Cô Nhỏ Của Tên Trộm Mộ Trương Câm Điếc Rất Có Tiền
Thuật Lại Chuyệ...
Tuế Tuế Thị Chỉ Phôi Miêu
2024-11-02 20:05:06
Trương Khởi Linh là người quen cũ, Trương Thụy Tùng nhìn khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, có gương mặt hoàn toàn không giống như người làm trong ngành này.
Cô bé kia thì càng thú vị hơn, nhìn cũng chỉ khoảng năm sáu tuổi.
Gương mặt trắng trẻo, đôi mắt to tròn, còn buộc hai bím tóc!
Có lẽ là để thuận tiện nên mặc quần áo bé trai màu xanh đen nhưng vẫn lộ ra vẻ đáng yêu xinh đẹp.
Sau khi mấy người ngồi xuống, Trần Văn Cẩm bèn hỏi: “Tiểu Trương, không phải cậu được người ta cứu đi rồi sao, sao lại quay về?”
Trương Hưng Tổ nhanh chóng phiên dịch, nói: “Quay về để tìm chút đầu mối, chỗ này bị bỏ hoang từ bao giờ vậy? Mọi người rời đi lúc nào?”
Trần Văn Cẩm có chút khó hiểu vì sao cô bé lại trả lời câu hỏi, vì vậy dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía hai người trước mặt.
Trương Thụy Tùng giải thích trong bất lực: “Tộc trưởng của chúng tôi không thích nói chuyện. Vị này là người nói thay của cậu ấy, cô cũng có thể hiểu là phiên dịch!”
Trần Văn Cẩm phì cười một tiếng: “Mặc dù trước đây cậu không thích nói chuyện, nhưng cũng không tới trình độ cần dùng người nói thay mà. Cô bé này là người thân nhà cậu sao?”
Trương Hưng Tổ lập tức làm ra vẻ ông cụ non chạy tới nắm lấy tay của Trần Văn Cẩm: “Rất vui được gặp mặt, tôi là cô nhỏ của cậu ấy. Trước đây mọi người là đồng nghiệp đúng không, cảm ơn mọi người đã quan tâm chăm sóc cháu trai lớn của tôi, đứa nhỏ này không thích nói chuyện, mong mọi người thứ lỗi nhiều hơn!”
Lần này không chỉ là Trần Văn Cẩm, ngay cả Giải Liên Hoàn và Ngô Tam Tỉnh cũng đều bật cười.
Ấn tượng Trương Khởi Linh để lại cho bọn họ vẫn luôn là một người đàn ông mạnh mẽ lạnh lùng như một con sói cô độc.
Bị cô bé này nói như vậy, lại lộ ra vẻ rất hòa đồng bình thường.
Trương Khởi Linh dùng mặt tỏ ý: Nhóc có thể nói chuyện chính không hả?
Trương Hưng Tổ chỉ là đang nghịch ngợm một chút, nếu cháu trai lớn đã đưa ra kháng nghị, cô vội vàng nở nụ cười lấy lòng.
Trải qua khúc nhạc đệm này, tâm trạng của Trần Văn Cẩm cũng đã thả lỏng hơn một chút, nói tới chuyện sau khi Trương Khởi Linh được cứu ra.
Sau khi Giải Liên Hoàn giả chết thì thay thế Ngô Tam Tỉnh đi lại ở bên ngoài, mà Ngô Tam Tỉnh chân chính vẫn luôn ẩn nấp ở gần viện điều dưỡng, muốn cứu Văn Cẩm ra.
Đáng tiếc viện điều dưỡng canh phòng nghiêm ngặt, nhân công hai nhà Ngô – Giải đều bị giám sát rất chặt chẽ, hắn một mình một ngựa hoàn toàn không thể thành công.
Sau đó người trong tộc nhà họ Trương đi cứu viện Trương Khởi Linh, phát sinh xung đột với người canh phòng của viện điều dưỡng.
Mặc dù hai bên đều thương tổn, nhưng dẫu sao người nhà họ Trương ai ai cũng có võ công bất phàm, phần lớn sức mạnh vũ trang của viện điều dưỡng đều đã bị phá hỏng.
Ngô Tam Tỉnh nhân cơ hội này lẻn vào, trong ngoài phối hợp với Văn Cẩm và Lý Tứ Đệ, sau khi Trương Khởi Linh được cứu ra thì cũng chạy được ra ngoài.
Bọn họ đều là đệ tử đời thứ hai của Cửu Môn, nhưng lần này người cầm tù bọn họ lại là người của Trương Đại Phật gia đứng đầu Cửu Môn.
Việc này làm bọn họ không dám mượn bất kỳ lực lượng nào của gia tộc nữa.
Vốn dĩ những người này còn muốn trốn tránh một khoảng thời gian trước đã, rồi lại nghĩ biện pháp liên hệ với người nhà, không nghĩ tới Tề Ninh và Lý Tứ Đệ liên tục xuất hiện những hiện tượng thi hóa.
Lại cộng thêm Hoắc Linh đã sớm biến thành một quái vật, bọn họ gần như đã là tứ cố vô thân.
Trần Văn Cẩm không muốn biến thành quái vật một cách không minh bạch như vậy, Ngô Tam Tỉnh và Giải Liên Hoàn cũng muốn tìm hiểu kế hoạch bước tiếp theo của “Nó”!
Vì vậy sau khi mấy người yên lặng một khoảng thời gian, lại lặng lẽ bí mật trở về gần viện điều dưỡng.
Sau khi trở về mới phát hiện viện điều dưỡng đã bị bỏ hoang, những nhân viên nghiên cứu và vật thí nghiệm đều đã bị chuyển đi từ lâu.
Dạo này bọn họ thường lẻn vào bên trong tìm kiếm manh mối, hôm nay đúng lúc đụng phải nhóm người Trương Khởi Linh.
****
Trương Hưng Tổ phiên dịch thay Trương Khởi Linh: “Tôi được người trong tộc cứu ra, sau đó thì vẫn luôn trốn ở nhà người đó dưỡng thương. Nhưng ký ức của tôi đã trở nên rất mơ hồ, có rất nhiều chuyện đều không nhớ nổi. Vì vậy muốn tới nơi tôi bị nhốt để tìm một ít tài liệu, tiếp theo các cậu có kế hoạch gì?”
Cô bé kia thì càng thú vị hơn, nhìn cũng chỉ khoảng năm sáu tuổi.
Gương mặt trắng trẻo, đôi mắt to tròn, còn buộc hai bím tóc!
Có lẽ là để thuận tiện nên mặc quần áo bé trai màu xanh đen nhưng vẫn lộ ra vẻ đáng yêu xinh đẹp.
Sau khi mấy người ngồi xuống, Trần Văn Cẩm bèn hỏi: “Tiểu Trương, không phải cậu được người ta cứu đi rồi sao, sao lại quay về?”
Trương Hưng Tổ nhanh chóng phiên dịch, nói: “Quay về để tìm chút đầu mối, chỗ này bị bỏ hoang từ bao giờ vậy? Mọi người rời đi lúc nào?”
Trần Văn Cẩm có chút khó hiểu vì sao cô bé lại trả lời câu hỏi, vì vậy dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía hai người trước mặt.
Trương Thụy Tùng giải thích trong bất lực: “Tộc trưởng của chúng tôi không thích nói chuyện. Vị này là người nói thay của cậu ấy, cô cũng có thể hiểu là phiên dịch!”
Trần Văn Cẩm phì cười một tiếng: “Mặc dù trước đây cậu không thích nói chuyện, nhưng cũng không tới trình độ cần dùng người nói thay mà. Cô bé này là người thân nhà cậu sao?”
Trương Hưng Tổ lập tức làm ra vẻ ông cụ non chạy tới nắm lấy tay của Trần Văn Cẩm: “Rất vui được gặp mặt, tôi là cô nhỏ của cậu ấy. Trước đây mọi người là đồng nghiệp đúng không, cảm ơn mọi người đã quan tâm chăm sóc cháu trai lớn của tôi, đứa nhỏ này không thích nói chuyện, mong mọi người thứ lỗi nhiều hơn!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này không chỉ là Trần Văn Cẩm, ngay cả Giải Liên Hoàn và Ngô Tam Tỉnh cũng đều bật cười.
Ấn tượng Trương Khởi Linh để lại cho bọn họ vẫn luôn là một người đàn ông mạnh mẽ lạnh lùng như một con sói cô độc.
Bị cô bé này nói như vậy, lại lộ ra vẻ rất hòa đồng bình thường.
Trương Khởi Linh dùng mặt tỏ ý: Nhóc có thể nói chuyện chính không hả?
Trương Hưng Tổ chỉ là đang nghịch ngợm một chút, nếu cháu trai lớn đã đưa ra kháng nghị, cô vội vàng nở nụ cười lấy lòng.
Trải qua khúc nhạc đệm này, tâm trạng của Trần Văn Cẩm cũng đã thả lỏng hơn một chút, nói tới chuyện sau khi Trương Khởi Linh được cứu ra.
Sau khi Giải Liên Hoàn giả chết thì thay thế Ngô Tam Tỉnh đi lại ở bên ngoài, mà Ngô Tam Tỉnh chân chính vẫn luôn ẩn nấp ở gần viện điều dưỡng, muốn cứu Văn Cẩm ra.
Đáng tiếc viện điều dưỡng canh phòng nghiêm ngặt, nhân công hai nhà Ngô – Giải đều bị giám sát rất chặt chẽ, hắn một mình một ngựa hoàn toàn không thể thành công.
Sau đó người trong tộc nhà họ Trương đi cứu viện Trương Khởi Linh, phát sinh xung đột với người canh phòng của viện điều dưỡng.
Mặc dù hai bên đều thương tổn, nhưng dẫu sao người nhà họ Trương ai ai cũng có võ công bất phàm, phần lớn sức mạnh vũ trang của viện điều dưỡng đều đã bị phá hỏng.
Ngô Tam Tỉnh nhân cơ hội này lẻn vào, trong ngoài phối hợp với Văn Cẩm và Lý Tứ Đệ, sau khi Trương Khởi Linh được cứu ra thì cũng chạy được ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn họ đều là đệ tử đời thứ hai của Cửu Môn, nhưng lần này người cầm tù bọn họ lại là người của Trương Đại Phật gia đứng đầu Cửu Môn.
Việc này làm bọn họ không dám mượn bất kỳ lực lượng nào của gia tộc nữa.
Vốn dĩ những người này còn muốn trốn tránh một khoảng thời gian trước đã, rồi lại nghĩ biện pháp liên hệ với người nhà, không nghĩ tới Tề Ninh và Lý Tứ Đệ liên tục xuất hiện những hiện tượng thi hóa.
Lại cộng thêm Hoắc Linh đã sớm biến thành một quái vật, bọn họ gần như đã là tứ cố vô thân.
Trần Văn Cẩm không muốn biến thành quái vật một cách không minh bạch như vậy, Ngô Tam Tỉnh và Giải Liên Hoàn cũng muốn tìm hiểu kế hoạch bước tiếp theo của “Nó”!
Vì vậy sau khi mấy người yên lặng một khoảng thời gian, lại lặng lẽ bí mật trở về gần viện điều dưỡng.
Sau khi trở về mới phát hiện viện điều dưỡng đã bị bỏ hoang, những nhân viên nghiên cứu và vật thí nghiệm đều đã bị chuyển đi từ lâu.
Dạo này bọn họ thường lẻn vào bên trong tìm kiếm manh mối, hôm nay đúng lúc đụng phải nhóm người Trương Khởi Linh.
****
Trương Hưng Tổ phiên dịch thay Trương Khởi Linh: “Tôi được người trong tộc cứu ra, sau đó thì vẫn luôn trốn ở nhà người đó dưỡng thương. Nhưng ký ức của tôi đã trở nên rất mơ hồ, có rất nhiều chuyện đều không nhớ nổi. Vì vậy muốn tới nơi tôi bị nhốt để tìm một ít tài liệu, tiếp theo các cậu có kế hoạch gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro