Vợ tui muốn làm phản rồi nè chời!
Vu Triết
2024-07-22 22:14:56
Quan Trạch chỉ nói có một câu ngắn ngủi này, hơn nữa ở cái chỗ không hề
có miếng tình thú lại còn gây mất hứng như nhà vệ sinh như này nữa.
Nhưng đối với Lâm Diệu mà nói, trọng lượng của nó rất không bình thường, cậu nhìn Quan Trạch một hồi lâu, đột nhiên xoay người mở cửa từng gian
trong nhà vệ sinh ra kiểm tra một lần.
"Em làm gì đấy?" Quan Trạch không hiểu được mà nhìn cậu.
"Em kiểm tra coi có người không," Sau khi Lâm Diệu kiểm tra từng gian xong, cười hi hi vui vẻ mà đi trở lại trước mặt Quan Trạch, cười tươi y như đoá hoa thủy tiên vậy, "Hông có ai hết."
"Em muốn chỗ này có người hay là không thế? Tôi giúp em gọi mấy người vào đây nhé?" Quan Trạch nhìn cái dáng vẻ lảm nhảm này của cậu có hơi muốn cười. Hành động của Lâm Diệu nhiều khi khiến cho người ta không đoán được nhưng kết quả cuối cùng thì vẫn ngốc như nhau.
"Đừng mà, khó khăn lắm mới không có ai," Lâm Diệu đột nhiên thu nụ cười lại, đưa tây đẩy ngực hắn một cái, nghiến răng nghiến lợi mà nói, "Thành thật đứng yên đó, để ông đây hôn một chút."
Quan Trạch bị cậu đẩy có hơi lảo đảo, phản xạ có điều kiện mà giơ tay lên muốn bẻ tay cậu, này nếu mà là đánh nhau, một cú đẩy trăm ngàn kẻ hở này của Lâm Diệu chưa đến ba giây là hắn đã làm Lâm Diệu đập mũi xuống sàn nhà rồi, hắn kịp thời khống chế được động tác của mình, thuận theo mà dựa lên tường.
Lâm Diệu rất nhanh đã ngó qua hôn lung tung lên mặt hắn, sau đó lau miệng: "Anh mau rửa mặt đi em ăn cơm miệng toàn là dầu không."
Lúc hai người cùng quay lại bàn, Ninh Quyên đang nói chuyện phiếm, nhìn thấy họ cũng chỉ cười, không có phản ứng đặc biệt gì.
"Anh ơi anh đi vệ sinh mà cũng cần người theo cùng à?" Lục Đằng cầm bát, rất nghiêm túc mà ăn cơm, bớt tí thời gian ra ngẩng đầu lên hỏi cậu một câu.
"Anh không cần ai đi cùng," Lâm Diệu chậc một tiếng, ngồi xuống, "Ba em chuyện gì cũng thích đi theo hóng chuyện hết."
Quan Trạch không nói tiếp về chủ đề đang nói, hắn rót đồ uống cho Ninh Quyên: "Hôm nay ăn ít nhỉ? Không giống phong cách bình thường của em."
"Đương nhiên là phải khống chế chút rồi," Ninh Quyên cười, "Lần đầu gặp Lâm Diệu phải để lại ấn tượng tốt xíu chứ."
"Chị Ninh ăn nhiều chút đi," Tâm trạng Lâm Diệu rất không tệ, "Lượng cơm không ảnh hưởng điểm cộng đâu."
Lúc sau thì Lâm Diệu vẫn không nói gì như cũ, cậu với Lục Đằng chỉ lo cắm đầu ăn, có điều tai cậu thì không rảnh rỗi, Quan Trạch và Ninh Quyên trò chuyện câu được câu chăng, Lâm Diệu không biết có phải là mình quá nhạy cảm rồi không mà cậu cứ cảm thấy Ninh Quyên vẫn luôn nói về chuyện quá khứ, có mấy lần Quan Trạch nói về chuyện quán cafe của cô đều bị cô tùy tiện trả lời mấy câu rồi vòng trở về nói chuyện quá khứ tiếp.
Cái loại nội dung này Lâm Diệu nghe cũng không vui vẻ gì, cái bầu không khí đẹp đẽ "có chung những kỉ niệm cùng nhau" này khiến cho cậu cảm thấy mình cứ như người thừa. Những lời mà Quan Trạch nói trong nhà vệ sinh với cậu vẫn còn quanh quẩn bên tai, một vòng....... rồi một vòng....... Nên tâm tình bây giờ của cậu có thể chịu được cái tình cảnh này, chỉ xem như đây là cơ hội để cậu có thể hiểu thêm về Quan Trạch.
Có điều Ninh Quyên nói rất khéo léo, không biết có phải vì cảm nhận được rằng Quan Trạch không muốn nhắc đến chuyện trước đây không mà cô chỉ nhắc đến mấy hàng xóm đồ này nọ thôi, Lâm Diệu nghe cả buổi cũng không nghe ra được tin tức hữu dụng nào.
Sau khi ăn xong Lục Đằng vẫn còn tiếp tục chơi ở công viên giải trí, Quan Trạch không giữ Ninh Quyên lại chơi cùng, chỉ bảo Lâm Diệu đi theo Lục Đằng chơi trước còn hắn đưa Ninh Quyên ra ngoài.
Vẫn luôn đi đến cổng lớn, hai người đều im lặng không nói gì, Quan Trạch đột nhiên có loại cảm giác quay trở lại mười mấy năm trước, lúc đó hắn và Ninh Quyên có thể im lặng không nói gì cả buổi chiều cũng sẽ không cảm thấy có gì không thoải mái, quan hệ và tình cảm đơn giản của hắn với Ninh Quyên khi ấy khiến cho người ta rất hoài niệm.
"Em tự ra ngoài được rồi, xe ở ngay bãi đỗ mà." Ninh Quyên dừng chân.
"Tiễn em qua đó," Quan Trạch vịn vai cô, "Có mấy bước chân thôi."
"Phí tiền lắm, em cũng không phải Lục Đằng, còn có thể đi lạc à?" Ninh Quyên kéo tay hắn ra, đi về phía trước.
Quan Trạch không đi theo sau nữa, nếu Ninh Quyên thật sự hy vọng hắn tiễn thì sẽ không có cái thái độ này: "Lái xe chậm chút."
Ninh Quyên đi được mấy bước thì dừng lại quay đầu nhìn hắn: "Tại sao?"
"Hả?" Quan Trạch ngớ người.
"Tại sao?" Ninh Quyên đứng cách hắn mấy bước chán, trong ánh mắt có thứ cảm xúc không rõ, "Vậy mà anh lại chọn một cậu nhóc?"
Quan Trạch nhướng mày, hắn biết có thể Ninh Quyên sẽ nhìn ra chút gì đó nhưng hắn không ngờ cô sẽ nhìn rõ như thế: "Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"
"Vốn dĩ em chỉ cảm thấy do em suy nghĩ nhiều thôi, có điều," Ninh Quyên cười có hơi gian nan, "Em quá hiểu anh, nếu chỉ là bạn giống như anh nói, cho dù có là bạn tốt cỡ nào anh cũng sẽ không cho cậu ấy đụng tới đụng lui lên người anh, đúng không?"
Quan Trạch cũng cười, đúng thật là Ninh Quyên rất hiểu hắn, hắn chống cự tiếp xúc tứ chi với người khác. Ngoại trừ Ninh Quyên chắc là cũng chỉ có bạn gái mà trước đây hắn quen chạm vào hắn thì hắn sẽ không khó chịu, trừ cái này ra thì bất luận là ai, cho dù chỉ là vô tình đụng phải cũng sẽ làm hắn rất không thoải mái.
Hắn gật đầu: "Đúng vậy."
Ninh Quyên yên lặng nhìn hắn mấy giây, không nói gì nữa, xoay người bước nhanh ra khỏi cổng lớn.
Tâm trạng của Lâm Diệu thay đổi rất nhanh, đây là điểm mà Quan Trạch rất bội phục cậu, nhóc con này trước đó còn buồn bực đến mức phải vào nhà vệ sinh giả vờ làm Popeye, giờ chỉ bằng một câu của hắn thôi đã có thể lăn lộn với Lục Đằng cả buổi trưa, cả chiếc xe điều khiển của Ninh Quyên cũng không làm cậu khó chịu được nữa, Lục Đằng cũng chơi chán rồi thế mà cậu vẫn lon ton mà chạy chơi cực kì vui vẻ.
"Anh nói bạn nhỏ Lục Đằng thích mô hình lắp ráp à?" Lâm Diệu vừa điều khiển xe chui qua chui lại dưới ghế đá vừa nhìn Lục Đằng đang ngồi trên ngựa gỗ xoay cả ba vòng, xoay đến sắp ngủ luôn mà cũng không chịu xuống.
"Ừm, ở viện phúc lợi có người tặng một cái mô hình lắp ráp máy bay đơn giản, chính là cái loại ghép vào có thể tháo ra đó, thằng bé chơi cả ngày, lần nào tôi nhìn nó nó cũng đang chơi, tôi nhìn cũng phiền luôn rồi mà nó vẫn còn chơi........" Quan Trạch ngồi trên ghế đã duỗi người, "Tôi đang định tháng sau mua một bộ cho thằng bé đây này."
"Em mua," Lâm Diệu ngồi xuống bên cạnh hắn, "Nếu mà anh nói sớm vậy hôm nay em đã mua cho nhóc ấy luôn rồi."
"Thôi dẹp đi, cuối tháng rồi, em còn tiền dư chắc?" Quan Trạch cười cười, "Với cả tôi thật sự không định bảo một bé con mua đồ cho một bé con khác."
"Cút đi, anh không thôi đúng không hả? Giờ anh đã là người của bé con rồi anh có cảm giác gì không?"
"Cũng tạm."
"Em vẽ cho anh cái hình, anh nhìn," Lâm Diệu hớn hở mà chỉ chỉ xe điều khiển, "Đoán xem em vẽ cái gì nha."
"Ừm."
Lâm Diệu đứng lên, vẻ mặt rất nghiêm túc mà cầm điều khiển từ xa, xe điều khiển rất nghe theo chỉ đạo mà bắt đầu vẽ vòng trên đất.
"Một trái tim." Quan Trạch nhìn một lúc, Lâm Diệu chơi cái xe này mấy tiếng đồng hồ, lúc này thao tác đã rất thuần thục, rất dễ nhìn ra.
"Ừm, IQ cao lắm." Lâm Diệu gật đầu,tiếp tục vẽ.
"So với em thì không có ai thấp cả."
"Mẹ em nói không thể nói người ta ngốc mãi đâu anh, nói nói nói mãi là ngốc thật luôn đó." Tay Lâm Diệu bận rộn, không rảnh mà cãi lại Quan Trạch, "Hồi em còn nhỏ anh hai em nói em ngốc một lần thì sau đó phải thêm ba câu Diệu Diệu là thông minh nhất, nếu không thì mẹ em sẽ đánh anh ấy, cho nên sau này ảnh cũng không mắng em nữa."
"Phải, mắng một lần thêm một câu dài, phiền quá trời mà." Quan Trạch vui vẻ cũng đứng lên, chăm chú nhìn góc nghiêng của Lâm Diệu.
Lâm Diệu không cận nhưng mỗi khi nghiêm túc làm chuyện gì thì đều híp mắt, mím môi lại, nhìn rất thú vị.
"Thêm một trái tim nữa, hai trái tim." Quan Trạch nhìn xe điều khiển trên mặt đất, vẽ rất đơn giản, cuối cùng chắc chắn còn vẽ thêm một cái mũi tên.
"Ừm, Trạch Trạch thông minh nhất." Lâm Diệu cười tủm tỉm gật đầu.
Sau đó quả nhiên điều khiển chạy qua một bên, bắt đầu vẽ một mũi tên thẳng tắp.
"Mũi tên." Quan Trạch cảm thấy chuyện này thật sự rất trẻ con nhưng vẫn phối hợp mà trả lời rất nghiêm túc, lần nào Lâm Diệu ngớ ngẩn hắn cũng bằng lòng ngốc theo, chính hắn cũng cảm thấy kỳ lạ.
"Đúng rồi! Cái mũi tên này......." Nói nói được một nửa thì, mũi tên vẫn chưa vẽ xong thì Lục Đằng đã đột nhiên chạy đến, rất nhanh chân mà cản đường đi của xe lại, cúi người cầm xe điều khiển lên, Lâm Diệu ngớ người, "Ái, nhóc thúi này anh còn chưa có vẽ xong đâu đó!"
"Em chơi một lát đi anh!" Lục Đằng chạy đến.
"Được, em chơi đi," Lâm Diệu đưa điều khiển từ xa cho cậu bé, sau khi Lục Đằng chạy đi cậu mới quay đầu vẻ mặt bi thương thống khổ mà nhìn Quan Trạch, "Làm sao đây giám đốc Quan ơi, mũi tên nhỏ tình yêu hình như còn chưa có đâm xuyên qua hết nữa!"
Quan Trạch bị dáng vẻ này của cậu làm cho vui vẻ cả buổi, sau khi hắn ngồi lại ghế vẫn còn cười một hồi mới hỏi một câu: "Của ai chưa đâm xuyên?"
"Anh á," Lâm Diệu quỳ một chân lên ghế, tay chống lên lưng ghế chỉ xuống đất, "Bên trái chính là trái tim của bạn chồng, cái chưa đâm xuyên bên phải chính là tim của vợ bạn ý."
"À," Quan Trạch cũng nghiêm túc mà nhìn theo ngón tay cậu chỉ, "Không thì em lấy mũi tên đâm xuyên qua cho đàng hoàng?"
"Đúng là có thể làm vậy thật," Lâm Diệu ngồi xuống, ôm ngực mình, "Có điều đâm xuyên qua đau lắm, anh chịu được không?"
Quan Trạch nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, đứa nhỏ này đúng thật là rất thông minh, dưới vẻ bề ngoài tùy tiện, không tim không phổi của cậu chính là một trái tim tinh tế nhạy cảm cũng có chút yếu đuối.
"Tôi sẽ cố chịu." Ngón tay Quan Trạch khều chóp mũi cậu một cái.
Chơi đến bốn giờ chiều cuối cùng thì Lục Đằng cũng lăn lộn đến mệt, lúc ra khỏi công viên trò chơi cậu bé nằm trên vai Quan Trạch chưa đến hai phút là ngủ mất.
Sinh lực của Lâm Diệu còn rất dồi dào, cậu giành chìa khoá xe của Quan Trạch rồi ngồi xuống ghế lái, vỗ vỗ tay lái: "Em lái."
"Đã thèm à? Không thì tôi đổi xe với em đi." Quan Trạch bế Lục Đằng đặt lên ghế sau.
"Không cần đâu, em nói với ba em rồi, em tự mua," Lâm Diệu khởi động xe, "Sớm muộn gì em cũng mua được....... Đương nhiên với tiền lương bây giờ của em, đời này chắc cũng chẳng trông nổi."
"Còn chưa làm được một năm nữa," Quan Trạch dựa vào ghế, miệng mang theo nụ cười, "Tôi thấy em rất sáng tạo, giỏi giang nữa này, cái ý tưởng công viên giải trí kia không tệ đâu."
"Anh đừng có nói nữa!" Vừa nhắc đến chuyện này là mặt Lâm Diệu lại nóng lên, "Suýt nữa là thành tin hot trong công ty luôn rồi, em cứ nhớ đến chuyện này là lại run bắn cả người."
"Lát nữa đưa Lục Đằng về rồi tôi đưa em đi ăn?" Quan Trạch quay đầu nhìn thoáng qua Lục Đằng đang nằm dẩu mông nằm sấp mà ngủ.
"Hôm nay không ăn đâu," Lâm Diệu hơi do dự, "Khoảng thời gian này ba em không có nhà, mẹ em ở nhà một mình, bữa tối không ai ăn cơm với mẹ, mẹ em cứ nói mãi là cô đơn quá, cô đơn quá trời luôn gì đó."
"Vậy hôm khác đi," Quan Trạch nhớ đến mẹ Lâm Diệu là muốn cười, "Mẹ em rất đáng yêu, y như em vậy."
"Quan Trạch," Lâm Diệu nhìn đường đi phía trước, liếc nhìn Quan Trạch một cái, "Tại sao anh lại chỉ có một mình?"
Quan Trạch hạ cửa sổ xe xuống nhìn ra bên ngoài, lát sau mới nhàn thản nhiên nói: "Ba mẹ tôi đều đã chết, trong trí nhớ của tôi cũng chẳng có ba, chỉ nhớ mỗi mẹ tôi nhưng cũng chẳng nhớ rõ, sau thì bà ấy cũng chết."
Lúc Quan Trạch nói những lời này rất bình tĩnh, dường như hắn chẳng có chút khó chịu nào với chuyện ba mẹ mình đã qua đời, Lâm Diệu nhịn không được mà hỏi tiếp: "Sao lại....... chết ạ?"
"Muốn biết à?" Quan Trạch quay đầu nhìn cậu, "Trừ chú Ninh với Ninh Quyên ra tôi chưa kể chuyện này cho ai nghe đâu."
"Nếu em có thể biết thì anh nói cho em biết đi." Lâm Diệu thả lỏng chân ga ra, xe đi chậm lại.
"Ba tôi giết người, tử hình," Quan Trạch kéo lỏng dây an toàn ra một chút, cơ thể trượt xuống, để mình dựa cho thoải mái, "Mẹ tôi uống say nhảy sông, ngày nào bà ấy cũng uống rượu, trừ uống rượu ra thì chẳng làm gì cả."
Tay Lâm Diệu đột nhiên run lên, cái loại chuyện chỉ có trên tin tức này lại nghe được từ miệng của Quan Trạch làm cậu hoảng sợ, cậu từng đoán thân thế của Quan Trạch nhưng chẳng bao giờ đoán được như thế này.
"Nhìn đường đi." Quan Trạch đưa tay nắm tay lái.
"Vâng," Lâm Diệu gật đầu, hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, "Tại sao lại giết người?"
"Vì tôi sắp sinh rồi, cuộc sống lúc ấy rất khó khăn, ông ấy đi cướp, giết người," Quan Trạch nhìn thoáng qua Lâm Diệu, đối với Lâm Diệu - người từ nhỏ đến lớn đều sống trong tình thương mà nói những thứ này có hơi sốc, hắn hơi do dự, "Dù sao thì cũng như vậy đó."
"Cho nên mẹ anh mới mượn rượu giải sầu?" Thật ra Lâm Diệu có hơi không hiểu nổi mẹ Quan Trạch, nếu đổi thành mẹ cậu, sao lại có thể không nghĩ đến con mình như thế, "Bà ấy như thế làm sao chăm sóc anh được?"
"Chăm sóc à?" Quan Trạch cười, có hơi bất đắc dĩ "Nếu không có tôi, ba tôi sẽ không chết, em hiểu không? Bà ấy ghét tôi, trễ lắm tôi mới biết nói vì bà ấy căn bản không muốn nói chuyện với tôi."
Xe dừng ở ngoài cửa viện phúc lợi, Quan Trạch bế Lục Đằng vào Lâm Diệu ngồi ngơ ngẩn ở trong xe. Mãi cho đến khi Quan Trạch kéo cửa ghế lái ra cậu mới như là bị giật mình mà hơi nhõm dậy trên ghế lái, tay còn vỗ tay lái một cái, còi vang lên một tiếng làm cho một chiếc xe dừng ở phía trước bọn họ giật mình mà quẹo sang đậu chỗ khác.
"Em ngạo mạn ghê ta," Quan Trạch cười cười, "Xuống đi, tôi lái."
"Tại sao chứ!" Lâm Diệu có hơi không phục, ôm tay lái, thái độ này của Quan Trạch rõ ràng là thấy cậu bị sợ cho nên không thể lái xe được nữa.
"Không vì sao cả, bảo em xuống thì em xuống đi, không thì em bò qua kia." Giọng điệu Quan Trạch rất cứng rắn, không có đường thương lượng.
Lâm Diệu ủ rủ mà xuống xe, vừa đi về phía ghế phụ lái vừa lảm nhảm: "Không phải chỉ xăm cái dấu tay thôi à? Giả ngầu doạ ai chứ hả? Ba em còn chưa có hung dữ với em vậy đâu, ngày mai em dán cái dấu chân lên trán luôn nè, mẹ nó anh cẩn thận đấy đừng để bị em đánh, anh thấy em thì đi đường vòng chắc chắn không s........"
Quan Trạch để cậu lảm nhảm, chống tay lên cửa xe nhìn cậu cười cả buổi mới lên xe: "Lần sao lúc em muốn lảm nhảm thì nói tôi biết trước, tôi ghi âm lại cho em."
"Ghi con khỉ á, anh em từng ghi âm cho em rồi, bây giờ công lực của em thụt lùi, hồi nhỏ em có thể lảm nhảm với tường mười phút không dừng luôn, hôm nào em cho anh nghe ghi âm," Lâm Diệu kéo dây an toàn qua cài lại cho mình, "Lái đi! Đi thôi!"
Lâm Diệu không để Quan Trạch lái xe vào trong tiểu khu, cái kiểu ba ngày mà hai lần đã được giám đốc đưa về cho dù mẹ có tư duy kỳ lạ đến mức nào thì cũng sẽ thấy đáng nghi, không chừng còn nghĩ rằng cậu thiếu tiền giám đốc cho nên ngày nào giám đốc cũng áp giải cậu ra vào sợ cậu trốn thoát, ngày nào đó còn vì không trả nổi tiền mà bị giám đốc đánh một trận, trượt chân té ngã rồi mất trí nhớ luôn.
Lâm Diệu tháo dây an toàn ra, vừa mới định lại gần thơm lên má Quan Trạch một cái rồi xuống xe thì Quan Trạch đã đè vai cậu lại: "Tôi biết em muốn làm gì, em có thể nào đừng cứ như là phát tình thế không? Để tôi chủ động một lần thì em nghẹn chết à?"
"Má," Lâm Diệu ngớ người, một lúc sau mới hiểu ra ý Quan Trạch nói là gì, trong lòng cậu như có một đàn lợn rừng vừa ủi đất vừa chạy như điên ngang qua, miệng cậu vẫn không thả lỏng, "Vợ tui muốn làm phản rồi nè chời!"
Quan Trạch bật cười: "Em muốn không?"
"Muốn!"
Quan Trạch sát lại gần cậu, hôn nhẹ lên môi cậu một cái: "Xuống xe đi."
"Vâng."
Cả một đường Lâm Diệu như bay vào trong tiểu khu, tiếp tục bay dọc theo bồn hoa, vừa bay còn vừa nắm lá cây, đang đắc ý bay bổng thì sát phía sau cậu truyền đến một tiếng còi xe.
Âm thanh này vì cách quá gần mà y chang như tiếng sấm sét, làm cậu hết hồn mà nhét hết đống lá cây vào trong túi.
Cậu phá hỏng cây cối trong tiểu khu bị phát hiện rồi à?
Lúc quay đầu cậu nhìn thấy chiếc Captiva của Lâm Tông thì lập tức nổi giận, vỗ một cái lên đầu xe: "Anh làm gì vậy hả! Anh hù người ta là sống thọ hơn đấy hả? Bộ anh khoái đụng xe sau mông người ta mà ấn còi lắm hay sao!"
"Lên xe." Lâm Tông nói một câu, mở cửa ghế phó lái ra.
"Không lên, còn có mỗi mấy bước nữa, em bay về là được rồi." Lâm Diệu liếc nhìn Lâm Tông một cái, quay đầu muốn đi tiếp.
Không đợi cậu bước đi thì Lâm Tông ngồi trên xe đã hét một tiếng: "Lên xe! Anh có chuyện muốn hỏi mày!"
Lâm Diệu nhấc chân định bước đi, ngơ ngẩn cả người, trong nháy mắt cả người cứng đờ, không bay nổi nữa, nặng y như đang vác bao vậy.
Đù má! Không phải là Lâm Tông nhìn thấy gì rồi chứ!
Cậu từ từ xoay người, đi đến cạnh cửa xe nhìn Lâm Tông: "Hả?"
"Hả cái mốc khô gì, lên xe!" Lâm Tông vỗ vỗ ghế xe.
"Ò." Lâm Diệu chỉ đành cắn răng mà lên xe, cảm thấy cứ như mình đang ngồi trong phòng thẩm vấn ăn trộm vậy, còi trong đầu cậu vang loạn xạ cả lên.
"Mày ra ngoài chơi à?" Lâm Tông lái xe với tốc độ lội bộ hướng về phía nhà.
"Vâng, với......." Lâm Diệu cắn môi nghĩ coi nên nói như nào.
"Với giám đốc kia của mày?" Lâm Tông ngắt lời cậu, "Lần trước anh thấy Cherokee đưa mày về, hôm nay vẫn là Cherokee đưa mày về."
"Anh hai," Lâm Diệu xoay người nhíu mày, giọng cũng run lên, "Em có thể không nói không anh?"
"Mày không nói thì anh cũng biết là chuyện gì rồi." Lâm Tông thở dài.
"Em làm gì đấy?" Quan Trạch không hiểu được mà nhìn cậu.
"Em kiểm tra coi có người không," Sau khi Lâm Diệu kiểm tra từng gian xong, cười hi hi vui vẻ mà đi trở lại trước mặt Quan Trạch, cười tươi y như đoá hoa thủy tiên vậy, "Hông có ai hết."
"Em muốn chỗ này có người hay là không thế? Tôi giúp em gọi mấy người vào đây nhé?" Quan Trạch nhìn cái dáng vẻ lảm nhảm này của cậu có hơi muốn cười. Hành động của Lâm Diệu nhiều khi khiến cho người ta không đoán được nhưng kết quả cuối cùng thì vẫn ngốc như nhau.
"Đừng mà, khó khăn lắm mới không có ai," Lâm Diệu đột nhiên thu nụ cười lại, đưa tây đẩy ngực hắn một cái, nghiến răng nghiến lợi mà nói, "Thành thật đứng yên đó, để ông đây hôn một chút."
Quan Trạch bị cậu đẩy có hơi lảo đảo, phản xạ có điều kiện mà giơ tay lên muốn bẻ tay cậu, này nếu mà là đánh nhau, một cú đẩy trăm ngàn kẻ hở này của Lâm Diệu chưa đến ba giây là hắn đã làm Lâm Diệu đập mũi xuống sàn nhà rồi, hắn kịp thời khống chế được động tác của mình, thuận theo mà dựa lên tường.
Lâm Diệu rất nhanh đã ngó qua hôn lung tung lên mặt hắn, sau đó lau miệng: "Anh mau rửa mặt đi em ăn cơm miệng toàn là dầu không."
Lúc hai người cùng quay lại bàn, Ninh Quyên đang nói chuyện phiếm, nhìn thấy họ cũng chỉ cười, không có phản ứng đặc biệt gì.
"Anh ơi anh đi vệ sinh mà cũng cần người theo cùng à?" Lục Đằng cầm bát, rất nghiêm túc mà ăn cơm, bớt tí thời gian ra ngẩng đầu lên hỏi cậu một câu.
"Anh không cần ai đi cùng," Lâm Diệu chậc một tiếng, ngồi xuống, "Ba em chuyện gì cũng thích đi theo hóng chuyện hết."
Quan Trạch không nói tiếp về chủ đề đang nói, hắn rót đồ uống cho Ninh Quyên: "Hôm nay ăn ít nhỉ? Không giống phong cách bình thường của em."
"Đương nhiên là phải khống chế chút rồi," Ninh Quyên cười, "Lần đầu gặp Lâm Diệu phải để lại ấn tượng tốt xíu chứ."
"Chị Ninh ăn nhiều chút đi," Tâm trạng Lâm Diệu rất không tệ, "Lượng cơm không ảnh hưởng điểm cộng đâu."
Lúc sau thì Lâm Diệu vẫn không nói gì như cũ, cậu với Lục Đằng chỉ lo cắm đầu ăn, có điều tai cậu thì không rảnh rỗi, Quan Trạch và Ninh Quyên trò chuyện câu được câu chăng, Lâm Diệu không biết có phải là mình quá nhạy cảm rồi không mà cậu cứ cảm thấy Ninh Quyên vẫn luôn nói về chuyện quá khứ, có mấy lần Quan Trạch nói về chuyện quán cafe của cô đều bị cô tùy tiện trả lời mấy câu rồi vòng trở về nói chuyện quá khứ tiếp.
Cái loại nội dung này Lâm Diệu nghe cũng không vui vẻ gì, cái bầu không khí đẹp đẽ "có chung những kỉ niệm cùng nhau" này khiến cho cậu cảm thấy mình cứ như người thừa. Những lời mà Quan Trạch nói trong nhà vệ sinh với cậu vẫn còn quanh quẩn bên tai, một vòng....... rồi một vòng....... Nên tâm tình bây giờ của cậu có thể chịu được cái tình cảnh này, chỉ xem như đây là cơ hội để cậu có thể hiểu thêm về Quan Trạch.
Có điều Ninh Quyên nói rất khéo léo, không biết có phải vì cảm nhận được rằng Quan Trạch không muốn nhắc đến chuyện trước đây không mà cô chỉ nhắc đến mấy hàng xóm đồ này nọ thôi, Lâm Diệu nghe cả buổi cũng không nghe ra được tin tức hữu dụng nào.
Sau khi ăn xong Lục Đằng vẫn còn tiếp tục chơi ở công viên giải trí, Quan Trạch không giữ Ninh Quyên lại chơi cùng, chỉ bảo Lâm Diệu đi theo Lục Đằng chơi trước còn hắn đưa Ninh Quyên ra ngoài.
Vẫn luôn đi đến cổng lớn, hai người đều im lặng không nói gì, Quan Trạch đột nhiên có loại cảm giác quay trở lại mười mấy năm trước, lúc đó hắn và Ninh Quyên có thể im lặng không nói gì cả buổi chiều cũng sẽ không cảm thấy có gì không thoải mái, quan hệ và tình cảm đơn giản của hắn với Ninh Quyên khi ấy khiến cho người ta rất hoài niệm.
"Em tự ra ngoài được rồi, xe ở ngay bãi đỗ mà." Ninh Quyên dừng chân.
"Tiễn em qua đó," Quan Trạch vịn vai cô, "Có mấy bước chân thôi."
"Phí tiền lắm, em cũng không phải Lục Đằng, còn có thể đi lạc à?" Ninh Quyên kéo tay hắn ra, đi về phía trước.
Quan Trạch không đi theo sau nữa, nếu Ninh Quyên thật sự hy vọng hắn tiễn thì sẽ không có cái thái độ này: "Lái xe chậm chút."
Ninh Quyên đi được mấy bước thì dừng lại quay đầu nhìn hắn: "Tại sao?"
"Hả?" Quan Trạch ngớ người.
"Tại sao?" Ninh Quyên đứng cách hắn mấy bước chán, trong ánh mắt có thứ cảm xúc không rõ, "Vậy mà anh lại chọn một cậu nhóc?"
Quan Trạch nhướng mày, hắn biết có thể Ninh Quyên sẽ nhìn ra chút gì đó nhưng hắn không ngờ cô sẽ nhìn rõ như thế: "Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"
"Vốn dĩ em chỉ cảm thấy do em suy nghĩ nhiều thôi, có điều," Ninh Quyên cười có hơi gian nan, "Em quá hiểu anh, nếu chỉ là bạn giống như anh nói, cho dù có là bạn tốt cỡ nào anh cũng sẽ không cho cậu ấy đụng tới đụng lui lên người anh, đúng không?"
Quan Trạch cũng cười, đúng thật là Ninh Quyên rất hiểu hắn, hắn chống cự tiếp xúc tứ chi với người khác. Ngoại trừ Ninh Quyên chắc là cũng chỉ có bạn gái mà trước đây hắn quen chạm vào hắn thì hắn sẽ không khó chịu, trừ cái này ra thì bất luận là ai, cho dù chỉ là vô tình đụng phải cũng sẽ làm hắn rất không thoải mái.
Hắn gật đầu: "Đúng vậy."
Ninh Quyên yên lặng nhìn hắn mấy giây, không nói gì nữa, xoay người bước nhanh ra khỏi cổng lớn.
Tâm trạng của Lâm Diệu thay đổi rất nhanh, đây là điểm mà Quan Trạch rất bội phục cậu, nhóc con này trước đó còn buồn bực đến mức phải vào nhà vệ sinh giả vờ làm Popeye, giờ chỉ bằng một câu của hắn thôi đã có thể lăn lộn với Lục Đằng cả buổi trưa, cả chiếc xe điều khiển của Ninh Quyên cũng không làm cậu khó chịu được nữa, Lục Đằng cũng chơi chán rồi thế mà cậu vẫn lon ton mà chạy chơi cực kì vui vẻ.
"Anh nói bạn nhỏ Lục Đằng thích mô hình lắp ráp à?" Lâm Diệu vừa điều khiển xe chui qua chui lại dưới ghế đá vừa nhìn Lục Đằng đang ngồi trên ngựa gỗ xoay cả ba vòng, xoay đến sắp ngủ luôn mà cũng không chịu xuống.
"Ừm, ở viện phúc lợi có người tặng một cái mô hình lắp ráp máy bay đơn giản, chính là cái loại ghép vào có thể tháo ra đó, thằng bé chơi cả ngày, lần nào tôi nhìn nó nó cũng đang chơi, tôi nhìn cũng phiền luôn rồi mà nó vẫn còn chơi........" Quan Trạch ngồi trên ghế đã duỗi người, "Tôi đang định tháng sau mua một bộ cho thằng bé đây này."
"Em mua," Lâm Diệu ngồi xuống bên cạnh hắn, "Nếu mà anh nói sớm vậy hôm nay em đã mua cho nhóc ấy luôn rồi."
"Thôi dẹp đi, cuối tháng rồi, em còn tiền dư chắc?" Quan Trạch cười cười, "Với cả tôi thật sự không định bảo một bé con mua đồ cho một bé con khác."
"Cút đi, anh không thôi đúng không hả? Giờ anh đã là người của bé con rồi anh có cảm giác gì không?"
"Cũng tạm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em vẽ cho anh cái hình, anh nhìn," Lâm Diệu hớn hở mà chỉ chỉ xe điều khiển, "Đoán xem em vẽ cái gì nha."
"Ừm."
Lâm Diệu đứng lên, vẻ mặt rất nghiêm túc mà cầm điều khiển từ xa, xe điều khiển rất nghe theo chỉ đạo mà bắt đầu vẽ vòng trên đất.
"Một trái tim." Quan Trạch nhìn một lúc, Lâm Diệu chơi cái xe này mấy tiếng đồng hồ, lúc này thao tác đã rất thuần thục, rất dễ nhìn ra.
"Ừm, IQ cao lắm." Lâm Diệu gật đầu,tiếp tục vẽ.
"So với em thì không có ai thấp cả."
"Mẹ em nói không thể nói người ta ngốc mãi đâu anh, nói nói nói mãi là ngốc thật luôn đó." Tay Lâm Diệu bận rộn, không rảnh mà cãi lại Quan Trạch, "Hồi em còn nhỏ anh hai em nói em ngốc một lần thì sau đó phải thêm ba câu Diệu Diệu là thông minh nhất, nếu không thì mẹ em sẽ đánh anh ấy, cho nên sau này ảnh cũng không mắng em nữa."
"Phải, mắng một lần thêm một câu dài, phiền quá trời mà." Quan Trạch vui vẻ cũng đứng lên, chăm chú nhìn góc nghiêng của Lâm Diệu.
Lâm Diệu không cận nhưng mỗi khi nghiêm túc làm chuyện gì thì đều híp mắt, mím môi lại, nhìn rất thú vị.
"Thêm một trái tim nữa, hai trái tim." Quan Trạch nhìn xe điều khiển trên mặt đất, vẽ rất đơn giản, cuối cùng chắc chắn còn vẽ thêm một cái mũi tên.
"Ừm, Trạch Trạch thông minh nhất." Lâm Diệu cười tủm tỉm gật đầu.
Sau đó quả nhiên điều khiển chạy qua một bên, bắt đầu vẽ một mũi tên thẳng tắp.
"Mũi tên." Quan Trạch cảm thấy chuyện này thật sự rất trẻ con nhưng vẫn phối hợp mà trả lời rất nghiêm túc, lần nào Lâm Diệu ngớ ngẩn hắn cũng bằng lòng ngốc theo, chính hắn cũng cảm thấy kỳ lạ.
"Đúng rồi! Cái mũi tên này......." Nói nói được một nửa thì, mũi tên vẫn chưa vẽ xong thì Lục Đằng đã đột nhiên chạy đến, rất nhanh chân mà cản đường đi của xe lại, cúi người cầm xe điều khiển lên, Lâm Diệu ngớ người, "Ái, nhóc thúi này anh còn chưa có vẽ xong đâu đó!"
"Em chơi một lát đi anh!" Lục Đằng chạy đến.
"Được, em chơi đi," Lâm Diệu đưa điều khiển từ xa cho cậu bé, sau khi Lục Đằng chạy đi cậu mới quay đầu vẻ mặt bi thương thống khổ mà nhìn Quan Trạch, "Làm sao đây giám đốc Quan ơi, mũi tên nhỏ tình yêu hình như còn chưa có đâm xuyên qua hết nữa!"
Quan Trạch bị dáng vẻ này của cậu làm cho vui vẻ cả buổi, sau khi hắn ngồi lại ghế vẫn còn cười một hồi mới hỏi một câu: "Của ai chưa đâm xuyên?"
"Anh á," Lâm Diệu quỳ một chân lên ghế, tay chống lên lưng ghế chỉ xuống đất, "Bên trái chính là trái tim của bạn chồng, cái chưa đâm xuyên bên phải chính là tim của vợ bạn ý."
"À," Quan Trạch cũng nghiêm túc mà nhìn theo ngón tay cậu chỉ, "Không thì em lấy mũi tên đâm xuyên qua cho đàng hoàng?"
"Đúng là có thể làm vậy thật," Lâm Diệu ngồi xuống, ôm ngực mình, "Có điều đâm xuyên qua đau lắm, anh chịu được không?"
Quan Trạch nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, đứa nhỏ này đúng thật là rất thông minh, dưới vẻ bề ngoài tùy tiện, không tim không phổi của cậu chính là một trái tim tinh tế nhạy cảm cũng có chút yếu đuối.
"Tôi sẽ cố chịu." Ngón tay Quan Trạch khều chóp mũi cậu một cái.
Chơi đến bốn giờ chiều cuối cùng thì Lục Đằng cũng lăn lộn đến mệt, lúc ra khỏi công viên trò chơi cậu bé nằm trên vai Quan Trạch chưa đến hai phút là ngủ mất.
Sinh lực của Lâm Diệu còn rất dồi dào, cậu giành chìa khoá xe của Quan Trạch rồi ngồi xuống ghế lái, vỗ vỗ tay lái: "Em lái."
"Đã thèm à? Không thì tôi đổi xe với em đi." Quan Trạch bế Lục Đằng đặt lên ghế sau.
"Không cần đâu, em nói với ba em rồi, em tự mua," Lâm Diệu khởi động xe, "Sớm muộn gì em cũng mua được....... Đương nhiên với tiền lương bây giờ của em, đời này chắc cũng chẳng trông nổi."
"Còn chưa làm được một năm nữa," Quan Trạch dựa vào ghế, miệng mang theo nụ cười, "Tôi thấy em rất sáng tạo, giỏi giang nữa này, cái ý tưởng công viên giải trí kia không tệ đâu."
"Anh đừng có nói nữa!" Vừa nhắc đến chuyện này là mặt Lâm Diệu lại nóng lên, "Suýt nữa là thành tin hot trong công ty luôn rồi, em cứ nhớ đến chuyện này là lại run bắn cả người."
"Lát nữa đưa Lục Đằng về rồi tôi đưa em đi ăn?" Quan Trạch quay đầu nhìn thoáng qua Lục Đằng đang nằm dẩu mông nằm sấp mà ngủ.
"Hôm nay không ăn đâu," Lâm Diệu hơi do dự, "Khoảng thời gian này ba em không có nhà, mẹ em ở nhà một mình, bữa tối không ai ăn cơm với mẹ, mẹ em cứ nói mãi là cô đơn quá, cô đơn quá trời luôn gì đó."
"Vậy hôm khác đi," Quan Trạch nhớ đến mẹ Lâm Diệu là muốn cười, "Mẹ em rất đáng yêu, y như em vậy."
"Quan Trạch," Lâm Diệu nhìn đường đi phía trước, liếc nhìn Quan Trạch một cái, "Tại sao anh lại chỉ có một mình?"
Quan Trạch hạ cửa sổ xe xuống nhìn ra bên ngoài, lát sau mới nhàn thản nhiên nói: "Ba mẹ tôi đều đã chết, trong trí nhớ của tôi cũng chẳng có ba, chỉ nhớ mỗi mẹ tôi nhưng cũng chẳng nhớ rõ, sau thì bà ấy cũng chết."
Lúc Quan Trạch nói những lời này rất bình tĩnh, dường như hắn chẳng có chút khó chịu nào với chuyện ba mẹ mình đã qua đời, Lâm Diệu nhịn không được mà hỏi tiếp: "Sao lại....... chết ạ?"
"Muốn biết à?" Quan Trạch quay đầu nhìn cậu, "Trừ chú Ninh với Ninh Quyên ra tôi chưa kể chuyện này cho ai nghe đâu."
"Nếu em có thể biết thì anh nói cho em biết đi." Lâm Diệu thả lỏng chân ga ra, xe đi chậm lại.
"Ba tôi giết người, tử hình," Quan Trạch kéo lỏng dây an toàn ra một chút, cơ thể trượt xuống, để mình dựa cho thoải mái, "Mẹ tôi uống say nhảy sông, ngày nào bà ấy cũng uống rượu, trừ uống rượu ra thì chẳng làm gì cả."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tay Lâm Diệu đột nhiên run lên, cái loại chuyện chỉ có trên tin tức này lại nghe được từ miệng của Quan Trạch làm cậu hoảng sợ, cậu từng đoán thân thế của Quan Trạch nhưng chẳng bao giờ đoán được như thế này.
"Nhìn đường đi." Quan Trạch đưa tay nắm tay lái.
"Vâng," Lâm Diệu gật đầu, hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, "Tại sao lại giết người?"
"Vì tôi sắp sinh rồi, cuộc sống lúc ấy rất khó khăn, ông ấy đi cướp, giết người," Quan Trạch nhìn thoáng qua Lâm Diệu, đối với Lâm Diệu - người từ nhỏ đến lớn đều sống trong tình thương mà nói những thứ này có hơi sốc, hắn hơi do dự, "Dù sao thì cũng như vậy đó."
"Cho nên mẹ anh mới mượn rượu giải sầu?" Thật ra Lâm Diệu có hơi không hiểu nổi mẹ Quan Trạch, nếu đổi thành mẹ cậu, sao lại có thể không nghĩ đến con mình như thế, "Bà ấy như thế làm sao chăm sóc anh được?"
"Chăm sóc à?" Quan Trạch cười, có hơi bất đắc dĩ "Nếu không có tôi, ba tôi sẽ không chết, em hiểu không? Bà ấy ghét tôi, trễ lắm tôi mới biết nói vì bà ấy căn bản không muốn nói chuyện với tôi."
Xe dừng ở ngoài cửa viện phúc lợi, Quan Trạch bế Lục Đằng vào Lâm Diệu ngồi ngơ ngẩn ở trong xe. Mãi cho đến khi Quan Trạch kéo cửa ghế lái ra cậu mới như là bị giật mình mà hơi nhõm dậy trên ghế lái, tay còn vỗ tay lái một cái, còi vang lên một tiếng làm cho một chiếc xe dừng ở phía trước bọn họ giật mình mà quẹo sang đậu chỗ khác.
"Em ngạo mạn ghê ta," Quan Trạch cười cười, "Xuống đi, tôi lái."
"Tại sao chứ!" Lâm Diệu có hơi không phục, ôm tay lái, thái độ này của Quan Trạch rõ ràng là thấy cậu bị sợ cho nên không thể lái xe được nữa.
"Không vì sao cả, bảo em xuống thì em xuống đi, không thì em bò qua kia." Giọng điệu Quan Trạch rất cứng rắn, không có đường thương lượng.
Lâm Diệu ủ rủ mà xuống xe, vừa đi về phía ghế phụ lái vừa lảm nhảm: "Không phải chỉ xăm cái dấu tay thôi à? Giả ngầu doạ ai chứ hả? Ba em còn chưa có hung dữ với em vậy đâu, ngày mai em dán cái dấu chân lên trán luôn nè, mẹ nó anh cẩn thận đấy đừng để bị em đánh, anh thấy em thì đi đường vòng chắc chắn không s........"
Quan Trạch để cậu lảm nhảm, chống tay lên cửa xe nhìn cậu cười cả buổi mới lên xe: "Lần sao lúc em muốn lảm nhảm thì nói tôi biết trước, tôi ghi âm lại cho em."
"Ghi con khỉ á, anh em từng ghi âm cho em rồi, bây giờ công lực của em thụt lùi, hồi nhỏ em có thể lảm nhảm với tường mười phút không dừng luôn, hôm nào em cho anh nghe ghi âm," Lâm Diệu kéo dây an toàn qua cài lại cho mình, "Lái đi! Đi thôi!"
Lâm Diệu không để Quan Trạch lái xe vào trong tiểu khu, cái kiểu ba ngày mà hai lần đã được giám đốc đưa về cho dù mẹ có tư duy kỳ lạ đến mức nào thì cũng sẽ thấy đáng nghi, không chừng còn nghĩ rằng cậu thiếu tiền giám đốc cho nên ngày nào giám đốc cũng áp giải cậu ra vào sợ cậu trốn thoát, ngày nào đó còn vì không trả nổi tiền mà bị giám đốc đánh một trận, trượt chân té ngã rồi mất trí nhớ luôn.
Lâm Diệu tháo dây an toàn ra, vừa mới định lại gần thơm lên má Quan Trạch một cái rồi xuống xe thì Quan Trạch đã đè vai cậu lại: "Tôi biết em muốn làm gì, em có thể nào đừng cứ như là phát tình thế không? Để tôi chủ động một lần thì em nghẹn chết à?"
"Má," Lâm Diệu ngớ người, một lúc sau mới hiểu ra ý Quan Trạch nói là gì, trong lòng cậu như có một đàn lợn rừng vừa ủi đất vừa chạy như điên ngang qua, miệng cậu vẫn không thả lỏng, "Vợ tui muốn làm phản rồi nè chời!"
Quan Trạch bật cười: "Em muốn không?"
"Muốn!"
Quan Trạch sát lại gần cậu, hôn nhẹ lên môi cậu một cái: "Xuống xe đi."
"Vâng."
Cả một đường Lâm Diệu như bay vào trong tiểu khu, tiếp tục bay dọc theo bồn hoa, vừa bay còn vừa nắm lá cây, đang đắc ý bay bổng thì sát phía sau cậu truyền đến một tiếng còi xe.
Âm thanh này vì cách quá gần mà y chang như tiếng sấm sét, làm cậu hết hồn mà nhét hết đống lá cây vào trong túi.
Cậu phá hỏng cây cối trong tiểu khu bị phát hiện rồi à?
Lúc quay đầu cậu nhìn thấy chiếc Captiva của Lâm Tông thì lập tức nổi giận, vỗ một cái lên đầu xe: "Anh làm gì vậy hả! Anh hù người ta là sống thọ hơn đấy hả? Bộ anh khoái đụng xe sau mông người ta mà ấn còi lắm hay sao!"
"Lên xe." Lâm Tông nói một câu, mở cửa ghế phó lái ra.
"Không lên, còn có mỗi mấy bước nữa, em bay về là được rồi." Lâm Diệu liếc nhìn Lâm Tông một cái, quay đầu muốn đi tiếp.
Không đợi cậu bước đi thì Lâm Tông ngồi trên xe đã hét một tiếng: "Lên xe! Anh có chuyện muốn hỏi mày!"
Lâm Diệu nhấc chân định bước đi, ngơ ngẩn cả người, trong nháy mắt cả người cứng đờ, không bay nổi nữa, nặng y như đang vác bao vậy.
Đù má! Không phải là Lâm Tông nhìn thấy gì rồi chứ!
Cậu từ từ xoay người, đi đến cạnh cửa xe nhìn Lâm Tông: "Hả?"
"Hả cái mốc khô gì, lên xe!" Lâm Tông vỗ vỗ ghế xe.
"Ò." Lâm Diệu chỉ đành cắn răng mà lên xe, cảm thấy cứ như mình đang ngồi trong phòng thẩm vấn ăn trộm vậy, còi trong đầu cậu vang loạn xạ cả lên.
"Mày ra ngoài chơi à?" Lâm Tông lái xe với tốc độ lội bộ hướng về phía nhà.
"Vâng, với......." Lâm Diệu cắn môi nghĩ coi nên nói như nào.
"Với giám đốc kia của mày?" Lâm Tông ngắt lời cậu, "Lần trước anh thấy Cherokee đưa mày về, hôm nay vẫn là Cherokee đưa mày về."
"Anh hai," Lâm Diệu xoay người nhíu mày, giọng cũng run lên, "Em có thể không nói không anh?"
"Mày không nói thì anh cũng biết là chuyện gì rồi." Lâm Tông thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro