Diệu nhanh chóng kéo Quan Trạch đi vào bếp, "Chắc chắn anh em lên sân thượng hút thuốc rồi, không nhịn được."
"Quan Trạch con không cần vào, ra ngoài ngồi đi." Thím đứng trước cửa đẩy Quan Trạch ra.
"Không sao," Quan Trạch vịn khung cửa, "Con ngồi cũng không thú vị."
"Em để nó bưng đi," Mẹ ở bên trong nói, "Chị nói chứ thằng bé còn đáng tin hơn cả Lâm Diệu ấy, năm ngoái Lâm Diệu bưng tô thịt gà rơi cả ra sàn đâu phải là mọi người không biết….."
"Ôi, cả đời không quên luôn đấy!" Thím cười không dừng được, không ngăn Quan Trạch nữa, "Lâm Diệu phá hoại, lúc bắn pháo hoa có phải cũng bắn về phía xe của bác cả nó luôn không? Suýt nữa là đốt xe luôn rồi."
"Không có liên quan đến con nha," Lâm Diệu bưng một đĩa cá ra ngoài, "Con chưa từng thấy cái xe nào mà đậu lại không đóng cửa sổ xe cả, hơn nữa không phải con cũng đã quên mình cứu hoả rồi hả."
"Cứu như nào?" Quan Trạch bưng một cái tô lớn theo sau, không biết là cái gì chỉ có mùi thảo dược nhè nhẹ.
"Em nhét cái thân hình to cao mạnh mẽ mét 8 này của em vào nữa cái cửa sổ xe, lấy cái pháo hoa kia ra!" Lâm Diệu rất đắc ý mà quay đầu lại, "Có điều lúc ra có hơi phí sức, anh em phải nắm chân em kéo ngược trở ra."
Lục Đằng đi rửa tay xong, trước khi ăn cơm thì kéo Quan Trạch qua một bên: "Ba ơi ba qua đây."
"Sao thế?" Quan Trạch đi theo bên cạnh cậu bé, ngồi xổm xuống nhìn cậu.
"Ba giữ giúp con với, con không giữ được," Lục Đằng moi một đóng bao lì xì trong áo ra, phấn khích nhưng cũng có chút ngại ngùng, "Lúc con chơi nó cứ rơi ra mãi thôi."
"Nhiều thế à?" Quan Trạch cười cười, nhà Lâm Diệu lì xì thật sự rất nhiều, đây chắc là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu bé nhận được nhiều tiền lì xì như thế.
"Ba, con có thể nhận ạ?" Lục Đằng nghĩ nghĩ lại cẩn thận hỏi một câu.
"Được." Quan Trạch sờ đầu cậu.
"Vậy ba có rảnh thì dẫn con đi mua quà cho mấy bạn với nha? Con lấy một nửa đi mua quà còn một nửa ba để giành giúp con." Lục Đằng ôm cổ hắn dựa vào vặn vẹo.
"Được, ông chủ nhỏ."
Nói là ăn cơm trưa đơn giản chút, tối lại ăn bữa lớn nhưng đồ ăn vẫn đầy tràn mà bày ra mấy bàn lớn.
Lâm Diệu nếm nếm, lần này đồ ăn mẹ tự mình làm không nhiều lắm, mấy thím mấy bác đã cứu cả mùi vị của cả bàn đồ ăn, cậu ăn rất là vui vẻ.
Một bữa cơm ồn ào náo nhiệt ăn không bao lâu đã xong, vì buổi chiều còn có chuyện Quan Trạch phải làm, chuẩn bị cơm tối rồi còn phải làm sủi cảo, đương nhiên là nhiều người muốn đi đánh bài hơn.
"Quan Trạch," Lúc mẹ ở trong bếp dọn dẹp nhìn thấy Quan Trạch đi vào, nhanh chóng giữ hắn lại, "Lát nữa trông vào con đó nha!"
"Vâng," Quan Trạch cười gật đầu, "Trông vào con đi."
"Đừng có khoác lác quá trời như thế," Lâm Diệu đi vào cầm giẻ lau ra ngoài lau bàn, "Không thắng được thì làm sao bây giờ hả anh?"
"Xem tình huống trước đã," Quan Trạch hoạt động cánh tay một chút, "Tốt xấu gì tôi cũng có nhiều năm kinh nghiệm chơi bài, được hơn cái mớ kinh nghiệm của em nhiều."
"Câm miệng!" Lâm Diệu quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn một cái.
Lúc ba nhìn thấy Quan Trạch ngồi xuống bàn thì nhướng mày, nhìn Quan Trạch: "Dì phái đến đấy à?"
"Không phải," Quan Trạch cười cười, "Lâu rồi không đánh, ôn lại chút ạ."
"Hừ," Ba cười lạnh một tiếng, "Tôi không nương tay đâu."
"Thẳng tay đi ạ." Quan Trạch nói.
Lâm Diệu đặt trà với nước trái cây gì đó mà mẹ đã chuẩn bị sẵn đặt trên bàn, còn có một đống lớn đồ ăn vặt, năm nào đánh bài công việc lớn nhất của cậu chính là vì dân phục vụ.
Sau khi chuẩn bị xong hai bàn thức ăn, Lâm Diệu cầm ghế ngồi ở phía sau Quan Trạch.
Cả bàn này toàn là cao thủ, ba, thím và bác cả, Lâm Diệu không biết trình độ Quan Trạch như nào, cậu nhìn chằm chằm động tác hắn một lúc, cảm thấy chắc là có hy vọng.
Động tác của Quan Trạch rất quen thuộc, lấy bài xếp bài rất nhanh, không giống như Lâm Diệu, lấy bài thôi mà ngó cả buổi trời, nếu mà cậu không rõ nhóm thì Lâm Diệu sẽ ngồi bên cạnh lảm nhảm ngay lúc cậu đang nặn bài suy nghĩ, cố nặn một hồi là có thể đánh ra cho người ta ù thuần một sắc luôn.
Quan Trạch lấy bài cũng không đặt đúng trình tự như cậu, hắn đều tùy tiện đặt, nghe nói như thế sẽ không để người ta dễ đoán bài mình. Thật ra Lâm Diệu cảm thấy đối thủ nếu mà là mình thì trừ khi lật bài ra hết luôn chứ cho dù có đặt theo trình tự thì cậu cũng chả đoán ra.
Trong nhà hai ba năm liền chưa ai có thể thắng ba, Lâm Diệu rất muốn nhìn thấy Quan Trạch thắng nhưng qua hai ba ván, bên kia ba đã gom không ít mà Quan Trạch chẳng có động tĩnh gì.
"Anh không được rồi." Quan Trạch ghé vào tay Quan Trạch thì thầm.
"Thế à?" Quan Trạch nghiêng mặt nhìn cậu, cong môi.
Nụ cười này rõ ràng là có nội dung khác, Lâm Diệu hung hăng liếc nhìn hắn một cái, đứng lên: "Ai muốn ăn gì uống gì không?"
"Anh Lâm Diệu ơi——" Lục Đằng gọi cậu một tiếng.
Trong nhà giờ không có tiếng gì, một tiếng anh này của Lục Đằng đều làm mọi người bật cười, mấy đứa nhỏ cỡ Lục Đằng kia toàn là đứa nhỏ nhà anh chị họ cậu, không kêu cậu bằng cậu thì là bằng chú.
"Anh Lâm Diệu à cái bối phận này của ngài lúc cao lúc thấp không lần được luôn á nha," Thím đang trộn nhân sủi cảo, "Anh Lâm Tông đi rửa tay đi, phải cán vỏ bánh kìa."
"Con vô tội đấy nhé." Lâm Tông đặt ly trà xuống, đi vào bếp.
"Anh ơi," Cháu trai nhỏ gọi theo, "Còn trái cây không anh?"
"Có, con khỉ này đừng có gọi bậy, coi chừng chú nói bài của con ra bây giờ," Lâm Diệu rất bất đắc dĩ mà bưng dĩa trái cây đặt sang bên cạnh mấy đứa nhỏ, "Mấy đứa đang chơi gì đó?"
"Đánh cờ ạ." Lục Đằng trả lời.
"Đánh đàng hoàng," Lâm Diệu ngồi xổm xuống bên cạnh Lục Đằng ôm vai cậu bé nhỏ giọng nói, "Kêu chú được không?"
"Chú ơi." Lục Đằng nhìn bàn cờ chăm chú không nhìn cậu, ngoài miệng rất sảng khoái mà sửa lại.
"Ngoan quá đi à! Tối chú đưa đi bắn pháo hoa nha." Lâm Diệu véo má cậu bé.
Lúc cậu đang muốn khen Lục Đằng để cậu bé có thể giữ cái xưng hô này lâu một chút thì ba đột nhiên kêu một tiếng: "Ài——?"
Tiếng thở dài khiến Lâm Diệu ngớ người, cậu nhanh chóng đi nhanh lại bên cạnh bàn.
Bài trước mặt Quan Trạch đã bị đẩy ngã, thím và bác cả đều đang cười lớn: "Con còn có thể điểm pháo cơ à? Hiếm lạ thật đó."
Lâm Diệu nhìn qua bài, ba không chỉ tặng bài cho Quan Trạch mà còn tặng con lớn, chỉ một ván này thôi là đã có thể hốt hơn phân nửa đống tiền mà trước đó ba thắng được.
(*Gốc là 点炮/ điểm pháo: kiểu đánh ra cho người ta ù.)
"Cảm ơn chú ạ." Quan Trạch cười cười.
"Cậu được lắm, thế mà cũng điểm pháo được cơ đấy," Ba xem bài hắn, híp mắt, "Xem thường cậu rồi, trước đó toàn đang thăm dò tôi!"
"Không đánh trận mà không chuẩn bị trước ạ." Quan Trạch vẫn cười.
Lâm Diệu rất phục Quan Trạch, thắng được cái người giàu ngàn năm không thua như ba mà hắn vẫn có thể mặt không đổi sắc tim không đập loạn, khiêm tốn cũng không thèm khiêm tốn luôn.
"Được, tiếp chiêu đi, tôi xem xem hôm nay cậu có thể thắng tôi bao nhiêu."
Lâm Diệu không biết mẹ bảo Quan Trạch đi thắng lại tiền ở chỗ ba giúp có căn cứ hay không, cho dù là mẹ có mắt nhìn thật hay là đoán mò thì tóm lại là Quan Trạch cũng không khiến mẹ thất vọng.
Trước giờ ba chưa từng thua giờ đã thua dưới tay Quan Trạch, từ cái tặng bài kia bắt đầu thì ba cơ bản chưa từng thắng nữa, Lâm Diệu có hơi nghi ngờ có phải mẹ đã thông đồng với Quan Trạch động tay động chân vào bộ mạt chược này rồi không…..
Sau ba tiếng, ba duỗi người: "Ôi ai lại thay tôi không?"
Lâm Tông đang ngồi ở sofa phía sau ông chơi điện thoại, y nhìn lướt qua bàn: "Ba không chơi nữa á?"
"Hết tiền mặt rồi," Ba chỉ Quan Trạch, "Bị tên tiểu tử này hốt sạch rồi."
"Một đồng cũng không còn thì ai mà vào thế ba chứ." Lâm Tông vui vẻ.
"Úi chà Lâm đại ca à anh cũng có ngày hôm nay," Mẹ gói sủi cảo xong rửa tay ra ngoài, vui vẻ hài lòng mà chạy đến gom hết tiền trước mặt Quan Trạch đi, "Đủ cho em với mẹ người mộ bộ quần áo không ta….."
"Biết ngay là em mà!" Ba rót một ly trà uống.
"Thoái vị đi anh, anh độc chiếm vị trí thần ở nhà mình bao lâu rồi chứ," Mẹ chậc một tiếng, tươi cười nhìn Quan Trạch, "Ôi không nhìn ra con lợi hại ghê luôn nha Quan Trạch."
"Chú khinh địch ạ." Quan Trạch đứng lên hoạt động một chút, lâu lắm rồi hắn không ngồi bất động một tư thế như vậy.
"Không khinh địch, giờ tự nhiên cái giả khiêm tốn cái gì." Ba liếc nhìn hắn một cái.
"Phải ạ," Quan Trạch cười, "Chú không phải là đối thủ của con."
Lâm Diệu bật cười: "Này còn không bằng giả khiêm tốn."
Còn cách lúc ăn tối một lúc, mấy đứa nhỏ chơi trong nhà chán rồi muốn ra ngoài bắn pháo hoa, Lâm Diệu và Quan Trạch cầm một túi pháo hoa dẫn đám nhóc ra ngoài.
Bên ngoài rất lạnh, còn có tuyết rơi nhưng mùi thuốc súng và tiếng pháo như gần như xa khiến cho người ta chẳng còn quan tâm đến lạnh giá.
Mấy người vui vẻ cả đường di chuyển đến hoa viên ở giữa tiểu khu.
"Trước đây lúc ăn tết anh đều ở nhà một mình à?" Lâm Diệu kề sát bên cạnh Quan Trach cọ hắn mà đi, đưa tay vào túi hắn sờ tay hắn, dù sao thì cũng toàn là một đám nhóc lại còn đang chơi đùa vui vẻ ai lại để ý động tác của cậu và Quan Trạch chứ.
"Ừm, giống như ngày bình thường thôi." Quan Trạch nắm tay cậu.
"Vậy năm nay anh cảm nhận cho đàng hoàng tí nha," Lâm Diệu gãi nhẹ lên lòng bàn tay hắn, "Nhà của em ăn tết chính là rất ồn ào, vô cùng thú vị, tối nay chắc chắn sẽ lái xe đến quảng trường trung tâm bắn pháo hoa, chính là mấy cái pháo hoa mà anh với anh em mua về, kéo qua đấy không chừng sẽ có người đến mua thật….."
"Vậy vừa bắn vừa bán, tiền bán được vào túi ba em."
Lâm Diệu cười hí hí vui vẻ một hồi: "Hôm nay anh thắng bao nhiêu thế?"
"Không biết nữa, tôi không đếm, nhà em đánh lớn quá tôi cũng không thể không biết ngại mà thắng nhiều."
"Sau này anh phải không biết ngại, cái kiểu nhà giàu mới nổi như ba em phải cắn tàn nhẫn mới được," Lâm Diệu hít hít mũi, đột nhiên dừng lại, "Anh chính thức chúc tết em cái đi."
"Năm mới vui vẻ nha Diệu Diệu, vạn sự như ý, tiền vô như nước, Cherokee đến tay." Quan Trạch cười nói.
"Ngoan quá đi," Lâm Diệu lấy bao lì xì trong túi áo ra đặt lên tay hắn, "Lì xì cho anh nè, muốn tối nay mới đưa anh cơ nhưng em sợ nhiều người không có cơ hội."
Quan Trạch nhận bao lì xì, bao lì xì rất dày nhưng không giống đặt tiền bên trong, Quan Trạch mở ra nhìn, lấy ra một cuốn vở nhỏ từ bên trong, mở ra nhìn thì mỗi tờ đều có hình vẽ, chính là hình vẽ chibi đầu to thân nhỏ mà Lâm Diệu hay vẽ.
"Anh biết xem như nào không?" Lâm Diệu sờ sờ mũi, nhảy tại chỗ mấy cái có hơi đắc ý.
"Hồi nhỏ anh vẽ người que đều chơi như thế " Quan Trạch dùng ngón cái và ngón trỏ cầm góc vở, làm cho từng trang giấy trượt nhanh ra từ đầu ngón tay.
Nội dung mà Lâm Diệu vẽ rất đơn giản, mỗi một động tác của một bé chibi xoay người nhào vào ôm hôn một bé chibi khác nhưng vẽ vô cùng đáng yêu, cuối cùng còn viết xung quanh một hàng chữ: "Chúc mừng năm mới nha vợ ơi."
Quan Trạch cong môi, lại lật thêm mấy lần: "Cái người bị đè phía dưới là em nhỉ?"
"Là anh đó." Lâm Diệu cúi người tiếp tục đi về phía trước, mấy đứa nhóc đều đã đi đến bên cạnh hồ, đang gọi họ lại nói muốn đốt pháo.
Lâm Diệu đặt pháo hoa lên mặt đất chia đều cho tụi nhóc, Quan Trạch ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, nhét đồ vào túi cậu: "Tặng em."
"Gì thế anh?" Lâm Diệu rất kích động mà thò tay vào túi mò mò, sờ được một cái túi nhỏ.
"Thủ công," Quan Trạch lấy gói thuốc từ cái túi khác của Lâm Diệu ra, cầm điếu thuốc châm lên rít mấy hơi rồi đưa cho mấy bạn nhỏ, "Để châm pháo hoa, không được hút, hết cháy thì bảo chú Lâm Diệu của mấy đứa hút cho."
"Đù má," Lâm Diệu nhìn khói Quan Trạch phả ra, ngạc nhiên trừng mắt, "Mẹ nó anh biết hút thuốc cơ á?"
"Không biết." Quan Trạch trả lời rất bình tĩnh.
"Hút cũng hút luôn rồi anh thật sự cho rằng mắt em không tốt hả….." Lâm Diệu nhỏ giọng lầm bầm, vốn dĩ định nói thêm mấy câu nhưng cậu vội xem quà Quan Trạch tặng cậu nên không nhiều lời nữa, "Anh còn biết làm thủ công à?"
Quan Trạch không nói gì chỉ cười. Đây là một cái túi nhỏ màu đỏ, bên trên thắt một cái nơ màu hồng, sau khi Lâm Diệu mở ra thì đổ đồ trong túi ra tay mình, vừa nhìn thấy thì cậu đã ngây ngẩn cả người, cả nửa ngày mới hét lên: "Anh làm á?"
"Ừm, em thích không?"
"Em……" Lâm Diệu nhìn đồ trong tay không nói nên lời, đây là một hình nhân chibi khắc từ gỗ, lớn hơn ngón cái một xíu, khắc cực kỳ tỉ mỉ, quần áo hay động tác đều rất rõ ràng, biểu cảm trên mặt cũng có thể nhìn thấy rõ, còn tô màu lên luôn.
Làm sao Lâm Diệu cũng không ngờ được Quan Trạch sẽ tặng cậu một món quà như thế, cậu nhìn hình nhân này nước mắt đã bắt đầu rục rịch trong hốc mắt.
"Anh khắc theo cái hình chibi mà lần trước em gửi đến hòm thư của bộ phận thị trường," Quan Trạch dùng ngón tay búng nhẹ tai cậu một cái, "Em đừng khóc, khóc trước mặt nhiều con nít như này?"
"Vâng," Lâm Diệu hít một hơi, cầm hình nhân chibi đầu gỗ trong tay, cả buổi trời mới nói được một câu, "Má nó tay anh khéo quá đi."
"Lâu rồi anh không khắc, gượng tay, làm lâu lắm, vốn dĩ muốn đưa hôm sinh nhật em nhưng chưa chuẩn bị xong."
"Khắc lâu vậy à?" Lâm Diệu rất giật mình.
"Ừm, hỏng nhiều lắm, lúc em điều tra ở nhà anh không nhìn thấy à? Trong hộp cơm ở trong tủ chén còn cất mười mấy cái bị khắc hỏng kìa …" Quan Trạch đứng lên, nhìn mấy đứa nhóc bắn pháo hoa bên hồ, thật ra bây giờ trời vẫn còn sáng, chẳng nhìn ra pháo hoa gì nhưng mấy đứa nhỏ chẳng để tâm, lúc nhỏ hắn cũng như thế, tết hắn sẽ ngồi ở một chỗ xa xa nhìn con nhà người ta bắn pháo hoa, cho dù ban ngày nhìn không rõ màu sắc của pháo hoa thì hắn cũng sẽ cảm thấy rất ngưỡng mộ.
"Nhắc đến chuyện này là em giận! Ôi trái tim nhỏ bé này của em cứ nhắc đến chuyện này là lại giật giật, mẹ nó anh thì giỏi rồi, anh nói hôm sinh nhật em chưa làm xong cái thứ này nên không tặng được," Lâm Diệu cũng đứng lên, đè thấp giọng, "Vậy mà nửa đường cái anh chạy mất, cái thứ này anh định để dành dưỡng lão đấy à? Không định tặng em nữa luôn đúng không? Anh tốn công tốn sức làm tổn thương em như thế rồi buông tay vậy luôn đúng không?"
Quan Trạch nhanh chóng xoay người lại ôm cậu: "Tha cho anh đi, đừng nhắc chuyện này nữa, bây giờ không phải anh tặng em rồi à?"
Lâm Diệu cúi đầu nhìn hình nhân trong tay: "Thôi bỏ đi, tha chết cho anh đó…. Này là em à?"
"Ừm."
"Anh có rảnh thì khắc hai người đi anh, không thì anh cố gắng khắc bạn nhỏ Lục Đằng ra luôn, dù sao em cũng vẽ ba người mà."
"Anh…." Quan Trạch ngớ người, hắn mất mấy tháng trời mới khắc ra được cái này nhưng ngẫm nghĩ hắn vẫn gật đầu, "Được."
Cháu trai nhỏ cầm điếu thuốc đến đưa cho Lâm Diệu, Lâm Diệu rít một hơi, châm mấy cái pháo hoa cho cậu nhóc sau đó mới quay đầu lại hỏi hắn một câu: "Đại hiệp, kĩ năng này anh học ở đâu thế?"
"Hồi nhỏ chán nên lấy dao khắc lung tung chơi, lâu rồi thì biết," Quan Trạch lấy cái pháo kép trong túi đựng pháo hoa ra, nhìn nhìn lại không nhịn được mà bật cười, "Lần trước em nói là trong mông kẹp cái pháo ké…."
"Mẹ nó anh im ngay cho ông!" Lâm Diệu đánh một cái lên lưng hắn.
"Cái này mà đưa cho mấy đứa nhỏ chơi thì nguy hiểm quá chúng ta chơi đi." Quan Trạch ném cho cậu một cái.
"Chơi như nào?"
"Xem ai cầm nó lâu hơn," Quan Trạch híp mắt, "Em dám không?"
"Sợ anh chắc, đến đi." Lâm Diệu châm thuốc, bày ra tư thế đứng tấn.
"Lúc ném nhớ xem rõ hướng," Quan Trạch ngừng hai giây lại thêm vào một câu, "Ai ném trước thì là vợ."
"Được." Lâm Diệu liếm liếm răng.
Lâm Diệu cảm thấy chơi cái này rất kích thích tuy là từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng chơi như thế bao giờ.
Hai người cùng nhau châm pháo kép, lúc ngòi nổ lóe ra ngọn lửa nhỏ Lâm Diệu lập tức cho hơi căng thẳng mà ném ngay điếu thuốc trong tay xuống đất, mắt nhìn chằm chằm tia lửa còn không quên dùng khoé mắt liếc nhìn Quan Trạch.
Ngòi nổ ngày càng ngắn, tay Lâm Diệu bắt đầu có hơi run, bình thường cậu châm pháo muốn cầm trên tay chút rồi ném là mẹ đã không cho rồi, với cả từ nhỏ cậu đã sợ cái thứ này, trước đây lúc Lâm Tông ném là cậu trốn thật xa, hai cái tiếng nổ vang kia có thể chấn động khiến cậu không chịu nổi, giờ tự nhiên cầm trên tay như thế làm cậu có áp lực rất lớn.
Nhưng Quan Trạch dường như rất bình tĩnh, cứ cầm như thế.
Lâm Diệu cảm thấy tiếng tia lửa ngày càng lớn răng cậu cũng sắp mất cảm giác luôn rồi, tim đập như trống vậy.
"Á đù má——" Lâm Diệu thật sự không chịu nổi nữa mà ném mạnh pháo kép trong tay như phi tiêu xuống mặt hồ.
Pháo mang theo một làn khói bay lên không trung sau đó rơi xuống mặt hồ phát ra một tiếng vang lớn.
Không chờ Lâm Diệu phản ứng lại thì lại có một tiếng vang khác nổ bên tai cậu, doạ cậu ngu người luôn.
Quan Trạch không ném pháo kép đi mà là pháo kép nổ tiếng đầu tiên xong tự văng khỏi tay Quan Trạch, sau đó nổ vang tiếng thứ 2 trên không trung, gần như là vang lên cùng lúc với cái mà Lâm Diệu đã ném đi.
Sau khi mấy tiếng vang này qua đi, mấy đứa nhóc hoan hô một trận, vừa hét vừa cười.
Giờ Lâm Diệu mới hoàn hồn lại không rảnh lo cho đôi tai như bị ép nghe rock and roll cả ngày đang kêu ong ong của mình mà nhanh chóng nhào qua kéo tay Quan Trạch: "Mẹ nó anh bị điên hả! Sao anh không ném!"
"Em chưa từng chơi như thế đúng không?" Quan Trạch cười cười, hắn lật tay mình qua lại kiểm tra, "Không nổ trúng tay."
"Má nó….." Đúng thật là Lâm Diệu không phát hiện cái gì lạ thường trên tay Quan Trạch, "Mẹ nó này là cách chơi ngu gì, hù chết ông đây rồi!"
"Cầm trên tay nổ một cái, văng lên trời nổ thêm một cái, vậy mới gọi là chơi pháo kép," Quan Trạch búng búng má cậu, "Anh biết ngay là bé ngoan chưa từng chơi như thế mà."
Lâm Diệu xoa xoa tai, sau khi bình tình lại thì đột nhiên hiểu ra: "Mẹ anh! Anh gài kèo em!"
"Gọi chồng ơi," Quan Trạch ngoéo cằm cậu, "Có chơi có chịu chứ."
"Quan Trạch," Ngón tay Lâm Diệu chọt lên ngực Quan Trạch mấy cái, "Không nhìn ra anh lại thâm độc như thế."
"Gọi nhanh đi," Môi Quan Trạch mang theo nụ cười, "Đàn ông con trai nhanh lên tí nào."
"...... Chồng ơi." Lâm Diệu ủ rủ mà gọi một tiếng.
__________
Chương 62: Có chơi có chịu
"Em nhớ ra một chuyện," Lúc Lâm Diệu xuống lầu thì nhìn thấy Lục Đằng đang chơi đùa vui vẻ với mấy đứa cháu trai cháu gái, cả đám đang lăn lộn trên thảm, cậu quay đầu lại nhìn Quan Trạch, "Hồi nãy xưng hô của Lục Đằng hình như hơi bị lộn xộn anh nhỉ?"
Quan Trạch nghĩ lại thì cười: "Hình như thế, kêu bác cả của em bằng bác còn mẹ em thì kêu bằng bà."
"Đúng đó, ôi cái bối phận này," Lâm Diệu thở dài, "Có điều phải nói là Lục Đằng rất thông minh, kêu bác thì theo tuổi, kêu bà thì theo bối phận….."
"Lát nữa anh bảo thằng bé sửa."
"Thôi kệ đi, con nít vốn đã mờ mịt rồi, anh còn bảo thằng bé sửa tới sửa lui cái thằng bé lại nhớ nhầm," Lâm Diệu nhìn vẻ mặt hưng phấn của Lục Đằng, "Nếu mà phải sửa thật thì đầu tiên phải sửa lại cái tật xấu kêu em bằng anh này trước đã."
"Cái này chắc là không có hy vọng đâu." Quan Trạch cười cười.
Cơm trưa rất phong phú, trong nhà nhiều họ hàng, bày ra ba cái bàn chiếm trọn cả phòng khách.
Lâm Diệu gọi mấy đứa nhóc vào đứng trước mặt cậu và Quan Trạch, phát lì xì cho từng đứa, trước đây cậu và Lâm Tông nhận lì xì không nhẹ nhàng như thế, vừa qua 12 giờ là phải cúi đầu chúc tết với từng người, nói một đóng mấy câu chúc may mắn mới có thể nhận được, hơn nữa lần nào thì cậu cũng đứng chúc tết còn Lâm Tông đứng bên cạnh hừ hừ.
Mấy đứa nhóc đứng bên cạnh vừa cười vừa nói, đến mức người lớn đang nói chuyện cũng phải hét lên nói, thím ở trong bếp ló đầu ra quát một tiếng: "Lâm Diệu! Đến bưng thức ăn! Anh con mới vừa ở trong bếp giờ không biết trốn đi đâu mất rồi!"
"Đến đây ạ," Lâm Diệu nhanh chóng kéo Quan Trạch đi vào bếp, "Chắc chắn anh em lên sân thượng hút thuốc rồi, không nhịn được."
"Quan Trạch con không cần vào, ra ngoài ngồi đi." Thím đứng trước cửa đẩy Quan Trạch ra.
"Không sao," Quan Trạch vịn khung cửa, "Con ngồi cũng không thú vị."
"Em để nó bưng đi," Mẹ ở bên trong nói, "Chị nói chứ thằng bé còn đáng tin hơn cả Lâm Diệu ấy, năm ngoái Lâm Diệu bưng tô thịt gà rơi cả ra sàn đâu phải là mọi người không biết….."
"Ôi, cả đời không quên luôn đấy!" Thím cười không dừng được, không ngăn Quan Trạch nữa, "Lâm Diệu phá hoại, lúc bắn pháo hoa có phải cũng bắn về phía xe của bác cả nó luôn không? Suýt nữa là đốt xe luôn rồi."
"Không có liên quan đến con nha," Lâm Diệu bưng một đĩa cá ra ngoài, "Con chưa từng thấy cái xe nào mà đậu lại không đóng cửa sổ xe cả, hơn nữa không phải con cũng đã quên mình cứu hoả rồi hả."
"Cứu như nào?" Quan Trạch bưng một cái tô lớn theo sau, không biết là cái gì chỉ có mùi thảo dược nhè nhẹ.
"Em nhét cái thân hình to cao mạnh mẽ mét 8 này của em vào nữa cái cửa sổ xe, lấy cái pháo hoa kia ra!" Lâm Diệu rất đắc ý mà quay đầu lại, "Có điều lúc ra có hơi phí sức, anh em phải nắm chân em kéo ngược trở ra."
Lục Đằng đi rửa tay xong, trước khi ăn cơm thì kéo Quan Trạch qua một bên: "Ba ơi ba qua đây."
"Sao thế?" Quan Trạch đi theo bên cạnh cậu bé, ngồi xổm xuống nhìn cậu.
"Ba giữ giúp con với, con không giữ được," Lục Đằng moi một đóng bao lì xì trong áo ra, phấn khích nhưng cũng có chút ngại ngùng, "Lúc con chơi nó cứ rơi ra mãi thôi."
"Nhiều thế à?" Quan Trạch cười cười, nhà Lâm Diệu lì xì thật sự rất nhiều, đây chắc là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu bé nhận được nhiều tiền lì xì như thế.
"Ba, con có thể nhận ạ?" Lục Đằng nghĩ nghĩ lại cẩn thận hỏi một câu.
"Được." Quan Trạch sờ đầu cậu.
"Vậy ba có rảnh thì dẫn con đi mua quà cho mấy bạn với nha? Con lấy một nửa đi mua quà còn một nửa ba để giành giúp con." Lục Đằng ôm cổ hắn dựa vào vặn vẹo.
"Được, ông chủ nhỏ."
Nói là ăn cơm trưa đơn giản chút, tối lại ăn bữa lớn nhưng đồ ăn vẫn đầy tràn mà bày ra mấy bàn lớn.
Lâm Diệu nếm nếm, lần này đồ ăn mẹ tự mình làm không nhiều lắm, mấy thím mấy bác đã cứu cả mùi vị của cả bàn đồ ăn, cậu ăn rất là vui vẻ.
Một bữa cơm ồn ào náo nhiệt ăn không bao lâu đã xong, vì buổi chiều còn có chuyện Quan Trạch phải làm, chuẩn bị cơm tối rồi còn phải làm sủi cảo, đương nhiên là nhiều người muốn đi đánh bài hơn.
"Quan Trạch," Lúc mẹ ở trong bếp dọn dẹp nhìn thấy Quan Trạch đi vào, nhanh chóng giữ hắn lại, "Lát nữa trông vào con đó nha!"
"Vâng," Quan Trạch cười gật đầu, "Trông vào con đi."
"Đừng có khoác lác quá trời như thế," Lâm Diệu đi vào cầm giẻ lau ra ngoài lau bàn, "Không thắng được thì làm sao bây giờ hả anh?"
"Xem tình huống trước đã," Quan Trạch hoạt động cánh tay một chút, "Tốt xấu gì tôi cũng có nhiều năm kinh nghiệm chơi bài, được hơn cái mớ kinh nghiệm của em nhiều."
"Câm miệng!" Lâm Diệu quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn một cái.
Lúc ba nhìn thấy Quan Trạch ngồi xuống bàn thì nhướng mày, nhìn Quan Trạch: "Dì phái đến đấy à?"
"Không phải," Quan Trạch cười cười, "Lâu rồi không đánh, ôn lại chút ạ."
"Hừ," Ba cười lạnh một tiếng, "Tôi không nương tay đâu."
"Thẳng tay đi ạ." Quan Trạch nói.
Lâm Diệu đặt trà với nước trái cây gì đó mà mẹ đã chuẩn bị sẵn đặt trên bàn, còn có một đống lớn đồ ăn vặt, năm nào đánh bài công việc lớn nhất của cậu chính là vì dân phục vụ.
Sau khi chuẩn bị xong hai bàn thức ăn, Lâm Diệu cầm ghế ngồi ở phía sau Quan Trạch.
Cả bàn này toàn là cao thủ, ba, thím và bác cả, Lâm Diệu không biết trình độ Quan Trạch như nào, cậu nhìn chằm chằm động tác hắn một lúc, cảm thấy chắc là có hy vọng.
Động tác của Quan Trạch rất quen thuộc, lấy bài xếp bài rất nhanh, không giống như Lâm Diệu, lấy bài thôi mà ngó cả buổi trời, nếu mà cậu không rõ nhóm thì Lâm Diệu sẽ ngồi bên cạnh lảm nhảm ngay lúc cậu đang nặn bài suy nghĩ, cố nặn một hồi là có thể đánh ra cho người ta ù thuần một sắc luôn.
Quan Trạch lấy bài cũng không đặt đúng trình tự như cậu, hắn đều tùy tiện đặt, nghe nói như thế sẽ không để người ta dễ đoán bài mình. Thật ra Lâm Diệu cảm thấy đối thủ nếu mà là mình thì trừ khi lật bài ra hết luôn chứ cho dù có đặt theo trình tự thì cậu cũng chả đoán ra.
Trong nhà hai ba năm liền chưa ai có thể thắng ba, Lâm Diệu rất muốn nhìn thấy Quan Trạch thắng nhưng qua hai ba ván, bên kia ba đã gom không ít mà Quan Trạch chẳng có động tĩnh gì.
"Anh không được rồi." Quan Trạch ghé vào tay Quan Trạch thì thầm.
"Thế à?" Quan Trạch nghiêng mặt nhìn cậu, cong môi.
Nụ cười này rõ ràng là có nội dung khác, Lâm Diệu hung hăng liếc nhìn hắn một cái, đứng lên: "Ai muốn ăn gì uống gì không?"
"Anh Lâm Diệu ơi——" Lục Đằng gọi cậu một tiếng.
Trong nhà giờ không có tiếng gì, một tiếng anh này của Lục Đằng đều làm mọi người bật cười, mấy đứa nhỏ cỡ Lục Đằng kia toàn là đứa nhỏ nhà anh chị họ cậu, không kêu cậu bằng cậu thì là bằng chú.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh Lâm Diệu à cái bối phận này của ngài lúc cao lúc thấp không lần được luôn á nha," Thím đang trộn nhân sủi cảo, "Anh Lâm Tông đi rửa tay đi, phải cán vỏ bánh kìa."
"Con vô tội đấy nhé." Lâm Tông đặt ly trà xuống, đi vào bếp.
"Anh ơi," Cháu trai nhỏ gọi theo, "Còn trái cây không anh?"
"Có, con khỉ này đừng có gọi bậy, coi chừng chú nói bài của con ra bây giờ," Lâm Diệu rất bất đắc dĩ mà bưng dĩa trái cây đặt sang bên cạnh mấy đứa nhỏ, "Mấy đứa đang chơi gì đó?"
"Đánh cờ ạ." Lục Đằng trả lời.
"Đánh đàng hoàng," Lâm Diệu ngồi xổm xuống bên cạnh Lục Đằng ôm vai cậu bé nhỏ giọng nói, "Kêu chú được không?"
"Chú ơi." Lục Đằng nhìn bàn cờ chăm chú không nhìn cậu, ngoài miệng rất sảng khoái mà sửa lại.
"Ngoan quá đi à! Tối chú đưa đi bắn pháo hoa nha." Lâm Diệu véo má cậu bé.
Lúc cậu đang muốn khen Lục Đằng để cậu bé có thể giữ cái xưng hô này lâu một chút thì ba đột nhiên kêu một tiếng: "Ài——?"
Tiếng thở dài khiến Lâm Diệu ngớ người, cậu nhanh chóng đi nhanh lại bên cạnh bàn.
Bài trước mặt Quan Trạch đã bị đẩy ngã, thím và bác cả đều đang cười lớn: "Con còn có thể điểm pháo cơ à? Hiếm lạ thật đó."
Lâm Diệu nhìn qua bài, ba không chỉ tặng bài cho Quan Trạch mà còn tặng con lớn, chỉ một ván này thôi là đã có thể hốt hơn phân nửa đống tiền mà trước đó ba thắng được.
(*Gốc là 点炮/ điểm pháo: kiểu đánh ra cho người ta ù.)
"Cảm ơn chú ạ." Quan Trạch cười cười.
"Cậu được lắm, thế mà cũng điểm pháo được cơ đấy," Ba xem bài hắn, híp mắt, "Xem thường cậu rồi, trước đó toàn đang thăm dò tôi!"
"Không đánh trận mà không chuẩn bị trước ạ." Quan Trạch vẫn cười.
Lâm Diệu rất phục Quan Trạch, thắng được cái người giàu ngàn năm không thua như ba mà hắn vẫn có thể mặt không đổi sắc tim không đập loạn, khiêm tốn cũng không thèm khiêm tốn luôn.
"Được, tiếp chiêu đi, tôi xem xem hôm nay cậu có thể thắng tôi bao nhiêu."
Lâm Diệu không biết mẹ bảo Quan Trạch đi thắng lại tiền ở chỗ ba giúp có căn cứ hay không, cho dù là mẹ có mắt nhìn thật hay là đoán mò thì tóm lại là Quan Trạch cũng không khiến mẹ thất vọng.
Trước giờ ba chưa từng thua giờ đã thua dưới tay Quan Trạch, từ cái tặng bài kia bắt đầu thì ba cơ bản chưa từng thắng nữa, Lâm Diệu có hơi nghi ngờ có phải mẹ đã thông đồng với Quan Trạch động tay động chân vào bộ mạt chược này rồi không…..
Sau ba tiếng, ba duỗi người: "Ôi ai lại thay tôi không?"
Lâm Tông đang ngồi ở sofa phía sau ông chơi điện thoại, y nhìn lướt qua bàn: "Ba không chơi nữa á?"
"Hết tiền mặt rồi," Ba chỉ Quan Trạch, "Bị tên tiểu tử này hốt sạch rồi."
"Một đồng cũng không còn thì ai mà vào thế ba chứ." Lâm Tông vui vẻ.
"Úi chà Lâm đại ca à anh cũng có ngày hôm nay," Mẹ gói sủi cảo xong rửa tay ra ngoài, vui vẻ hài lòng mà chạy đến gom hết tiền trước mặt Quan Trạch đi, "Đủ cho em với mẹ người mộ bộ quần áo không ta….."
"Biết ngay là em mà!" Ba rót một ly trà uống.
"Thoái vị đi anh, anh độc chiếm vị trí thần ở nhà mình bao lâu rồi chứ," Mẹ chậc một tiếng, tươi cười nhìn Quan Trạch, "Ôi không nhìn ra con lợi hại ghê luôn nha Quan Trạch."
"Chú khinh địch ạ." Quan Trạch đứng lên hoạt động một chút, lâu lắm rồi hắn không ngồi bất động một tư thế như vậy.
"Không khinh địch, giờ tự nhiên cái giả khiêm tốn cái gì." Ba liếc nhìn hắn một cái.
"Phải ạ," Quan Trạch cười, "Chú không phải là đối thủ của con."
Lâm Diệu bật cười: "Này còn không bằng giả khiêm tốn."
Còn cách lúc ăn tối một lúc, mấy đứa nhỏ chơi trong nhà chán rồi muốn ra ngoài bắn pháo hoa, Lâm Diệu và Quan Trạch cầm một túi pháo hoa dẫn đám nhóc ra ngoài.
Bên ngoài rất lạnh, còn có tuyết rơi nhưng mùi thuốc súng và tiếng pháo như gần như xa khiến cho người ta chẳng còn quan tâm đến lạnh giá.
Mấy người vui vẻ cả đường di chuyển đến hoa viên ở giữa tiểu khu.
"Trước đây lúc ăn tết anh đều ở nhà một mình à?" Lâm Diệu kề sát bên cạnh Quan Trach cọ hắn mà đi, đưa tay vào túi hắn sờ tay hắn, dù sao thì cũng toàn là một đám nhóc lại còn đang chơi đùa vui vẻ ai lại để ý động tác của cậu và Quan Trạch chứ.
"Ừm, giống như ngày bình thường thôi." Quan Trạch nắm tay cậu.
"Vậy năm nay anh cảm nhận cho đàng hoàng tí nha," Lâm Diệu gãi nhẹ lên lòng bàn tay hắn, "Nhà của em ăn tết chính là rất ồn ào, vô cùng thú vị, tối nay chắc chắn sẽ lái xe đến quảng trường trung tâm bắn pháo hoa, chính là mấy cái pháo hoa mà anh với anh em mua về, kéo qua đấy không chừng sẽ có người đến mua thật….."
"Vậy vừa bắn vừa bán, tiền bán được vào túi ba em."
Lâm Diệu cười hí hí vui vẻ một hồi: "Hôm nay anh thắng bao nhiêu thế?"
"Không biết nữa, tôi không đếm, nhà em đánh lớn quá tôi cũng không thể không biết ngại mà thắng nhiều."
"Sau này anh phải không biết ngại, cái kiểu nhà giàu mới nổi như ba em phải cắn tàn nhẫn mới được," Lâm Diệu hít hít mũi, đột nhiên dừng lại, "Anh chính thức chúc tết em cái đi."
"Năm mới vui vẻ nha Diệu Diệu, vạn sự như ý, tiền vô như nước, Cherokee đến tay." Quan Trạch cười nói.
"Ngoan quá đi," Lâm Diệu lấy bao lì xì trong túi áo ra đặt lên tay hắn, "Lì xì cho anh nè, muốn tối nay mới đưa anh cơ nhưng em sợ nhiều người không có cơ hội."
Quan Trạch nhận bao lì xì, bao lì xì rất dày nhưng không giống đặt tiền bên trong, Quan Trạch mở ra nhìn, lấy ra một cuốn vở nhỏ từ bên trong, mở ra nhìn thì mỗi tờ đều có hình vẽ, chính là hình vẽ chibi đầu to thân nhỏ mà Lâm Diệu hay vẽ.
"Anh biết xem như nào không?" Lâm Diệu sờ sờ mũi, nhảy tại chỗ mấy cái có hơi đắc ý.
"Hồi nhỏ anh vẽ người que đều chơi như thế " Quan Trạch dùng ngón cái và ngón trỏ cầm góc vở, làm cho từng trang giấy trượt nhanh ra từ đầu ngón tay.
Nội dung mà Lâm Diệu vẽ rất đơn giản, mỗi một động tác của một bé chibi xoay người nhào vào ôm hôn một bé chibi khác nhưng vẽ vô cùng đáng yêu, cuối cùng còn viết xung quanh một hàng chữ: "Chúc mừng năm mới nha vợ ơi."
Quan Trạch cong môi, lại lật thêm mấy lần: "Cái người bị đè phía dưới là em nhỉ?"
"Là anh đó." Lâm Diệu cúi người tiếp tục đi về phía trước, mấy đứa nhóc đều đã đi đến bên cạnh hồ, đang gọi họ lại nói muốn đốt pháo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Diệu đặt pháo hoa lên mặt đất chia đều cho tụi nhóc, Quan Trạch ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, nhét đồ vào túi cậu: "Tặng em."
"Gì thế anh?" Lâm Diệu rất kích động mà thò tay vào túi mò mò, sờ được một cái túi nhỏ.
"Thủ công," Quan Trạch lấy gói thuốc từ cái túi khác của Lâm Diệu ra, cầm điếu thuốc châm lên rít mấy hơi rồi đưa cho mấy bạn nhỏ, "Để châm pháo hoa, không được hút, hết cháy thì bảo chú Lâm Diệu của mấy đứa hút cho."
"Đù má," Lâm Diệu nhìn khói Quan Trạch phả ra, ngạc nhiên trừng mắt, "Mẹ nó anh biết hút thuốc cơ á?"
"Không biết." Quan Trạch trả lời rất bình tĩnh.
"Hút cũng hút luôn rồi anh thật sự cho rằng mắt em không tốt hả….." Lâm Diệu nhỏ giọng lầm bầm, vốn dĩ định nói thêm mấy câu nhưng cậu vội xem quà Quan Trạch tặng cậu nên không nhiều lời nữa, "Anh còn biết làm thủ công à?"
Quan Trạch không nói gì chỉ cười. Đây là một cái túi nhỏ màu đỏ, bên trên thắt một cái nơ màu hồng, sau khi Lâm Diệu mở ra thì đổ đồ trong túi ra tay mình, vừa nhìn thấy thì cậu đã ngây ngẩn cả người, cả nửa ngày mới hét lên: "Anh làm á?"
"Ừm, em thích không?"
"Em……" Lâm Diệu nhìn đồ trong tay không nói nên lời, đây là một hình nhân chibi khắc từ gỗ, lớn hơn ngón cái một xíu, khắc cực kỳ tỉ mỉ, quần áo hay động tác đều rất rõ ràng, biểu cảm trên mặt cũng có thể nhìn thấy rõ, còn tô màu lên luôn.
Làm sao Lâm Diệu cũng không ngờ được Quan Trạch sẽ tặng cậu một món quà như thế, cậu nhìn hình nhân này nước mắt đã bắt đầu rục rịch trong hốc mắt.
"Anh khắc theo cái hình chibi mà lần trước em gửi đến hòm thư của bộ phận thị trường," Quan Trạch dùng ngón tay búng nhẹ tai cậu một cái, "Em đừng khóc, khóc trước mặt nhiều con nít như này?"
"Vâng," Lâm Diệu hít một hơi, cầm hình nhân chibi đầu gỗ trong tay, cả buổi trời mới nói được một câu, "Má nó tay anh khéo quá đi."
"Lâu rồi anh không khắc, gượng tay, làm lâu lắm, vốn dĩ muốn đưa hôm sinh nhật em nhưng chưa chuẩn bị xong."
"Khắc lâu vậy à?" Lâm Diệu rất giật mình.
"Ừm, hỏng nhiều lắm, lúc em điều tra ở nhà anh không nhìn thấy à? Trong hộp cơm ở trong tủ chén còn cất mười mấy cái bị khắc hỏng kìa …" Quan Trạch đứng lên, nhìn mấy đứa nhóc bắn pháo hoa bên hồ, thật ra bây giờ trời vẫn còn sáng, chẳng nhìn ra pháo hoa gì nhưng mấy đứa nhỏ chẳng để tâm, lúc nhỏ hắn cũng như thế, tết hắn sẽ ngồi ở một chỗ xa xa nhìn con nhà người ta bắn pháo hoa, cho dù ban ngày nhìn không rõ màu sắc của pháo hoa thì hắn cũng sẽ cảm thấy rất ngưỡng mộ.
"Nhắc đến chuyện này là em giận! Ôi trái tim nhỏ bé này của em cứ nhắc đến chuyện này là lại giật giật, mẹ nó anh thì giỏi rồi, anh nói hôm sinh nhật em chưa làm xong cái thứ này nên không tặng được," Lâm Diệu cũng đứng lên, đè thấp giọng, "Vậy mà nửa đường cái anh chạy mất, cái thứ này anh định để dành dưỡng lão đấy à? Không định tặng em nữa luôn đúng không? Anh tốn công tốn sức làm tổn thương em như thế rồi buông tay vậy luôn đúng không?"
Quan Trạch nhanh chóng xoay người lại ôm cậu: "Tha cho anh đi, đừng nhắc chuyện này nữa, bây giờ không phải anh tặng em rồi à?"
Lâm Diệu cúi đầu nhìn hình nhân trong tay: "Thôi bỏ đi, tha chết cho anh đó…. Này là em à?"
"Ừm."
"Anh có rảnh thì khắc hai người đi anh, không thì anh cố gắng khắc bạn nhỏ Lục Đằng ra luôn, dù sao em cũng vẽ ba người mà."
"Anh…." Quan Trạch ngớ người, hắn mất mấy tháng trời mới khắc ra được cái này nhưng ngẫm nghĩ hắn vẫn gật đầu, "Được."
Cháu trai nhỏ cầm điếu thuốc đến đưa cho Lâm Diệu, Lâm Diệu rít một hơi, châm mấy cái pháo hoa cho cậu nhóc sau đó mới quay đầu lại hỏi hắn một câu: "Đại hiệp, kĩ năng này anh học ở đâu thế?"
"Hồi nhỏ chán nên lấy dao khắc lung tung chơi, lâu rồi thì biết," Quan Trạch lấy cái pháo kép trong túi đựng pháo hoa ra, nhìn nhìn lại không nhịn được mà bật cười, "Lần trước em nói là trong mông kẹp cái pháo ké…."
"Mẹ nó anh im ngay cho ông!" Lâm Diệu đánh một cái lên lưng hắn.
"Cái này mà đưa cho mấy đứa nhỏ chơi thì nguy hiểm quá chúng ta chơi đi." Quan Trạch ném cho cậu một cái.
"Chơi như nào?"
"Xem ai cầm nó lâu hơn," Quan Trạch híp mắt, "Em dám không?"
"Sợ anh chắc, đến đi." Lâm Diệu châm thuốc, bày ra tư thế đứng tấn.
"Lúc ném nhớ xem rõ hướng," Quan Trạch ngừng hai giây lại thêm vào một câu, "Ai ném trước thì là vợ."
"Được." Lâm Diệu liếm liếm răng.
Lâm Diệu cảm thấy chơi cái này rất kích thích tuy là từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng chơi như thế bao giờ.
Hai người cùng nhau châm pháo kép, lúc ngòi nổ lóe ra ngọn lửa nhỏ Lâm Diệu lập tức cho hơi căng thẳng mà ném ngay điếu thuốc trong tay xuống đất, mắt nhìn chằm chằm tia lửa còn không quên dùng khoé mắt liếc nhìn Quan Trạch.
Ngòi nổ ngày càng ngắn, tay Lâm Diệu bắt đầu có hơi run, bình thường cậu châm pháo muốn cầm trên tay chút rồi ném là mẹ đã không cho rồi, với cả từ nhỏ cậu đã sợ cái thứ này, trước đây lúc Lâm Tông ném là cậu trốn thật xa, hai cái tiếng nổ vang kia có thể chấn động khiến cậu không chịu nổi, giờ tự nhiên cầm trên tay như thế làm cậu có áp lực rất lớn.
Nhưng Quan Trạch dường như rất bình tĩnh, cứ cầm như thế.
Lâm Diệu cảm thấy tiếng tia lửa ngày càng lớn răng cậu cũng sắp mất cảm giác luôn rồi, tim đập như trống vậy.
"Á đù má——" Lâm Diệu thật sự không chịu nổi nữa mà ném mạnh pháo kép trong tay như phi tiêu xuống mặt hồ.
Pháo mang theo một làn khói bay lên không trung sau đó rơi xuống mặt hồ phát ra một tiếng vang lớn.
Không chờ Lâm Diệu phản ứng lại thì lại có một tiếng vang khác nổ bên tai cậu, doạ cậu ngu người luôn.
Quan Trạch không ném pháo kép đi mà là pháo kép nổ tiếng đầu tiên xong tự văng khỏi tay Quan Trạch, sau đó nổ vang tiếng thứ 2 trên không trung, gần như là vang lên cùng lúc với cái mà Lâm Diệu đã ném đi.
Sau khi mấy tiếng vang này qua đi, mấy đứa nhóc hoan hô một trận, vừa hét vừa cười.
Giờ Lâm Diệu mới hoàn hồn lại không rảnh lo cho đôi tai như bị ép nghe rock and roll cả ngày đang kêu ong ong của mình mà nhanh chóng nhào qua kéo tay Quan Trạch: "Mẹ nó anh bị điên hả! Sao anh không ném!"
"Em chưa từng chơi như thế đúng không?" Quan Trạch cười cười, hắn lật tay mình qua lại kiểm tra, "Không nổ trúng tay."
"Má nó….." Đúng thật là Lâm Diệu không phát hiện cái gì lạ thường trên tay Quan Trạch, "Mẹ nó này là cách chơi ngu gì, hù chết ông đây rồi!"
"Cầm trên tay nổ một cái, văng lên trời nổ thêm một cái, vậy mới gọi là chơi pháo kép," Quan Trạch búng búng má cậu, "Anh biết ngay là bé ngoan chưa từng chơi như thế mà."
Lâm Diệu xoa xoa tai, sau khi bình tình lại thì đột nhiên hiểu ra: "Mẹ anh! Anh gài kèo em!"
"Gọi chồng ơi," Quan Trạch ngoéo cằm cậu, "Có chơi có chịu chứ."
"Quan Trạch," Ngón tay Lâm Diệu chọt lên ngực Quan Trạch mấy cái, "Không nhìn ra anh lại thâm độc như thế."
"Gọi nhanh đi," Môi Quan Trạch mang theo nụ cười, "Đàn ông con trai nhanh lên tí nào."
"...... Chồng ơi." Lâm Diệu ủ rủ mà gọi một tiếng.
__________
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro