Uổng công nuôi dưỡng thằng con
Vu Triết
2024-07-22 22:14:56
Edit: zhuu
Chương 57: Uổng công nuôi dưỡng thằng con
Lâm Diệu cầm điện thoại vừa nói chuyện với giám đốc Lý vừa khom lưng cúi người với tường: "Giám đốc Lý, thật sự làm ngài khó xử rồi, tôi cũng không biết mọi chuyện sẽ thành ra như thế này......"
"Chuyện này tôi có thể hiểu được, dù sao thì bạn gái bệnh đi chăm sóc cũng phải," Giám đốc Lý ở bên kia thở dài, "Nhưng mà cậu xin nghỉ một cái là xin một tháng...... Trước tết nhiều việc, có tuyển người cũng không tuyển vào ngay được, việc của cậu bây giờ cũng chẳng có ai làm, thật sự tôi sắp xếp không dễ."
"Giám đốc Lý," Lâm Diệu lại cúi người với tường, giám đốc Lý là người tốt cậu thật sự có hơi áy náy, "Ngài....."
"Không sao, để tôi sắp xếp, việc cụ thể trong tay cậu tôi bảo Giang Nhất Phi gọi cho cậu, cậu bàn giao với cậu ta một chút."
"Cảm ơn giám đốc Lý, thật sự phiền ngài quá."
Quan Trạch nằm trên giường nhìn dáng vẻ của Lâm Diệu có hơi muốn cười: "Nói như nào?"
"Còn có thể như nào được, bạn gái bị bệnh nhập viện em phải chăm sóc," Lâm Diệu thở dài nhìn nhìn túi truyền dịch bên giường Quan Trạch, gần như đã hết rồi, cậu nhấn chuông ở đầu giường, "Anh nói xem người chăm sóc đi ăn cơm mất rồi, nếu không có em thì ai ấn chuông đây?"
"Tự anh ấn đó, anh cũng đâu có cưa tay đâu." Quan Trạch cười cười, hắn có hơi yếu nhưng tâm trạng rất không tệ.
"Thôi đi anh ơi, bây giờ anh ngủ như heo vậy, lỡ như anh ngủ mất thì sao? Trước đây em đi truyền nước ở bệnh viện thật sự từng gặp người truyền nước không có ai đi cùng báo kết quả làm cho máy chảy về cả một ống to luôn," Lâm Diệu chậc một tiếng, "Đừng có nhắc đến nữa...... Anh nhịn tiểu như nào rồi? Anh truyền xong hai túi truyền dịch rồi mà vẫn không mắc tiểu à?"
"Anh......" Quan Trạch nhíu mày, "Có mắc."
"Dữ lắm không?" Lâm Diệu cúi người lấy cái bô tiểu nam ở dưới giường ra.
"Dữ......" Quan Trạch còn chưa nói dứt câu, vừa thấy cái bô này thì ngớ người, "Đây là cái thứ gì đây?"
"Bô tiểu cho nam đó." Ngón tay của Lâm Diệu gõ gõ mấy cái.
"Anh không mắc dữ." Quan Trạch nhắm mắt lại, cái thứ này làm hắn không chấp nhận nổi.
"Không thì em đè thử miếng coi anh có mắc dữ không nha?" Lâm Diệu đưa lay sang ấn bụng dưới của Quan Trạch mấy cái.
"Ôi em đừng ấn." Quan Trạch bất đắc dĩ mà nhíu chặt lông mày.
"Mắc lắm chứ gì, anh còn giả vờ không mắc nữa cơ đấy," Lâm Diệu giơ bô tiểu nam trong tay lên, tươi cười nhìn hắn, "Cái này mới, anh yên tâm mà dùng."
"Truyền xong rồi à?" Y tá vào phòng bệnh, vừa rút kim cho Quan Trạch vừa nhìn bô tiểu trên tay Lâm Diệu, "Mắc dữ lắm không? Dữ thì tiểu đi."
"Ừm, cái này dùng như nào?" Lâm Diệu nhìn bô trong tay, cậu chưa từng dùng cái thứ này, trước khi Quan Trạch nằm viện thậm chí cậu còn chưa từng nhìn thấy nó.
"Thì đặt lên giường, nhắm ngay vào là được, nếu không biết thì nhờ người chăm sóc làm cũng được, họ đều biết cả," Y tá thu dọn xong túi truyền dịch nhìn Quan Trạch, "Chắc là lúc tiểu sẽ hơi đau, lát là ổn thôi, thả lỏng là được."
"Ò," Lâm Diệu lên tiếng, chờ sau khi y tá ra ngoài rồi cậu mới hạ thấp giọng, "Em làm giúp anh nhé để cho người khác cởi quần anh ra cầm cậu bé trọc đầu của anh đi tiểu em không chịu được."
"Người ta còn gắn ống dẫn nước tiểu cho anh kia kìa." Quan Trạch cong cong môi, giọng nói có hơi khàn.
"Đừng nhắc đến cái này nữa nhắc đến cái này là em lại sầu, đó là vì không có em ở đây," Lâm Diệu đi đóng kỹ cửa lại, trở về bên cạnh giường vén chăn của Quan Trạch lên, "Chờ anh khoẻ thêm chút nữa em phải nghiên cứu cho kỹ càng coi cái chỗ kia của anh sao mà có thể cắm một cái ống vào mới được....."
"Để tự anh làm đi." Quan Trạch cảm giác được Lâm Diệu đang cởi quần hắn.
"Được rồi, anh nói xem cái chỗ này của anh có phải là lần đầu tiên em thấy đâu mà, nó cứng nó mềm nó to nó nhỏ gì em cũng thấy rồi, bình thường anh đặt bên nào em còn biết, bây giờ anh bài đặt ngại ngùng gì với em chứ," Lâm Diệu kéo quần hắn xuống đùi, cầm bô tiểu nam nhét vào áo mình, "Đợi em tí."
"Em làm cái gì đó?"
"Cái này có hơi lạnh, làm ấm cái đã."
"Không sao, có máy sưởi mà." Quan Trạch nhìn Lâm Diệu có hơi không biết nên nói gì mới phải, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên có người săn sóc hắn như thế, đến bô tiểu mà cũng phải làm ấm rồi mới dùng.
Lâm Diệu đặt bô tiểu vào giữa hai chân Quan Trạch: "Anh nói xem em nắm lấy bé trọc của anh anh có cứng không?"
"Chắc là không," Quan Trạch ho nhẹ một tiếng, "Phải xem em nắm như nào."
"Em nắm nghiêm túc," Lâm Diệu cẩn thận mà đặt miệng bô hướng qua, "Xong rồi, anh tiểu đi."
"Ừm." Thật ra Quan Trạch nhịn một lúc rồi, trước đó Lâm Diệu ấn bụng dưới hắn suýt nữa thì trực tiếp ấn ra luôn.
Nhưng lúc hắn thả lỏng muốn tiểu thì liền cảm thấy đau đớn, nhịn không được mà nhíu mày hít sâu một hơi: "Ôi......"
"Đau ạ?" Lâm Diệu rất căng thẳng mà nhìn chằm chằm phía dưới của hắn, nếu mà có đau thì đau bụng, đau tay, đau chỗ nào cũng được, còn đau chỗ này thì cậu thật sự không biết làm sao hết. Cậu cũng không thể đưa tay xoa xoa, lỡ như xoa cho Quan Trạch cứng lên luôn thì không phải hắn phải nghẹn chết à, cậu chỉ có thể nắm lấy tay Quan Trạch.
"Ừm." Quan Trạch lên tiếng, thấp giọng mắng một cậu, "Đ* má."
Đây xem như là lần đầu tiên trong đời Quan Trạch tiểu khó khăn nhất, cái cảm giác này đan xen với cái cảm giác nước tiểu cần phải thoát ra khỏi bàng quang ngay lập tức, đi tiểu một lần thôi mà giày vò đến tận mấy phút mới xong.
Chờ đến sau khi Lâm Diệu lấy bô tiểu ra đắp chăn lại cho hắn xong thì trán hắn cũng đổ đầy mồ hôi rồi.
"Ôi, anh nói xem sao mà anh có thể thiếu em được đây anh?" Lâm Diệu dọn dẹp xong bô tiểu nam, đến bên cạnh giường lau mồ hôi cho hắn, "Có phải không hả vợ yêu?"
"Đúng vậy." Quan Trạch nhắm mắt lại.
"Gọi chồng ơi."
"Chồng ơi."
"Ừm, ngoan quá đi," Ngón tay Lâm Diệu nhẹ nhàng vẽ trên mặt Quan Trạch, cậu chưa từng nhìn thấy Quan Trạch như thế có hơi yếu ớt, có hơi mỏi mệt, "Anh biết không dáng vẻ bây giờ của anh nhìn ngoan lắm, giống y như con trai em vậy đó."
"Cha ơi." Quan Trạch nhắm hai mắt, cười cười.
"Cút," Lâm Diệu nhìn nhìn cửa, áp sát lại hôn lên môi Quan Trạch một cái, "Nếu không phải giờ nhìn anh yếu ớt quá thì em đã xử anh luôn rồi."
"Em muốn thì nhớ nắm chắc cơ hội," Quan Trạch mở mắt ra nhìn cậu, "Chờ anh mà khỏi rồi là em hết hy vọng."
"Không gấp, ít nhất còn tận 3 tháng lận," Lâm Diệu cười vui vẻ, "Anh chờ đó đi."
Cơ thể Quan Trạch thật sự rất tốt, hồi phục rất nhanh, chưa mấy ngày đã có thể xuống giường đi dạo quanh phòng bệnh mỗi ngày Lâm Diệu đều đi dạo mấy vòng trên hành lang với hắn.
"Bọn mình lúc về già sẽ như này anh nhỉ? Em dìu anh đi dạo gì gì đó, vừa dạo vừa nói chuyện với nhau." Lâm Diệu vô cùng vui vẻ mà nhìn Quan Trạch.
"Tại sao là em dìu anh mà không phải là anh dìu em?" Quan Trạch bật cười.
"Nói nhảm, đương nhiên là vì anh già hơn em rồi." Lâm Diệu chậc một tiếng.
"Anh khoẻ hơn em đấy nhé, chỉ với mỗi cái tần suất mười ngày nửa tháng mới đến phòng gym kia của em," Quan Trạch bóp bóp tay cậu, "Giờ anh cảm thấy anh có thể xuất viện luôn rồi."
"Xuất con khỉ á, còn chưa đến 1 tháng đâu."
"Nhà em cũng phải lo rồi đấy," Quan Trạch nghĩ nghĩ, "Không thì em về nhà một chuyến?"
"Em..." Lâm Diệu nhíu mày, đúng thật là cậu sợ mẹ lo. Lần nào cậu gọi điện với Lâm Diệu thì mẹ cũng không lại nói gì với cậu chỉ nhờ Lâm Tông chuyển lời nhưng cậu không nghĩ cũng biết chắc chắn là mẹ không yên tâm, nhưng nếu mà giờ bảo cậu về nhà thì cậu lại không nở bỏ Quan Trạch một mình bên đây, "Thêm mấy ngày nữa đi, bây giờ anh mới vừa xuống giường được thôi hơn nữa cái bơm thực tràng kia em chưa có dùng cho anh nữa."
Quan Trạch còn đang nghĩ xem nên bảo Lâm Diệu về nhà một chuyến như nào, nghe thấy câu này của cậu thì hắn dừng lại nhìn Lâm Diệu: "Không phải em không chịu vẻ là vì chưa cắm cái đó vào anh đấy chứ?"
"Sao?" Lâm Diệu liếc nhìn hắn một cái "Thì nó đó, em chờ thêm mấy ngày đã, bác sĩ nói là nếu hôm nay anh lại không có gì thì bảo em cắm vào cho anh."
"Vậy chiều anh cho em cắm thử cắm xong thì em về một chuyến đi đừng để người nhà lo."
Lâm Diệu thừa nhận mình luôn có những suy nghĩ kỳ lạ, không biết xấu hổ với Quan Trạch, ví như bây giờ khi Quan Trạch đang nằm nghiêng trên giường bệnh cậu cầm một cái bơm thực tràng, tự nhiên cái cậu muốn bảo Quan Trạch nằm ngửa lại nâng chân lên......
"Đừng tưởng tượng nữa, em mà không làm anh bảo Tiểu Lý làm đó." Quan Trạch thở dài.
"Anh bảo cậu ta làm thử coi," Lâm Diệu tát lên mông hắn một cái, vén chăn lên, "Nào."
Nói thật Lâm Diệu cảm thấy mình rất quen thuộc với cơ thể của Quan Trạch nhưng chỉ giới hạn ở chính diện thôi, chỉ khi tắm chung cậu mới ôm Quan Trạch từ phía sau cọ đồ mấy cái. Bây giờ khi kéo quần Quan Trạch xuống tay cậu thế mà lại có hơi run, không biết là vì căng thẳng hay là hưng phấn quá, nếu không phải vì cậu đang đối diện cửa phòng bệnh hơn nữa trên giường ga giường và chăn toàn là màu trắng thì cậu thật sự có ảo giác rằng mình nên cởi quần ra rồi đè lên.
"Em......" Quan Trạch có hơi lo lắng, "Vẫn ổn đấy chứ?"
"Ổn lắm, anh đừng có lộn xộn," Lâm Diệu mở bơm thực tràng ra, đỡ chân Quan Trạch, "Em vào nha."
"Ừm."
Lâm Diệu chậm rãi đẩy miệng bơm thực tràng vào, sau khi đẩy vào thì dừng lại: "Đau không anh?"
"Lâm Diệu," Quan Trạch cười cười "Em nói cho đã ghiền đấy à?"
"Không đau thì em bắt đầu nha?" Lâm Diệu bắt đầu bóp, "Thoải mái không?"
"Thiệt tình bó tay với em luôn đó."
"Anh ưm ưm mấy tiếng cho em nghe đi, nhanh lên." Lâm Diệu nhìn bơm thực tràng sắp bị mình bóp rỗng.
"Ưm...." Quan Trạch cười cười, tháp giọng phối hợp, "A...."
"Mẹ nó anh không biết xấu hổ mà rên thật đấy à?" Lâm Diệu chậm rãi rút bơm thực tràng ra giúp Quan Trạch kéo quần lên đàng hoàng, "Anh đừng nhúc nhích, y tá nói phải giữ nguyên tư thế này mấy phút."
"Không phải em muốn nghe à?" Quan Trạch không nhúc nhích, "Xong rồi?"
"Vâng." Lâm Diệu ném chai vào thùng rác bên cạnh.
"Em không được rồi, nhanh như thế."
"Y tá nói là phải nhan....." Lâm Diệu nói được một nửa thì hiểu ra, cậu quay người chỉ vào Quan Trạch, "Nếu bây giờ anh mà không phải là bệnh nhân thì mẹ nó em đã vọt lên đầu anh bắn đầy mặt anh luôn đó anh tin không hả!"
"Em nhỏ tiếng chút đi," Quan Trạch cười cả buổi, "Em hét cái gì chứ."
"Vợ ơi," Lâm Diệu đột nhiên nhớ đến cái gì đó, nhanh chóng chạy đến bên giường đứng trước mặt Quan Trạch, "Buổi sáng lúc anh thức dậy anh có cứng không?"
"Cứng, sao thế?" Quan Trạch không thể hiểu được mà nhìn cậu.
"Không có sao, em chỉ hỏi vậy thôi." Lâm Diệu có hơi ngại.
"Cắm ống dẫn thôi không đến mức khiến tôi không cứng nổi được đâu," Quan Trạch búng vào trán cậu một cái, "Lo xa ghê, chờ đến khi xuất viện em thử là biết."
"Xuất viện em vẫn còn món nợ phải tính với anh đấy nhé, anh đừng có mà đắc ý quá sớm." Lâm Diệu liếc nhìn hắn một cái.
Lâm Diệu cảm thấy từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng mệt như này, thật ra cơ thể Quan Trạch hồi phục rất không tệ, lại còn có người chăm sóc rất thuần thục hơn nữa còn có trách nhiệm, cậu cũng không có chuyện gì quá vất vả nhưng lúc Lâm Diệu nhìn vào gương vẫn cực kì kinh ngạc vì chỉ mới nửa tháng thôi mà mình đã gầy đi cả một vòng, không còn anh tuấn tiêu sái gì nữa rồi cũng may tâm trạng vẫn luôn ở trong trạng thái vui vẻ.
"Em không về nhà được," Lâm Diệu đi ra từ trong nhà vệ sinh chỉ vào mặt của mình nói với Quan Trạch, "Mẹ em mà thấy em như này sẽ mất trí nhớ luôn."
Quan Trạch không nói gì, nhìn chằm chằm cậu một lúc thì vẫy tay gọi cậu lại: "Em lại đây."
Lâm Diệu chạy chậm đến bên giường, chống tay xuống mép giường, áp sát mặt lại gần Quan Trạch: "Sao anh?"
"Em đi cắt tóc đi," Quan Trạch xoa đầu cậu, "Dáng vẻ này của em tôi nhìn thật sự không chịu nổi."
"Chăm sóc người bệnh không phải đều như thế à? Chủ yếu là tối đổi chỗ ngủ nên em ngủ không ngon thôi," Lâm Diệu vò đầu, "Tóc em cũng đâu dài lắm, anh trọc đầu nên đừng có ngứa mắt tóc của người khác."
"Đi đi, chủ yếu là để em thả lỏng, thoải mái tí," Quan Trạch vỗ vỗ má cậu, "Nếu không cái dáng vẻ này của em bị mẹ em nhìn thấy chắc phải thu hồi quyết định mất."
Lúc Lâm Diệu ra khỏi bệnh viện định đi cắt tóc theo ý Quan Trạch tiện thể mua mấy bộ quần áo luôn, cậu chỉ mang theo có một bộ đồ kia thôi, thật sự nếu mà không mua thêm mấy bộ thì không được nữa rồi.
Bên đây lạnh hơn bên kia nhiều, chừng ấy thời gian Lâm Diệu không ra khỏi toà nhà nội trú của bệnh viện, bây giờ vừa ra một cái thì lạnh đến mức cậu chạy nhanh đi, nhìn thấy taxi một cái là vội vọt lên ngay.
Cậu bảo tài xế tùy tiện chở cậu đến một trung tâm thương mại nào đó, đi vào chọn lung tung mấy bộ quần áo. Lâm Diệu không có quá nhiều yêu cầu với đồ mình mặc, cậu chỉ cần vừa vặn thoải mái là được.
Trung tâm thương mại trang trí đỏ rực, loa vẫn luôn phát gì mà năm mới giá sốc gì đó, Lâm Diệu nghe mà kích động cũng không biết mình đang kích động cái gì, chờ khi cậu mua xong quần áo ra khỏi trung tâm thương mại nhìn thấy bán đồ tết đầy đường thì mới đột nhiên phản ứng lại được rằng sắp đến tết rồi!
Đây là lần đầu tiên trước tết mà cậu quên mất.
"Đù má." Lâm Diệu mua một cái gile dáng dài màu đỏ rực trên đường chuẩn bị đem về cho Quan Trạch mặc, cậu vừa vui vẻ vừa lấy điện thoại ra xem lịch. Chắc là nửa tháng nữa là Quan Trạch có thể xuất viện,về tịnh dưỡng thêm mấy ngày là cơ bản có thể đuổi kịp năm mới rồi.
Cậu ngẩng đầu hít sâu một hơi, vậy là sắp đến tết rồi à? Năm đầu tiên cậu và Quan Trạch ở bên nhau?
Lâm Diệu không nhịn được mà cười ngây ngô với cái cây bên cạnh, cậu tưởng tượng đến cái viễn cảnh mà mình không tìm được Quan Trạch vậy chắc là giờ mình vẫn còn đang ngẩn ngơ ở nhà, không thì đang ngẩn ngơ trong nhà Quan Trạch hoặc là ngơ ngẩn trong xe Quan Trạch cũng nên, cái tết này cậu không ăn nổi. Nhưng bây giờ cậu ở bên cạnh Quan Trạch, cho dù tết này Quan Trạch có phải ngồi xe lăn ăn tết thì cậu cũng thấy hài lòng.
Đang vui vẻ thì điện thoại đột nhiên vang lên, Lâm Diệu nhìn qua là số mới kia của Quan Trạch.
"Sao thế anh?" Lâm Diệu nhanh chóng nghe điện thoại.
"Em đang ở đâu vậy?" Quan Trạch ở bên kia hỏi.
"Em mới mua quần áo trong trung tâm thương mại ra định đi cắt tóc nè, em nói anh nghe, em cũng không có để ý là giờ gần tết rồi, trên đường náo nhiệt lắm luô....."
"Em về đây đi," Quan Trạch ngắt lời cậu, "Đừng cắt tóc vội."
"Anh giỡn với thằng ngốc đấy à?" Mặc dù Lâm Diệu nói thế nhưng vẫn đứng ra ven đường chuẩn bị gọi xe, "Sao thế? Vợ nhớ em rồi hả?"
"Ừm," Quan Trạch lên tiếng, "Mẹ em với anh em đến rồi."
"Cái gì cơ!" Lâm Diệu hét to một tiếng, doạ người đang muốn gọi xe phía sau giật mình lùi về sau mấy bước, cậu nhìn thấy xe đến, xe chưa kịp dừng hẳn là cậu đã lên xe, "Mẹ với anh em đến á? Ở phòng bệnh?"
"Ừm."
"Ba em thì sao?" Lâm Diệu báo tên bệnh viện với tài xế rất căng thẳng mà hỏi.
"Không đến."
"Anh chờ em về, anh đừng nói lung tung, anh phải làm cho mẹ em với anh em vui anh hiểu không? Đó là mẹ chồng anh, anh biết không?"
"..... Anh biết rồi."
Tuy là Lâm Diệu cảm thấy người như Quan Trạch cho dù có giao tiếp với ai thì cũng chẳng có áp lực gì sẽ không cần cậu dặn dò nhưng đây dù sao cũng là mẹ với anh cậu, lại con là gặp mắt dưới cái loại tình huống như này. Sao mẹ lại đột nhiên chạy đến chứ? Lâm Tông không những không ngăn lại mà còn chạy đến theo luôn? Đây là ý gì đây?
Lúc Lâm Diệu xách theo một đống túi quần áo chạy vào phòng bệnh, cậu nhìn thấy Lâm Tông đang đứng dựa vào cửa sổ, mẹ đang ngồi trên ghế mà bình thường cậu hay ngồi nói chuyện với Quan Trạch, trên mặt mang theo ý cười, cậu lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Úi chà con trai mẹ về rồi đấy à?" Mẹ vừa nhìn thấu cậu đã đứng lên, chạy đến ôm cậu, liều mạng xoa lên mặt cậu.
"Sao mẹ lại đến đây thế? Con cũng chưa nói là bệnh viện nào mà," Lâm Diệu cảm thấy mặt mình bị mẹ xoa đến mức sắp không nói chuyện rõ ràng được, cậu nhanh chóng ôm lại mẹ, "Sao mẹ đến mà cũng không báo con một tiếng?"
"Dù sao cũng phẫu thuật lớn vậy mà, dù sao mẹ cũng phải đến thăm," Mẹ nhìn chằm chằm cậu, tay xoa mặt cậu một hồi lại xoa đầu cậu, "Chuyện quan trọng mà nói trước, con chắc chắn không cho mẹ đến."
"Xa vậy mà...." Trong lòng Lâm Diệu có hơi cay cay, mình làm ra động tĩnh lớn như thế làm cho mẹ lo lắng mà chạy đến đây.
"Không xa, mẹ với anh con cũng không chạy vội đến," Mẹ nhìn đồ trên tay cậu, "Mua quần áo à? Đây là gì thế?"
Mẹ lấy cái áo gi lê dáng dài màu đỏ trong túi ra, Lâm Diệu rất ngại mà nhìn một cái: "Mua cho Quan Trạch ạ."
"Úi chà," Mẹ không nhịn được mà vui vẻ, quay đầu nhìn Lâm Tông, "Cái này không tệ nhỉ? Nhìn hoan hỉ ghê, không thì mẹ cũng mua cho con một cái y vậy há?"
"Thôi đi mẹ," Lâm Tông nhịn cười, "Mẹ mua cho Lâm Diệu một cái để hai người họ làm đồ đôi đi.".
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
"Quan Trạch con mặc vào xem thử như nào đi." Mẹ đưa áo khoác cho Quan Trạch.
Quan Trạch nhìn cái áo khoác này, biểu cảm trên mặt khó mà hình dung nổi, hắn nhìn Lâm Diệu: "Em nghĩ gì thế hả?"
"Mặc vào đi anh," Lâm Diệu đi đến bên cạnh giường giúp hắn mặc vào, lại nhỏ giọng nói, "Em mua cho anh mặc chơi chơi thôi, em đâu có biết là mẹ đến đâu, nhanh mặc vào đi...."
Quan Trạch cực kì bất đắc dĩ mà khoác áo khoác bên ngoài đồ bệnh nhân, còn nhét tay vào trong cổ tay áo: "Em hài lòng chưa?"
Lâm Diệu nhìn hắn cười không dừng nổi: "Ôi em hài lòng quá trời luôn á v....."
"Lâm Diệu," Quan Trạch nhanh chóng cao giọng, "Hình như anh còn một lần thuốc chưa được đưa đến."
Suýt nữa thì Lâm Diệu dừng không kịp, tuy là mẹ chưa nói câu nào là phản đối, xem như đã ngầm đồng ý chuyện này nhưng suy cho cùng thì trong lòng mẹ cũng có vướng mắc. Bây giờ mình mà mở miệng ra gọi vợ như thế không biết trong lòng mẹ sẽ có cảm giác như nào nữa, cậu nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bệnh: "Em đến chỗ y tá lấy."
Lúc cậu cầm thuốc từ chỗ y tá xoay người muốn về lại phòng bệnh thì nhìn thấy Lâm Tông đi ra từ trong phòng bệnh.
"Đi đâu đó?" Lâm Diệu nhìn y.
"Chả đi đâu cả," Lâm Tông dựa lên tường, "Gầy rồi."
"Vâng, chỉ là em ngủ không ngon nhưng em không mệt mỏi gì." Lâm Diệu sờ sờ mặt mình.
"Mẹ bỏ nhà đi đó, không phải đến thăm bệnh, chuyện này trước tiên mày đừng nói với Quan Trạch, dù sao cũng phải dưỡng bệnh." Lâm Tông nhỏ giọng nói một câu.
"Gì cơ?" Lâm Diệu trợn tròn mắt, đè thấp giọng hỏi, "Bỏ nhà đi á? Tại sao chứ?"
"Cãi nhau với ba.... cũng không tính là cãi nhau được, tổng cộng ba nói mỗi một câu," Lâm Tông rất cảm khái mà chậc một tiếng, "Ôi cái địa vị này."
Ba vẫn luôn cực kì chiều mẹ, địa vì lúc nào cũng thay đổi theo tâm trạng của mẹ nhưng trọng điểm mà Lâm Diệu quan tâm không phải là cái này, cậu nghe ra chút gì đó khang khác: "Ba biết rồi à?"
"Ừm."
"Ba nói câu gì?"
"Ba nói," Lâm Tông vỗ vai cậu, "Uổng công nuôi dưỡng thằng con này mà."
"Cái khỉ gì!" Lâm Diệu lo lắng, "Gì mà uổng công nuôi dưỡng hả!"
"Chậc," Lâm Tông bật cười, "Nói y chang mẹ không thiếu một chữ luôn ta."
"Anh còn cười được nữa, chuyện này mà anh còn vui được luôn." Lâm Diệu nhíu mày, ba là một người cứng rắn, chiều chuộng vợ con là một chuyện, con trai muốn ở bên cạnh một thằng khác lại là chuyện khác nữa, Lâm Diệu có hơi không yên tâm.
"Lâm Diệu, bây giờ mày phải tự xử lí chuyện này," Lâm Tông dùng ngón tay chỉ chỉ ngực Lâm Diệu, "Cái ải của ba này mày phải tự qua."
"Anh yên tâm, em có thể xử lí, có điều không phải mình em," Lâm Diệu hít hít mũi, "Quan Trạch sẽ cùng em, chờ anh ấy xuất viện rồi thì em sẽ nói với ảnh, có chuyện gì thì anh ấy cũng phải gánh vác với em."
___________
Okee em iu
Chương 57: Uổng công nuôi dưỡng thằng con
Lâm Diệu cầm điện thoại vừa nói chuyện với giám đốc Lý vừa khom lưng cúi người với tường: "Giám đốc Lý, thật sự làm ngài khó xử rồi, tôi cũng không biết mọi chuyện sẽ thành ra như thế này......"
"Chuyện này tôi có thể hiểu được, dù sao thì bạn gái bệnh đi chăm sóc cũng phải," Giám đốc Lý ở bên kia thở dài, "Nhưng mà cậu xin nghỉ một cái là xin một tháng...... Trước tết nhiều việc, có tuyển người cũng không tuyển vào ngay được, việc của cậu bây giờ cũng chẳng có ai làm, thật sự tôi sắp xếp không dễ."
"Giám đốc Lý," Lâm Diệu lại cúi người với tường, giám đốc Lý là người tốt cậu thật sự có hơi áy náy, "Ngài....."
"Không sao, để tôi sắp xếp, việc cụ thể trong tay cậu tôi bảo Giang Nhất Phi gọi cho cậu, cậu bàn giao với cậu ta một chút."
"Cảm ơn giám đốc Lý, thật sự phiền ngài quá."
Quan Trạch nằm trên giường nhìn dáng vẻ của Lâm Diệu có hơi muốn cười: "Nói như nào?"
"Còn có thể như nào được, bạn gái bị bệnh nhập viện em phải chăm sóc," Lâm Diệu thở dài nhìn nhìn túi truyền dịch bên giường Quan Trạch, gần như đã hết rồi, cậu nhấn chuông ở đầu giường, "Anh nói xem người chăm sóc đi ăn cơm mất rồi, nếu không có em thì ai ấn chuông đây?"
"Tự anh ấn đó, anh cũng đâu có cưa tay đâu." Quan Trạch cười cười, hắn có hơi yếu nhưng tâm trạng rất không tệ.
"Thôi đi anh ơi, bây giờ anh ngủ như heo vậy, lỡ như anh ngủ mất thì sao? Trước đây em đi truyền nước ở bệnh viện thật sự từng gặp người truyền nước không có ai đi cùng báo kết quả làm cho máy chảy về cả một ống to luôn," Lâm Diệu chậc một tiếng, "Đừng có nhắc đến nữa...... Anh nhịn tiểu như nào rồi? Anh truyền xong hai túi truyền dịch rồi mà vẫn không mắc tiểu à?"
"Anh......" Quan Trạch nhíu mày, "Có mắc."
"Dữ lắm không?" Lâm Diệu cúi người lấy cái bô tiểu nam ở dưới giường ra.
"Dữ......" Quan Trạch còn chưa nói dứt câu, vừa thấy cái bô này thì ngớ người, "Đây là cái thứ gì đây?"
"Bô tiểu cho nam đó." Ngón tay của Lâm Diệu gõ gõ mấy cái.
"Anh không mắc dữ." Quan Trạch nhắm mắt lại, cái thứ này làm hắn không chấp nhận nổi.
"Không thì em đè thử miếng coi anh có mắc dữ không nha?" Lâm Diệu đưa lay sang ấn bụng dưới của Quan Trạch mấy cái.
"Ôi em đừng ấn." Quan Trạch bất đắc dĩ mà nhíu chặt lông mày.
"Mắc lắm chứ gì, anh còn giả vờ không mắc nữa cơ đấy," Lâm Diệu giơ bô tiểu nam trong tay lên, tươi cười nhìn hắn, "Cái này mới, anh yên tâm mà dùng."
"Truyền xong rồi à?" Y tá vào phòng bệnh, vừa rút kim cho Quan Trạch vừa nhìn bô tiểu trên tay Lâm Diệu, "Mắc dữ lắm không? Dữ thì tiểu đi."
"Ừm, cái này dùng như nào?" Lâm Diệu nhìn bô trong tay, cậu chưa từng dùng cái thứ này, trước khi Quan Trạch nằm viện thậm chí cậu còn chưa từng nhìn thấy nó.
"Thì đặt lên giường, nhắm ngay vào là được, nếu không biết thì nhờ người chăm sóc làm cũng được, họ đều biết cả," Y tá thu dọn xong túi truyền dịch nhìn Quan Trạch, "Chắc là lúc tiểu sẽ hơi đau, lát là ổn thôi, thả lỏng là được."
"Ò," Lâm Diệu lên tiếng, chờ sau khi y tá ra ngoài rồi cậu mới hạ thấp giọng, "Em làm giúp anh nhé để cho người khác cởi quần anh ra cầm cậu bé trọc đầu của anh đi tiểu em không chịu được."
"Người ta còn gắn ống dẫn nước tiểu cho anh kia kìa." Quan Trạch cong cong môi, giọng nói có hơi khàn.
"Đừng nhắc đến cái này nữa nhắc đến cái này là em lại sầu, đó là vì không có em ở đây," Lâm Diệu đi đóng kỹ cửa lại, trở về bên cạnh giường vén chăn của Quan Trạch lên, "Chờ anh khoẻ thêm chút nữa em phải nghiên cứu cho kỹ càng coi cái chỗ kia của anh sao mà có thể cắm một cái ống vào mới được....."
"Để tự anh làm đi." Quan Trạch cảm giác được Lâm Diệu đang cởi quần hắn.
"Được rồi, anh nói xem cái chỗ này của anh có phải là lần đầu tiên em thấy đâu mà, nó cứng nó mềm nó to nó nhỏ gì em cũng thấy rồi, bình thường anh đặt bên nào em còn biết, bây giờ anh bài đặt ngại ngùng gì với em chứ," Lâm Diệu kéo quần hắn xuống đùi, cầm bô tiểu nam nhét vào áo mình, "Đợi em tí."
"Em làm cái gì đó?"
"Cái này có hơi lạnh, làm ấm cái đã."
"Không sao, có máy sưởi mà." Quan Trạch nhìn Lâm Diệu có hơi không biết nên nói gì mới phải, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên có người săn sóc hắn như thế, đến bô tiểu mà cũng phải làm ấm rồi mới dùng.
Lâm Diệu đặt bô tiểu vào giữa hai chân Quan Trạch: "Anh nói xem em nắm lấy bé trọc của anh anh có cứng không?"
"Chắc là không," Quan Trạch ho nhẹ một tiếng, "Phải xem em nắm như nào."
"Em nắm nghiêm túc," Lâm Diệu cẩn thận mà đặt miệng bô hướng qua, "Xong rồi, anh tiểu đi."
"Ừm." Thật ra Quan Trạch nhịn một lúc rồi, trước đó Lâm Diệu ấn bụng dưới hắn suýt nữa thì trực tiếp ấn ra luôn.
Nhưng lúc hắn thả lỏng muốn tiểu thì liền cảm thấy đau đớn, nhịn không được mà nhíu mày hít sâu một hơi: "Ôi......"
"Đau ạ?" Lâm Diệu rất căng thẳng mà nhìn chằm chằm phía dưới của hắn, nếu mà có đau thì đau bụng, đau tay, đau chỗ nào cũng được, còn đau chỗ này thì cậu thật sự không biết làm sao hết. Cậu cũng không thể đưa tay xoa xoa, lỡ như xoa cho Quan Trạch cứng lên luôn thì không phải hắn phải nghẹn chết à, cậu chỉ có thể nắm lấy tay Quan Trạch.
"Ừm." Quan Trạch lên tiếng, thấp giọng mắng một cậu, "Đ* má."
Đây xem như là lần đầu tiên trong đời Quan Trạch tiểu khó khăn nhất, cái cảm giác này đan xen với cái cảm giác nước tiểu cần phải thoát ra khỏi bàng quang ngay lập tức, đi tiểu một lần thôi mà giày vò đến tận mấy phút mới xong.
Chờ đến sau khi Lâm Diệu lấy bô tiểu ra đắp chăn lại cho hắn xong thì trán hắn cũng đổ đầy mồ hôi rồi.
"Ôi, anh nói xem sao mà anh có thể thiếu em được đây anh?" Lâm Diệu dọn dẹp xong bô tiểu nam, đến bên cạnh giường lau mồ hôi cho hắn, "Có phải không hả vợ yêu?"
"Đúng vậy." Quan Trạch nhắm mắt lại.
"Gọi chồng ơi."
"Chồng ơi."
"Ừm, ngoan quá đi," Ngón tay Lâm Diệu nhẹ nhàng vẽ trên mặt Quan Trạch, cậu chưa từng nhìn thấy Quan Trạch như thế có hơi yếu ớt, có hơi mỏi mệt, "Anh biết không dáng vẻ bây giờ của anh nhìn ngoan lắm, giống y như con trai em vậy đó."
"Cha ơi." Quan Trạch nhắm hai mắt, cười cười.
"Cút," Lâm Diệu nhìn nhìn cửa, áp sát lại hôn lên môi Quan Trạch một cái, "Nếu không phải giờ nhìn anh yếu ớt quá thì em đã xử anh luôn rồi."
"Em muốn thì nhớ nắm chắc cơ hội," Quan Trạch mở mắt ra nhìn cậu, "Chờ anh mà khỏi rồi là em hết hy vọng."
"Không gấp, ít nhất còn tận 3 tháng lận," Lâm Diệu cười vui vẻ, "Anh chờ đó đi."
Cơ thể Quan Trạch thật sự rất tốt, hồi phục rất nhanh, chưa mấy ngày đã có thể xuống giường đi dạo quanh phòng bệnh mỗi ngày Lâm Diệu đều đi dạo mấy vòng trên hành lang với hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bọn mình lúc về già sẽ như này anh nhỉ? Em dìu anh đi dạo gì gì đó, vừa dạo vừa nói chuyện với nhau." Lâm Diệu vô cùng vui vẻ mà nhìn Quan Trạch.
"Tại sao là em dìu anh mà không phải là anh dìu em?" Quan Trạch bật cười.
"Nói nhảm, đương nhiên là vì anh già hơn em rồi." Lâm Diệu chậc một tiếng.
"Anh khoẻ hơn em đấy nhé, chỉ với mỗi cái tần suất mười ngày nửa tháng mới đến phòng gym kia của em," Quan Trạch bóp bóp tay cậu, "Giờ anh cảm thấy anh có thể xuất viện luôn rồi."
"Xuất con khỉ á, còn chưa đến 1 tháng đâu."
"Nhà em cũng phải lo rồi đấy," Quan Trạch nghĩ nghĩ, "Không thì em về nhà một chuyến?"
"Em..." Lâm Diệu nhíu mày, đúng thật là cậu sợ mẹ lo. Lần nào cậu gọi điện với Lâm Diệu thì mẹ cũng không lại nói gì với cậu chỉ nhờ Lâm Tông chuyển lời nhưng cậu không nghĩ cũng biết chắc chắn là mẹ không yên tâm, nhưng nếu mà giờ bảo cậu về nhà thì cậu lại không nở bỏ Quan Trạch một mình bên đây, "Thêm mấy ngày nữa đi, bây giờ anh mới vừa xuống giường được thôi hơn nữa cái bơm thực tràng kia em chưa có dùng cho anh nữa."
Quan Trạch còn đang nghĩ xem nên bảo Lâm Diệu về nhà một chuyến như nào, nghe thấy câu này của cậu thì hắn dừng lại nhìn Lâm Diệu: "Không phải em không chịu vẻ là vì chưa cắm cái đó vào anh đấy chứ?"
"Sao?" Lâm Diệu liếc nhìn hắn một cái "Thì nó đó, em chờ thêm mấy ngày đã, bác sĩ nói là nếu hôm nay anh lại không có gì thì bảo em cắm vào cho anh."
"Vậy chiều anh cho em cắm thử cắm xong thì em về một chuyến đi đừng để người nhà lo."
Lâm Diệu thừa nhận mình luôn có những suy nghĩ kỳ lạ, không biết xấu hổ với Quan Trạch, ví như bây giờ khi Quan Trạch đang nằm nghiêng trên giường bệnh cậu cầm một cái bơm thực tràng, tự nhiên cái cậu muốn bảo Quan Trạch nằm ngửa lại nâng chân lên......
"Đừng tưởng tượng nữa, em mà không làm anh bảo Tiểu Lý làm đó." Quan Trạch thở dài.
"Anh bảo cậu ta làm thử coi," Lâm Diệu tát lên mông hắn một cái, vén chăn lên, "Nào."
Nói thật Lâm Diệu cảm thấy mình rất quen thuộc với cơ thể của Quan Trạch nhưng chỉ giới hạn ở chính diện thôi, chỉ khi tắm chung cậu mới ôm Quan Trạch từ phía sau cọ đồ mấy cái. Bây giờ khi kéo quần Quan Trạch xuống tay cậu thế mà lại có hơi run, không biết là vì căng thẳng hay là hưng phấn quá, nếu không phải vì cậu đang đối diện cửa phòng bệnh hơn nữa trên giường ga giường và chăn toàn là màu trắng thì cậu thật sự có ảo giác rằng mình nên cởi quần ra rồi đè lên.
"Em......" Quan Trạch có hơi lo lắng, "Vẫn ổn đấy chứ?"
"Ổn lắm, anh đừng có lộn xộn," Lâm Diệu mở bơm thực tràng ra, đỡ chân Quan Trạch, "Em vào nha."
"Ừm."
Lâm Diệu chậm rãi đẩy miệng bơm thực tràng vào, sau khi đẩy vào thì dừng lại: "Đau không anh?"
"Lâm Diệu," Quan Trạch cười cười "Em nói cho đã ghiền đấy à?"
"Không đau thì em bắt đầu nha?" Lâm Diệu bắt đầu bóp, "Thoải mái không?"
"Thiệt tình bó tay với em luôn đó."
"Anh ưm ưm mấy tiếng cho em nghe đi, nhanh lên." Lâm Diệu nhìn bơm thực tràng sắp bị mình bóp rỗng.
"Ưm...." Quan Trạch cười cười, tháp giọng phối hợp, "A...."
"Mẹ nó anh không biết xấu hổ mà rên thật đấy à?" Lâm Diệu chậm rãi rút bơm thực tràng ra giúp Quan Trạch kéo quần lên đàng hoàng, "Anh đừng nhúc nhích, y tá nói phải giữ nguyên tư thế này mấy phút."
"Không phải em muốn nghe à?" Quan Trạch không nhúc nhích, "Xong rồi?"
"Vâng." Lâm Diệu ném chai vào thùng rác bên cạnh.
"Em không được rồi, nhanh như thế."
"Y tá nói là phải nhan....." Lâm Diệu nói được một nửa thì hiểu ra, cậu quay người chỉ vào Quan Trạch, "Nếu bây giờ anh mà không phải là bệnh nhân thì mẹ nó em đã vọt lên đầu anh bắn đầy mặt anh luôn đó anh tin không hả!"
"Em nhỏ tiếng chút đi," Quan Trạch cười cả buổi, "Em hét cái gì chứ."
"Vợ ơi," Lâm Diệu đột nhiên nhớ đến cái gì đó, nhanh chóng chạy đến bên giường đứng trước mặt Quan Trạch, "Buổi sáng lúc anh thức dậy anh có cứng không?"
"Cứng, sao thế?" Quan Trạch không thể hiểu được mà nhìn cậu.
"Không có sao, em chỉ hỏi vậy thôi." Lâm Diệu có hơi ngại.
"Cắm ống dẫn thôi không đến mức khiến tôi không cứng nổi được đâu," Quan Trạch búng vào trán cậu một cái, "Lo xa ghê, chờ đến khi xuất viện em thử là biết."
"Xuất viện em vẫn còn món nợ phải tính với anh đấy nhé, anh đừng có mà đắc ý quá sớm." Lâm Diệu liếc nhìn hắn một cái.
Lâm Diệu cảm thấy từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng mệt như này, thật ra cơ thể Quan Trạch hồi phục rất không tệ, lại còn có người chăm sóc rất thuần thục hơn nữa còn có trách nhiệm, cậu cũng không có chuyện gì quá vất vả nhưng lúc Lâm Diệu nhìn vào gương vẫn cực kì kinh ngạc vì chỉ mới nửa tháng thôi mà mình đã gầy đi cả một vòng, không còn anh tuấn tiêu sái gì nữa rồi cũng may tâm trạng vẫn luôn ở trong trạng thái vui vẻ.
"Em không về nhà được," Lâm Diệu đi ra từ trong nhà vệ sinh chỉ vào mặt của mình nói với Quan Trạch, "Mẹ em mà thấy em như này sẽ mất trí nhớ luôn."
Quan Trạch không nói gì, nhìn chằm chằm cậu một lúc thì vẫy tay gọi cậu lại: "Em lại đây."
Lâm Diệu chạy chậm đến bên giường, chống tay xuống mép giường, áp sát mặt lại gần Quan Trạch: "Sao anh?"
"Em đi cắt tóc đi," Quan Trạch xoa đầu cậu, "Dáng vẻ này của em tôi nhìn thật sự không chịu nổi."
"Chăm sóc người bệnh không phải đều như thế à? Chủ yếu là tối đổi chỗ ngủ nên em ngủ không ngon thôi," Lâm Diệu vò đầu, "Tóc em cũng đâu dài lắm, anh trọc đầu nên đừng có ngứa mắt tóc của người khác."
"Đi đi, chủ yếu là để em thả lỏng, thoải mái tí," Quan Trạch vỗ vỗ má cậu, "Nếu không cái dáng vẻ này của em bị mẹ em nhìn thấy chắc phải thu hồi quyết định mất."
Lúc Lâm Diệu ra khỏi bệnh viện định đi cắt tóc theo ý Quan Trạch tiện thể mua mấy bộ quần áo luôn, cậu chỉ mang theo có một bộ đồ kia thôi, thật sự nếu mà không mua thêm mấy bộ thì không được nữa rồi.
Bên đây lạnh hơn bên kia nhiều, chừng ấy thời gian Lâm Diệu không ra khỏi toà nhà nội trú của bệnh viện, bây giờ vừa ra một cái thì lạnh đến mức cậu chạy nhanh đi, nhìn thấy taxi một cái là vội vọt lên ngay.
Cậu bảo tài xế tùy tiện chở cậu đến một trung tâm thương mại nào đó, đi vào chọn lung tung mấy bộ quần áo. Lâm Diệu không có quá nhiều yêu cầu với đồ mình mặc, cậu chỉ cần vừa vặn thoải mái là được.
Trung tâm thương mại trang trí đỏ rực, loa vẫn luôn phát gì mà năm mới giá sốc gì đó, Lâm Diệu nghe mà kích động cũng không biết mình đang kích động cái gì, chờ khi cậu mua xong quần áo ra khỏi trung tâm thương mại nhìn thấy bán đồ tết đầy đường thì mới đột nhiên phản ứng lại được rằng sắp đến tết rồi!
Đây là lần đầu tiên trước tết mà cậu quên mất.
"Đù má." Lâm Diệu mua một cái gile dáng dài màu đỏ rực trên đường chuẩn bị đem về cho Quan Trạch mặc, cậu vừa vui vẻ vừa lấy điện thoại ra xem lịch. Chắc là nửa tháng nữa là Quan Trạch có thể xuất viện,về tịnh dưỡng thêm mấy ngày là cơ bản có thể đuổi kịp năm mới rồi.
Cậu ngẩng đầu hít sâu một hơi, vậy là sắp đến tết rồi à? Năm đầu tiên cậu và Quan Trạch ở bên nhau?
Lâm Diệu không nhịn được mà cười ngây ngô với cái cây bên cạnh, cậu tưởng tượng đến cái viễn cảnh mà mình không tìm được Quan Trạch vậy chắc là giờ mình vẫn còn đang ngẩn ngơ ở nhà, không thì đang ngẩn ngơ trong nhà Quan Trạch hoặc là ngơ ngẩn trong xe Quan Trạch cũng nên, cái tết này cậu không ăn nổi. Nhưng bây giờ cậu ở bên cạnh Quan Trạch, cho dù tết này Quan Trạch có phải ngồi xe lăn ăn tết thì cậu cũng thấy hài lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đang vui vẻ thì điện thoại đột nhiên vang lên, Lâm Diệu nhìn qua là số mới kia của Quan Trạch.
"Sao thế anh?" Lâm Diệu nhanh chóng nghe điện thoại.
"Em đang ở đâu vậy?" Quan Trạch ở bên kia hỏi.
"Em mới mua quần áo trong trung tâm thương mại ra định đi cắt tóc nè, em nói anh nghe, em cũng không có để ý là giờ gần tết rồi, trên đường náo nhiệt lắm luô....."
"Em về đây đi," Quan Trạch ngắt lời cậu, "Đừng cắt tóc vội."
"Anh giỡn với thằng ngốc đấy à?" Mặc dù Lâm Diệu nói thế nhưng vẫn đứng ra ven đường chuẩn bị gọi xe, "Sao thế? Vợ nhớ em rồi hả?"
"Ừm," Quan Trạch lên tiếng, "Mẹ em với anh em đến rồi."
"Cái gì cơ!" Lâm Diệu hét to một tiếng, doạ người đang muốn gọi xe phía sau giật mình lùi về sau mấy bước, cậu nhìn thấy xe đến, xe chưa kịp dừng hẳn là cậu đã lên xe, "Mẹ với anh em đến á? Ở phòng bệnh?"
"Ừm."
"Ba em thì sao?" Lâm Diệu báo tên bệnh viện với tài xế rất căng thẳng mà hỏi.
"Không đến."
"Anh chờ em về, anh đừng nói lung tung, anh phải làm cho mẹ em với anh em vui anh hiểu không? Đó là mẹ chồng anh, anh biết không?"
"..... Anh biết rồi."
Tuy là Lâm Diệu cảm thấy người như Quan Trạch cho dù có giao tiếp với ai thì cũng chẳng có áp lực gì sẽ không cần cậu dặn dò nhưng đây dù sao cũng là mẹ với anh cậu, lại con là gặp mắt dưới cái loại tình huống như này. Sao mẹ lại đột nhiên chạy đến chứ? Lâm Tông không những không ngăn lại mà còn chạy đến theo luôn? Đây là ý gì đây?
Lúc Lâm Diệu xách theo một đống túi quần áo chạy vào phòng bệnh, cậu nhìn thấy Lâm Tông đang đứng dựa vào cửa sổ, mẹ đang ngồi trên ghế mà bình thường cậu hay ngồi nói chuyện với Quan Trạch, trên mặt mang theo ý cười, cậu lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Úi chà con trai mẹ về rồi đấy à?" Mẹ vừa nhìn thấu cậu đã đứng lên, chạy đến ôm cậu, liều mạng xoa lên mặt cậu.
"Sao mẹ lại đến đây thế? Con cũng chưa nói là bệnh viện nào mà," Lâm Diệu cảm thấy mặt mình bị mẹ xoa đến mức sắp không nói chuyện rõ ràng được, cậu nhanh chóng ôm lại mẹ, "Sao mẹ đến mà cũng không báo con một tiếng?"
"Dù sao cũng phẫu thuật lớn vậy mà, dù sao mẹ cũng phải đến thăm," Mẹ nhìn chằm chằm cậu, tay xoa mặt cậu một hồi lại xoa đầu cậu, "Chuyện quan trọng mà nói trước, con chắc chắn không cho mẹ đến."
"Xa vậy mà...." Trong lòng Lâm Diệu có hơi cay cay, mình làm ra động tĩnh lớn như thế làm cho mẹ lo lắng mà chạy đến đây.
"Không xa, mẹ với anh con cũng không chạy vội đến," Mẹ nhìn đồ trên tay cậu, "Mua quần áo à? Đây là gì thế?"
Mẹ lấy cái áo gi lê dáng dài màu đỏ trong túi ra, Lâm Diệu rất ngại mà nhìn một cái: "Mua cho Quan Trạch ạ."
"Úi chà," Mẹ không nhịn được mà vui vẻ, quay đầu nhìn Lâm Tông, "Cái này không tệ nhỉ? Nhìn hoan hỉ ghê, không thì mẹ cũng mua cho con một cái y vậy há?"
"Thôi đi mẹ," Lâm Tông nhịn cười, "Mẹ mua cho Lâm Diệu một cái để hai người họ làm đồ đôi đi.".
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
"Quan Trạch con mặc vào xem thử như nào đi." Mẹ đưa áo khoác cho Quan Trạch.
Quan Trạch nhìn cái áo khoác này, biểu cảm trên mặt khó mà hình dung nổi, hắn nhìn Lâm Diệu: "Em nghĩ gì thế hả?"
"Mặc vào đi anh," Lâm Diệu đi đến bên cạnh giường giúp hắn mặc vào, lại nhỏ giọng nói, "Em mua cho anh mặc chơi chơi thôi, em đâu có biết là mẹ đến đâu, nhanh mặc vào đi...."
Quan Trạch cực kì bất đắc dĩ mà khoác áo khoác bên ngoài đồ bệnh nhân, còn nhét tay vào trong cổ tay áo: "Em hài lòng chưa?"
Lâm Diệu nhìn hắn cười không dừng nổi: "Ôi em hài lòng quá trời luôn á v....."
"Lâm Diệu," Quan Trạch nhanh chóng cao giọng, "Hình như anh còn một lần thuốc chưa được đưa đến."
Suýt nữa thì Lâm Diệu dừng không kịp, tuy là mẹ chưa nói câu nào là phản đối, xem như đã ngầm đồng ý chuyện này nhưng suy cho cùng thì trong lòng mẹ cũng có vướng mắc. Bây giờ mình mà mở miệng ra gọi vợ như thế không biết trong lòng mẹ sẽ có cảm giác như nào nữa, cậu nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bệnh: "Em đến chỗ y tá lấy."
Lúc cậu cầm thuốc từ chỗ y tá xoay người muốn về lại phòng bệnh thì nhìn thấy Lâm Tông đi ra từ trong phòng bệnh.
"Đi đâu đó?" Lâm Diệu nhìn y.
"Chả đi đâu cả," Lâm Tông dựa lên tường, "Gầy rồi."
"Vâng, chỉ là em ngủ không ngon nhưng em không mệt mỏi gì." Lâm Diệu sờ sờ mặt mình.
"Mẹ bỏ nhà đi đó, không phải đến thăm bệnh, chuyện này trước tiên mày đừng nói với Quan Trạch, dù sao cũng phải dưỡng bệnh." Lâm Tông nhỏ giọng nói một câu.
"Gì cơ?" Lâm Diệu trợn tròn mắt, đè thấp giọng hỏi, "Bỏ nhà đi á? Tại sao chứ?"
"Cãi nhau với ba.... cũng không tính là cãi nhau được, tổng cộng ba nói mỗi một câu," Lâm Tông rất cảm khái mà chậc một tiếng, "Ôi cái địa vị này."
Ba vẫn luôn cực kì chiều mẹ, địa vì lúc nào cũng thay đổi theo tâm trạng của mẹ nhưng trọng điểm mà Lâm Diệu quan tâm không phải là cái này, cậu nghe ra chút gì đó khang khác: "Ba biết rồi à?"
"Ừm."
"Ba nói câu gì?"
"Ba nói," Lâm Tông vỗ vai cậu, "Uổng công nuôi dưỡng thằng con này mà."
"Cái khỉ gì!" Lâm Diệu lo lắng, "Gì mà uổng công nuôi dưỡng hả!"
"Chậc," Lâm Tông bật cười, "Nói y chang mẹ không thiếu một chữ luôn ta."
"Anh còn cười được nữa, chuyện này mà anh còn vui được luôn." Lâm Diệu nhíu mày, ba là một người cứng rắn, chiều chuộng vợ con là một chuyện, con trai muốn ở bên cạnh một thằng khác lại là chuyện khác nữa, Lâm Diệu có hơi không yên tâm.
"Lâm Diệu, bây giờ mày phải tự xử lí chuyện này," Lâm Tông dùng ngón tay chỉ chỉ ngực Lâm Diệu, "Cái ải của ba này mày phải tự qua."
"Anh yên tâm, em có thể xử lí, có điều không phải mình em," Lâm Diệu hít hít mũi, "Quan Trạch sẽ cùng em, chờ anh ấy xuất viện rồi thì em sẽ nói với ảnh, có chuyện gì thì anh ấy cũng phải gánh vác với em."
___________
Okee em iu
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro