Cô Nhỏ Của Tên Trộm Mộ Trương Câm Điếc Rất Có Tiền
Gửi Nuôi Cô Nhỏ
Tuế Tuế Thị Chỉ Phôi Miêu
2024-11-02 20:05:06
Tiếng khóc hu hu hu vọng lại trong sơn động.
Trương Khởi Linh không biết an ủi người ta như thế nào, chỉ có thể yên lặng ở bên cạnh cô.
Nghe cô nói nói mắng mắng khóc lóc kể lể những uất ức trong những năm nay của mình.
Mặc dù đang lên án đôi vợ chồng vô lương đó, nhưng trong lời nói lại lộ ra tình thân sâu sắc.
Trương Hưng Tổ phát tiết xong, tâm trạng cũng tốt hơn một chút, cô khàn giọng nói: “Cháu trai lớn, sau này chỉ còn lại hai mẹ con chúng ta nương tựa vào nhau mà sống. Cháu yên tâm, cô nhỏ sẽ nuôi cháu.”
Mặc dù, cô nói vậy cũng không sai, nhưng Trương Khởi Linh lại tỏ ý kháng nghị mãnh liệt với cách nói hai mẹ con này.
Trương Hưng Tổ nhắm mắt không nhìn chữ trên mặt anh nữa, mắt không thấy tim không phiền, phản kháng không có hiệu quả!
Sau khi bọn họ nghỉ ngơi ở suối nước nóng thì xuống núi trở về Hàng Châu, Trương Thụy Tùng ở lại trông cửa thanh đồng, nhưng Trương Hưng Tổ tin chắc rằng, nhất định ông già sẽ sống sót ra ngoài.
Trong nguyên tác, không phải là Đại Trương Ca canh cửa mười năm đã bị Ngô Tà đón về rồi sao?
Nhất định cô cũng có thể đón ông già về.
Vấn đề bây giờ chính là, cuộc sống của hai người sẽ qua như thế nào?
Trương Khởi Linh không thể yên bình sống qua ngày ở thôn núi nhỏ được, anh có nhiệm vụ của mình, mấy năm nay nhất định đều đi lại trong các cổ mộ.
Mặc dù võ công của cô cũng ổn, như dù sao cũng chỉ là một cô nhóc còn nhỏ tuổi, trong cổ mộ âm khí rất nặng, đối với cô mà nói thì nó quá nguy hiểm.
Trương Khởi Linh dùng ký ức đã khôi phục lại sáu phần của mình, tìm kiếm trong vòng giao tiếp của mình ba lượt, vậy mà lại không có nơi nào để sắp xếp cho cô nhỏ hời.
Người anh tiếp xúc không phải là trộm mộ thì chính là cương thi, hình như hai loại sinh vật này đều không hợp để nuôi trẻ... nhỉ?
Trương Hưng Tổ ha ha, tự tin chút, bỏ cái từ “nhỉ” đó đi!
Đã sống bảy tám mươi năm, ngay cả một người bạn có thể tin tưởng cũng không có, nhân duyên kém của nhà họ Trương là tổ truyền à?
****
Trương Khởi Linh không có cách nào phản bác lại chuyện cô nhỏ hời chê anh có nhân duyên kém.
Cũng không phải là mấy chục năm anh không kết bạn với ai, nhưng thật sự là những người đó quá không dễ sống, bây giờ người còn khỏe mạnh cũng chỉ còn lại tên không rõ nguồn gốc kia.
Nghĩ lại nhân phẩm của Hắc Hạt Tử, Trương Khởi Linh lập tức lắc đầu quăng suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
Giao cô nhỏ vào trong tay người này thì còn chẳng bằng trực tiếp đưa tới trại trẻ mồ côi.
Cô bé vốn đã thông minh nghịch ngợm, lại bị ông ba việc lớn đáng tin chuyện nhỏ hổ giấy kia dạy thành có hơi không bình thường.
Nếu như ủy thác cho Hạt Tử nuôi hai năm, vậy anh còn có thể tìm được hai chữ tiết tháo trên người cô nhỏ hời sao?
Trương Hưng Tổ nhìn cháu trai lớn suy nghĩ về vấn đề nơi đi của cô, thử thăm dò hỏi: “Không phải lần trước Giải Liên Hoàn nói có chuyện thì đi tìm anh ấy sao?”
Trương Khởi Linh lắc đầu, bởi vì chuyện kia nên bây giờ Giải Liên Hoàn đã là một người chết, bây giờ anh ta đang giả trang thành Ngô Tam Tỉnh đi lại ở nhân gian.
Bởi vì kế hoạch “Tề Vũ”, nhà họ Ngô bị giám sát rất chặt chẽ, anh không thể đưa cô nhỏ vào tầm nhìn của “nó” được!
Nhà họ Giải vô cùng lộn xộn, ngay cả gia chủ nhỏ của nhà anh ta cũng bị đưa tới chỗ Nhị Nguyệt Hồng để tránh nạn.
Chỉ sợ cũng.
Trương Khởi Linh nghĩ tới đây thì đột nhiên nghĩ ra, Nhị Nguyệt Hồng?
Người đó cũng được, hơn nữa anh đã từng cứu Nhị Nguyệt Hồng khi ở núi Tứ Cô Nương.
Lần đầu tiên mình bị bắt nhốt, mặc dù là Ngô Lão Cẩu và Giải Cửu giúp đỡ mới có thể thoát thân, nhưng nghe hai người bọn họ nói Hồng Nhị gia cũng đã ra sức lớn, bọn họ như vậy cũng tính là có tình cảm qua lại nhỉ?
Hơn nữa võ công của Nhị Nguyệt Hồng tốt, có kiên nhẫn, còn là một người có văn hóa, dạy dỗ cô nhỏ hẳn là không có vấn đề gì.
Dù sao ông ta đã nuôi một đứa rồi, một con dê... một đứa nhỏ cũng là nuôi, hai đứa nhỏ cũng nuôi, ừm... tóm lại là Nhị Nguyệt Hồng rất thích hợp!
Anh cũng không để người ta nuôi trẻ miễn phí, bảo bối mang ra từ trong mộ tướng quân không ít, trước tiên cứ đưa hai món làm quà ra mắt.
Mình ở bên ngoài mấy năm nay cũng tích góp được một chút tiền, cùng lắm là đưa cho nhà họ Hồng làm phí nuôi trẻ!
Trương Khởi Linh không biết an ủi người ta như thế nào, chỉ có thể yên lặng ở bên cạnh cô.
Nghe cô nói nói mắng mắng khóc lóc kể lể những uất ức trong những năm nay của mình.
Mặc dù đang lên án đôi vợ chồng vô lương đó, nhưng trong lời nói lại lộ ra tình thân sâu sắc.
Trương Hưng Tổ phát tiết xong, tâm trạng cũng tốt hơn một chút, cô khàn giọng nói: “Cháu trai lớn, sau này chỉ còn lại hai mẹ con chúng ta nương tựa vào nhau mà sống. Cháu yên tâm, cô nhỏ sẽ nuôi cháu.”
Mặc dù, cô nói vậy cũng không sai, nhưng Trương Khởi Linh lại tỏ ý kháng nghị mãnh liệt với cách nói hai mẹ con này.
Trương Hưng Tổ nhắm mắt không nhìn chữ trên mặt anh nữa, mắt không thấy tim không phiền, phản kháng không có hiệu quả!
Sau khi bọn họ nghỉ ngơi ở suối nước nóng thì xuống núi trở về Hàng Châu, Trương Thụy Tùng ở lại trông cửa thanh đồng, nhưng Trương Hưng Tổ tin chắc rằng, nhất định ông già sẽ sống sót ra ngoài.
Trong nguyên tác, không phải là Đại Trương Ca canh cửa mười năm đã bị Ngô Tà đón về rồi sao?
Nhất định cô cũng có thể đón ông già về.
Vấn đề bây giờ chính là, cuộc sống của hai người sẽ qua như thế nào?
Trương Khởi Linh không thể yên bình sống qua ngày ở thôn núi nhỏ được, anh có nhiệm vụ của mình, mấy năm nay nhất định đều đi lại trong các cổ mộ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù võ công của cô cũng ổn, như dù sao cũng chỉ là một cô nhóc còn nhỏ tuổi, trong cổ mộ âm khí rất nặng, đối với cô mà nói thì nó quá nguy hiểm.
Trương Khởi Linh dùng ký ức đã khôi phục lại sáu phần của mình, tìm kiếm trong vòng giao tiếp của mình ba lượt, vậy mà lại không có nơi nào để sắp xếp cho cô nhỏ hời.
Người anh tiếp xúc không phải là trộm mộ thì chính là cương thi, hình như hai loại sinh vật này đều không hợp để nuôi trẻ... nhỉ?
Trương Hưng Tổ ha ha, tự tin chút, bỏ cái từ “nhỉ” đó đi!
Đã sống bảy tám mươi năm, ngay cả một người bạn có thể tin tưởng cũng không có, nhân duyên kém của nhà họ Trương là tổ truyền à?
****
Trương Khởi Linh không có cách nào phản bác lại chuyện cô nhỏ hời chê anh có nhân duyên kém.
Cũng không phải là mấy chục năm anh không kết bạn với ai, nhưng thật sự là những người đó quá không dễ sống, bây giờ người còn khỏe mạnh cũng chỉ còn lại tên không rõ nguồn gốc kia.
Nghĩ lại nhân phẩm của Hắc Hạt Tử, Trương Khởi Linh lập tức lắc đầu quăng suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
Giao cô nhỏ vào trong tay người này thì còn chẳng bằng trực tiếp đưa tới trại trẻ mồ côi.
Cô bé vốn đã thông minh nghịch ngợm, lại bị ông ba việc lớn đáng tin chuyện nhỏ hổ giấy kia dạy thành có hơi không bình thường.
Nếu như ủy thác cho Hạt Tử nuôi hai năm, vậy anh còn có thể tìm được hai chữ tiết tháo trên người cô nhỏ hời sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Hưng Tổ nhìn cháu trai lớn suy nghĩ về vấn đề nơi đi của cô, thử thăm dò hỏi: “Không phải lần trước Giải Liên Hoàn nói có chuyện thì đi tìm anh ấy sao?”
Trương Khởi Linh lắc đầu, bởi vì chuyện kia nên bây giờ Giải Liên Hoàn đã là một người chết, bây giờ anh ta đang giả trang thành Ngô Tam Tỉnh đi lại ở nhân gian.
Bởi vì kế hoạch “Tề Vũ”, nhà họ Ngô bị giám sát rất chặt chẽ, anh không thể đưa cô nhỏ vào tầm nhìn của “nó” được!
Nhà họ Giải vô cùng lộn xộn, ngay cả gia chủ nhỏ của nhà anh ta cũng bị đưa tới chỗ Nhị Nguyệt Hồng để tránh nạn.
Chỉ sợ cũng.
Trương Khởi Linh nghĩ tới đây thì đột nhiên nghĩ ra, Nhị Nguyệt Hồng?
Người đó cũng được, hơn nữa anh đã từng cứu Nhị Nguyệt Hồng khi ở núi Tứ Cô Nương.
Lần đầu tiên mình bị bắt nhốt, mặc dù là Ngô Lão Cẩu và Giải Cửu giúp đỡ mới có thể thoát thân, nhưng nghe hai người bọn họ nói Hồng Nhị gia cũng đã ra sức lớn, bọn họ như vậy cũng tính là có tình cảm qua lại nhỉ?
Hơn nữa võ công của Nhị Nguyệt Hồng tốt, có kiên nhẫn, còn là một người có văn hóa, dạy dỗ cô nhỏ hẳn là không có vấn đề gì.
Dù sao ông ta đã nuôi một đứa rồi, một con dê... một đứa nhỏ cũng là nuôi, hai đứa nhỏ cũng nuôi, ừm... tóm lại là Nhị Nguyệt Hồng rất thích hợp!
Anh cũng không để người ta nuôi trẻ miễn phí, bảo bối mang ra từ trong mộ tướng quân không ít, trước tiên cứ đưa hai món làm quà ra mắt.
Mình ở bên ngoài mấy năm nay cũng tích góp được một chút tiền, cùng lắm là đưa cho nhà họ Hồng làm phí nuôi trẻ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro