Cô Nhỏ Của Tên Trộm Mộ Trương Câm Điếc Rất Có Tiền
Nhận Làm Em Gái...
Tuế Tuế Thị Chỉ Phôi Miêu
2024-11-02 20:05:06
Tiểu Hoa lấy lòng nhìn Nhị Nguyệt Hồng: “Sư phụ, ngài có muốn ăn cơm Tổ Nhi nấu không?”
Nhị Nguyệt Hồng hừ lạnh một tiếng: “Thiên phú của Tổ Nhi tốt như vậy, sao có thể để việc nấu cơm làm trễ nãi được? Hơn nữa tuổi này của cô bé còn phải đi học nữa!
Nếu như cơm bà Vu làm không vào được mặt con, vậy sau này con mang cơm từ nhà họ Giải tới đi.”
“Đừng mà, sư phụ!” Tiểu Hoa lập tức xin tha: “Đầu bếp nhà họ Giải còn không làm ngon bằng bà Vu!”
Tổ Nhi cười nói: “Nhị gia cũng đừng nói Tiểu Hoa nữa, cũng chỉ là đồ ăn hôm nay có nhiều thịt hầm nên mới tốn thời gian, bình thường làm bốn món một canh thì khoảng 20 phút là đủ rồi, không chậm trễ cái gì đâu.
Nhưng mà vì lo nghĩ cho vóc dáng của Tiểu Hoa, tôi chỉ nấu cơm buổi trưa là được, nếu không ăn không ở không ở chỗ của Nhị gia, trong lòng tôi cũng không được tự nhiên.”
Nhị Nguyệt Hồng không đồng ý nói: “Tổ Nhi đang nói gì vậy? Nói xa lạ một chút thì nhóc là khách quý ân nhân phó thác. Nói bình thường hơn một chút, tôi coi nhóc như con cháu trong nhà mình, sao có thể làm phiền nhóc ngày nào cũng nấu cơm chứ?”
Tổ Nhi nghiêm túc như một ông cụ non: “Lời này của Nhị gia có chút mâu thuẫn rồi! Đã nói coi tôi thành người nhà, nếu đã là người nhà, tại sao tôi không thể nấu cơm cho mọi người?
Cháu trai lớn tôi đều là vừa đến giờ cơm đã bưng bát để đợi, canh giờ còn chuẩn hơn cả đồng hồ báo thức. Chỉ cần cơm hơi chậm một chút thôi, cậu ấy sẽ bưng bát đi theo sau lưng tôi giống như âm hồn vậy.
Gương mặt liệt đó mắt trái viết đói mắt phải viết cơm, trên hai bên quai hàm toàn là lên án. Đó mới thật sự là cư xử của người nhà, ngài khách khí như vậy không phải là đang coi tôi là người ngoài sao!”
Nhị Nguyệt Hồng thở đài: “Bối phận của Tổ Nhi quá lớn, nếu không phải sợ bất kính với ân nhân, tôi cũng muốn thu nhóc làm cháu gái.”
Trương Hưng Tổ phì cười một tiếng: “Tôi thì không có gì không bằng lòng cả, nhưng đúng là sợ cháu trai lớn tôi có ý kiến! Ngài không biết con người cậu ấy khó đối phó như thế nào đâu, ý nghĩ của cậu ấy cũng có thể ồn ào chết người!”
Nhị Nguyệt Hồng nghe thấy lời này cũng mỉm cười: “Chỉ sợ trên đời này chỉ có nhóc là có thể nói ngài ấy ồn ào, chúng tôi thì ngay cả nghe ngài ấy nói một câu thôi cũng đã là muôn vàn khó khăn.
Làm trưởng bối của ân nhân thì Hồng mỗ không dám, không bằng chúng ta cứ tự theo ý mình. Vậy cũng không thể để nhóc quá chịu thiệt được, nếu nhóc không chê ghì sau này gọi tôi một tiếng anh, gọi là Nhị gia thì quá xa lạ.”
Đương nhiên Trương Hưng Tổ không có gì không vui, ở tuổi này của Nhị gia, nếu như có cháu gái thì còn lớn hơn tuổi cô.
Hai người hưng hô anh em là cô đã chiếm hời rồi.
Giọng nói yếu ớt của Tiểu Hoa vang lên: “Sư phụ, ngài không hỏi thử con sao? Rõ ràng trước đó Tổ Nhi còn gọi con là anh nhỏ mà, sao ngài lại giáng vai vế của con rồi!”
Trương Hưng Tổ lập tức cười xấu xa đi qua: “Thế này cũng không còn cách nào, nước lên thì thuyền lên. Hơn nữa làm cháu trai của tôi có rất nhiều chỗ tốt, Tiểu Hoa, anh nghe theo đi! Nào, gọi một tiếng cô nhỏ nghe thử xem?”
Sắc mặt Giải Vũ Thần xanh mét, cậu ta thế này là khi không mà gặp phải tai ương sao!
Hai người muốn kết nghĩa anh em thì liên quan quái gì tới tôi, tại sao lại liên lụy tới tôi cũng bị giảm vai vế chứ?
Nhưng sư phụ đang ở bên cạnh nhìn, Tiểu Hoa cũng không dám không theo, chỉ có thể uất ức gọi một tiếng cô nhỏ.
Đinh, nhiệm vụ nhận thân với Nhị Nguyệt Hồng đã hoàn thành.
Phần thưởng năng lực lĩnh hội kinh tế học cộng năm,
Nhiệm vụ Giải Liên Vũ gọi cô nhỏ đã hoàn thành.
Phần thưởng năng lực lĩnh hội kinh tế học cộng năm.
Nhẹ thấy tiếng kết toán của hệ thống, Tổ Nhi vui tới nở hoa luôn, cô vội vàng nói với Nhị Nguyệt Hồng: “Em chỉ là đang đùa vui một chút, vẫn nên để hai người em và Tiểu Hoa tự xưng vai vế đi! Cháu trai lớn của em rất thích ghen tỵ, nếu như biết người khác gọi em là cô nhỏ cậu ấy lại không vui!”
Nhị Nguyệt Hồng thật sự không thể tưởng tượng được Trương Khởi Linh ghen tỵ sẽ là dáng vẻ như thế nào.
Nhưng nếu như Tổ Nhi đã nói như vậy, vậy thì để cho hai đứa nhỏ tự quyết định!
Nhị Nguyệt Hồng hừ lạnh một tiếng: “Thiên phú của Tổ Nhi tốt như vậy, sao có thể để việc nấu cơm làm trễ nãi được? Hơn nữa tuổi này của cô bé còn phải đi học nữa!
Nếu như cơm bà Vu làm không vào được mặt con, vậy sau này con mang cơm từ nhà họ Giải tới đi.”
“Đừng mà, sư phụ!” Tiểu Hoa lập tức xin tha: “Đầu bếp nhà họ Giải còn không làm ngon bằng bà Vu!”
Tổ Nhi cười nói: “Nhị gia cũng đừng nói Tiểu Hoa nữa, cũng chỉ là đồ ăn hôm nay có nhiều thịt hầm nên mới tốn thời gian, bình thường làm bốn món một canh thì khoảng 20 phút là đủ rồi, không chậm trễ cái gì đâu.
Nhưng mà vì lo nghĩ cho vóc dáng của Tiểu Hoa, tôi chỉ nấu cơm buổi trưa là được, nếu không ăn không ở không ở chỗ của Nhị gia, trong lòng tôi cũng không được tự nhiên.”
Nhị Nguyệt Hồng không đồng ý nói: “Tổ Nhi đang nói gì vậy? Nói xa lạ một chút thì nhóc là khách quý ân nhân phó thác. Nói bình thường hơn một chút, tôi coi nhóc như con cháu trong nhà mình, sao có thể làm phiền nhóc ngày nào cũng nấu cơm chứ?”
Tổ Nhi nghiêm túc như một ông cụ non: “Lời này của Nhị gia có chút mâu thuẫn rồi! Đã nói coi tôi thành người nhà, nếu đã là người nhà, tại sao tôi không thể nấu cơm cho mọi người?
Cháu trai lớn tôi đều là vừa đến giờ cơm đã bưng bát để đợi, canh giờ còn chuẩn hơn cả đồng hồ báo thức. Chỉ cần cơm hơi chậm một chút thôi, cậu ấy sẽ bưng bát đi theo sau lưng tôi giống như âm hồn vậy.
Gương mặt liệt đó mắt trái viết đói mắt phải viết cơm, trên hai bên quai hàm toàn là lên án. Đó mới thật sự là cư xử của người nhà, ngài khách khí như vậy không phải là đang coi tôi là người ngoài sao!”
Nhị Nguyệt Hồng thở đài: “Bối phận của Tổ Nhi quá lớn, nếu không phải sợ bất kính với ân nhân, tôi cũng muốn thu nhóc làm cháu gái.”
Trương Hưng Tổ phì cười một tiếng: “Tôi thì không có gì không bằng lòng cả, nhưng đúng là sợ cháu trai lớn tôi có ý kiến! Ngài không biết con người cậu ấy khó đối phó như thế nào đâu, ý nghĩ của cậu ấy cũng có thể ồn ào chết người!”
Nhị Nguyệt Hồng nghe thấy lời này cũng mỉm cười: “Chỉ sợ trên đời này chỉ có nhóc là có thể nói ngài ấy ồn ào, chúng tôi thì ngay cả nghe ngài ấy nói một câu thôi cũng đã là muôn vàn khó khăn.
Làm trưởng bối của ân nhân thì Hồng mỗ không dám, không bằng chúng ta cứ tự theo ý mình. Vậy cũng không thể để nhóc quá chịu thiệt được, nếu nhóc không chê ghì sau này gọi tôi một tiếng anh, gọi là Nhị gia thì quá xa lạ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đương nhiên Trương Hưng Tổ không có gì không vui, ở tuổi này của Nhị gia, nếu như có cháu gái thì còn lớn hơn tuổi cô.
Hai người hưng hô anh em là cô đã chiếm hời rồi.
Giọng nói yếu ớt của Tiểu Hoa vang lên: “Sư phụ, ngài không hỏi thử con sao? Rõ ràng trước đó Tổ Nhi còn gọi con là anh nhỏ mà, sao ngài lại giáng vai vế của con rồi!”
Trương Hưng Tổ lập tức cười xấu xa đi qua: “Thế này cũng không còn cách nào, nước lên thì thuyền lên. Hơn nữa làm cháu trai của tôi có rất nhiều chỗ tốt, Tiểu Hoa, anh nghe theo đi! Nào, gọi một tiếng cô nhỏ nghe thử xem?”
Sắc mặt Giải Vũ Thần xanh mét, cậu ta thế này là khi không mà gặp phải tai ương sao!
Hai người muốn kết nghĩa anh em thì liên quan quái gì tới tôi, tại sao lại liên lụy tới tôi cũng bị giảm vai vế chứ?
Nhưng sư phụ đang ở bên cạnh nhìn, Tiểu Hoa cũng không dám không theo, chỉ có thể uất ức gọi một tiếng cô nhỏ.
Đinh, nhiệm vụ nhận thân với Nhị Nguyệt Hồng đã hoàn thành.
Phần thưởng năng lực lĩnh hội kinh tế học cộng năm,
Nhiệm vụ Giải Liên Vũ gọi cô nhỏ đã hoàn thành.
Phần thưởng năng lực lĩnh hội kinh tế học cộng năm.
Nhẹ thấy tiếng kết toán của hệ thống, Tổ Nhi vui tới nở hoa luôn, cô vội vàng nói với Nhị Nguyệt Hồng: “Em chỉ là đang đùa vui một chút, vẫn nên để hai người em và Tiểu Hoa tự xưng vai vế đi! Cháu trai lớn của em rất thích ghen tỵ, nếu như biết người khác gọi em là cô nhỏ cậu ấy lại không vui!”
Nhị Nguyệt Hồng thật sự không thể tưởng tượng được Trương Khởi Linh ghen tỵ sẽ là dáng vẻ như thế nào.
Nhưng nếu như Tổ Nhi đã nói như vậy, vậy thì để cho hai đứa nhỏ tự quyết định!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro