Cô Nhỏ Của Tên Trộm Mộ Trương Câm Điếc Rất Có Tiền
Giác Quan Thứ S...
Tuế Tuế Thị Chỉ Phôi Miêu
2024-11-02 20:05:06
Trương Thụy Tùng nhìn những báo cáo đó hỏi: “Thế không phải chứng minh bọn họ đã từ bỏ thí nghiệm liên quan tới máu kỳ lân và trường sinh rồi sao?”
Trương Hưng Tổ cạn lời cho ông ba một ánh mắt khinh bỉ: “Ba yêu à, khi xưa ông nội con cho ba ẩn cư núi sâu có phải là bởi vì trí thông minh của ba quá thấp không?
Thứ này rõ ràng là cố ý được đặt ở đây, ba hi vọng mấy người muốn trường sinh kia từ bỏ nghiên cứu máu kỳ lân, còn chẳng bằng ba hi vọng chó sói đi ăn cỏ thì càng thực tế hơn đấy!”
Trương Thụy Tùng lại nghi hoặc nhìn về phía Trương Khởi Linh, ông cảm thấy con gái nghĩ quá nhiều rồi.
Anh giai nhỏ không phản ứng lại ông mà xoay người đi lục soát phòng giam trước đó đã nhốt mình, Trương Hưng Tổ đắc ý mắng ba cô: “Cháu trai lớn của con nói anh ấy tò mò rốt cuộc tại sao ba có thể sống được tới bây giờ, chưa bị người ta bán đi đúng là kỳ tích!”
“Không thể nào, tộc trưởng sẽ không đối xử với ba như vậy! Nhất định là con phiên dịch linh tinh!” Trương Thụy Tùng bày ra vẻ mặt đau thương, ông nhất định sẽ không thừa nhận mình là người có trí tuệ đội sổ trong nhà.
****
Bọn họ bận rộn trong viện điều dưỡng cả một buổi tối, trời gần sáng mới lén lút lẻn về khách sạn.
Đầu mối thật sự hữu dụng trong viện điều dưỡng không hề nhiều, nhưng thu hoạch lớn nhất là Trương Khởi Linh đã khôi phục được một bộ phận ký ức.
Khí chất của Đại Trương Ca khi đã khôi phục lại ký ức càng lạnh lùng hơn, hơn nữa còn lúc nào cũng là dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Người không nhịn nổi đầu tiên chính là bạn nhỏ Trương Hưng Tổ, trong mắt của ba cô, Trương Khởi Linh chỉ đang mặt không cảm xúc ngồi ngây người.
Nhưng cô lại vì công năng máy đọc tâm mà bị gương mặt đó làm ồn vô cùng.
Thật sự là một suy nghĩ rất không hợp thói thường, một gương mặt sao có thể biết ồn ào chứ?
Nhưng với bạn nhỏ Trương Hưng Tổ mà nói, thì chính là rất ồn!
Bởi vì mặc dù Đại Trương Ca không thích nói chuyện, nhưng thật ra nội tâm lại rất phong phú.
Anh ngồi ngây người chỉ có số ít lần là để làm trống đầu óc, phần lớn thời gian đều là đang suy nghĩ nhân sinh.
Gương mặt không cảm xúc đó của Trương Khởi Linh, ở trong mặt Trương Hưng Tổ giống như là đang chiếu phim truyền hình vậy.
“Không thể tin tưởng mấy người Trần Văn Cẩm được, mình phải nhanh chóng lên núi Trường Bạch trước!”
“Đồ bên trong lại sắp thức tỉnh rồi, mình phải canh cửa ít nhất mấy năm, nhưng mà, chuyện bên ngoài thì phải làm sao đây?”
“Nên nói thế nào với hai ba con bọn họ đây? Có nên không từ mà biệt không?”
“Sợ là cô bé sẽ tức giận mất. Nhưng nếu như mình nói, bọn họ muốn đi theo thì phải làm sao?”
“Mình đi rồi, bọn họ sẽ có thể quay lại cuộc sống bình yên trước đây.”
“Cũng không biết sau khi đi ra, còn sẽ quen biết bọn họ không.”
Trương Hưng Tổ bất lực vỗ bả vai Trương Khởi Linh: “Cháu trai lớn, cháu ồn quá đi mất!”
Trương Thụy Tùng không hiểu: “Nhóc thối, con lại gây sự gì vậy? Rõ ràng tộc trưởng không phát ra tiếng mà!”
Trương Hưng Tổ cho ba cô một ánh mắt khinh bỉ: “Cháu ấy không nói chuyện, nhưng trong lòng cháu ấy đã sắp đánh nhau với chính mình luôn rồi! Tên này muốn tự mình đi lên núi Trường Bạch, bỏ chúng ta lại.”
Trương Khởi Linh có hơi khó hiểu nhìn cô nhỏ, mặc dù cô nhỏ vẫn luôn có thể đọc hiểu được suy nghĩ của anh, nhưng thế này có phải là có hơi quá khoa trương không?
Anh hẳn là không có biểu tình gì mới đúng!
Trương Hưng Tổ thở dài nói: “Quả thật cháu không có biểu tình nhỏ nào, coi như là cô nhỏ cháu đã đặc biệt vì cháu mà tiến hóa ra giác quan thứ sáu đi, có phải rất cảm động không cháu trai?”
Trương Thụy Tùng vừa nghe tộc trưởng muốn đi canh cửa thì vẻ mặt lập tức thay đổi, nhưng sau đó lại không để ý nói: “Cậu như vậy là không phúc hậu đấy nhé, cậu đã vào sổ hộ khẩu nhà tôi rồi, ra ngoài sao có thể không dẫn theo chủ hộ được?
Chúng tôi cũng là con cháu nhà họ Trương, cửa thanh đồng lại không phải của một mình cậu, tốt xấu gì cũng cho tôi nhìn một chút đi chứ.”
Lần này Trương Khởi Linh không cần cô nhỏ phiên dịch, anh nhíu mày nói: “Tuyết Sơn rất nguy hiểm, anh còn có con nhỏ phải chăm sóc, tôi tự đi là được.”
Trương Thụy Tùng nhìn con gái một cái, cô lập tức cảnh giác: “Cho dù ba đang nghĩ cái chủ ý quái quỷ gì thì mau quên nó đi cho con! Nếu như hai người dám lén chạy đi, con sẽ tới đồn công an báo án, trực tiếp đóng tài khoản của hai người.”
Trương Hưng Tổ cạn lời cho ông ba một ánh mắt khinh bỉ: “Ba yêu à, khi xưa ông nội con cho ba ẩn cư núi sâu có phải là bởi vì trí thông minh của ba quá thấp không?
Thứ này rõ ràng là cố ý được đặt ở đây, ba hi vọng mấy người muốn trường sinh kia từ bỏ nghiên cứu máu kỳ lân, còn chẳng bằng ba hi vọng chó sói đi ăn cỏ thì càng thực tế hơn đấy!”
Trương Thụy Tùng lại nghi hoặc nhìn về phía Trương Khởi Linh, ông cảm thấy con gái nghĩ quá nhiều rồi.
Anh giai nhỏ không phản ứng lại ông mà xoay người đi lục soát phòng giam trước đó đã nhốt mình, Trương Hưng Tổ đắc ý mắng ba cô: “Cháu trai lớn của con nói anh ấy tò mò rốt cuộc tại sao ba có thể sống được tới bây giờ, chưa bị người ta bán đi đúng là kỳ tích!”
“Không thể nào, tộc trưởng sẽ không đối xử với ba như vậy! Nhất định là con phiên dịch linh tinh!” Trương Thụy Tùng bày ra vẻ mặt đau thương, ông nhất định sẽ không thừa nhận mình là người có trí tuệ đội sổ trong nhà.
****
Bọn họ bận rộn trong viện điều dưỡng cả một buổi tối, trời gần sáng mới lén lút lẻn về khách sạn.
Đầu mối thật sự hữu dụng trong viện điều dưỡng không hề nhiều, nhưng thu hoạch lớn nhất là Trương Khởi Linh đã khôi phục được một bộ phận ký ức.
Khí chất của Đại Trương Ca khi đã khôi phục lại ký ức càng lạnh lùng hơn, hơn nữa còn lúc nào cũng là dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Người không nhịn nổi đầu tiên chính là bạn nhỏ Trương Hưng Tổ, trong mắt của ba cô, Trương Khởi Linh chỉ đang mặt không cảm xúc ngồi ngây người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cô lại vì công năng máy đọc tâm mà bị gương mặt đó làm ồn vô cùng.
Thật sự là một suy nghĩ rất không hợp thói thường, một gương mặt sao có thể biết ồn ào chứ?
Nhưng với bạn nhỏ Trương Hưng Tổ mà nói, thì chính là rất ồn!
Bởi vì mặc dù Đại Trương Ca không thích nói chuyện, nhưng thật ra nội tâm lại rất phong phú.
Anh ngồi ngây người chỉ có số ít lần là để làm trống đầu óc, phần lớn thời gian đều là đang suy nghĩ nhân sinh.
Gương mặt không cảm xúc đó của Trương Khởi Linh, ở trong mặt Trương Hưng Tổ giống như là đang chiếu phim truyền hình vậy.
“Không thể tin tưởng mấy người Trần Văn Cẩm được, mình phải nhanh chóng lên núi Trường Bạch trước!”
“Đồ bên trong lại sắp thức tỉnh rồi, mình phải canh cửa ít nhất mấy năm, nhưng mà, chuyện bên ngoài thì phải làm sao đây?”
“Nên nói thế nào với hai ba con bọn họ đây? Có nên không từ mà biệt không?”
“Sợ là cô bé sẽ tức giận mất. Nhưng nếu như mình nói, bọn họ muốn đi theo thì phải làm sao?”
“Mình đi rồi, bọn họ sẽ có thể quay lại cuộc sống bình yên trước đây.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cũng không biết sau khi đi ra, còn sẽ quen biết bọn họ không.”
Trương Hưng Tổ bất lực vỗ bả vai Trương Khởi Linh: “Cháu trai lớn, cháu ồn quá đi mất!”
Trương Thụy Tùng không hiểu: “Nhóc thối, con lại gây sự gì vậy? Rõ ràng tộc trưởng không phát ra tiếng mà!”
Trương Hưng Tổ cho ba cô một ánh mắt khinh bỉ: “Cháu ấy không nói chuyện, nhưng trong lòng cháu ấy đã sắp đánh nhau với chính mình luôn rồi! Tên này muốn tự mình đi lên núi Trường Bạch, bỏ chúng ta lại.”
Trương Khởi Linh có hơi khó hiểu nhìn cô nhỏ, mặc dù cô nhỏ vẫn luôn có thể đọc hiểu được suy nghĩ của anh, nhưng thế này có phải là có hơi quá khoa trương không?
Anh hẳn là không có biểu tình gì mới đúng!
Trương Hưng Tổ thở dài nói: “Quả thật cháu không có biểu tình nhỏ nào, coi như là cô nhỏ cháu đã đặc biệt vì cháu mà tiến hóa ra giác quan thứ sáu đi, có phải rất cảm động không cháu trai?”
Trương Thụy Tùng vừa nghe tộc trưởng muốn đi canh cửa thì vẻ mặt lập tức thay đổi, nhưng sau đó lại không để ý nói: “Cậu như vậy là không phúc hậu đấy nhé, cậu đã vào sổ hộ khẩu nhà tôi rồi, ra ngoài sao có thể không dẫn theo chủ hộ được?
Chúng tôi cũng là con cháu nhà họ Trương, cửa thanh đồng lại không phải của một mình cậu, tốt xấu gì cũng cho tôi nhìn một chút đi chứ.”
Lần này Trương Khởi Linh không cần cô nhỏ phiên dịch, anh nhíu mày nói: “Tuyết Sơn rất nguy hiểm, anh còn có con nhỏ phải chăm sóc, tôi tự đi là được.”
Trương Thụy Tùng nhìn con gái một cái, cô lập tức cảnh giác: “Cho dù ba đang nghĩ cái chủ ý quái quỷ gì thì mau quên nó đi cho con! Nếu như hai người dám lén chạy đi, con sẽ tới đồn công an báo án, trực tiếp đóng tài khoản của hai người.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro