Cô Thiên Kim Thất Lạc

Chương 124

2024-11-10 19:00:12

Hạ Tuần luôn rất muốn biết vị streamer học tập này là ai.

Nhưng lúc vị streamer ấy phát trực tiếp luôn không lộ mặt mà chỉ để lộ bàn tay khiến anh ta không có cách nào đoán được.

Trong giới học thuật nước Hoa, số người có năng lực như vậy lại còn trẻ tuổi thực sự đếm được trong một bàn tay.

Nhưng Hạ Tuần lại không thể khớp tư liệu của vị streamer này với những học giả khác được.

Có điều, người này chắc chắn không phải xuất thân từ Đại học Norton.

Cho dù có là sinh viên học viện cấp D như anh ta thì cũng không ai lại đi phát trực tiếp để được nổi tiếng trên mạng chứ đừng nói đến các sinh viên ở học viện cấp A trở lên.

Ngay cả trong những ngành nghề bình thường còn chẳng thấy bóng dáng bọn họ nữa là.

Lúc Hạ Tuần phát hiện vẫn chỉ có một bàn tay thì không khỏi thất vọng.

Anh ta nghĩ một lát, đoạn lấy một tấm thẻ từ trong ví ra.

Sau khi chụp một tấm ảnh, anh ta lại gửi tin nhắn riêng cho streamer.

***

Giữa trưa, hầu hết mọi người đều đang ăn cơm nhưng độ nóng trong phòng livestream lại không hề hạ nhiệt.

Doanh Tử Khâm vừa mở livestream được mấy phút, sóng bình luận đã ngập tràn màn hình.

“Cuối cùng đại thần cũng đã trở lại, chờ anh vất vả quả đề.”

“Tuy môn toán khiến em không nuốt trôi cơm nhưng toán mà đại thần giảng em lại nuốt ngon lành.”

“Người anh em đằng trước ơi, trùng hợp quá.

Tôi cũng đang bề một bát cơm nè.”

Đọc được những bình luận này, Doanh Tử Khâm hơi khựng lại.

Cô vẫn dùng một giọng nói khác với giọng cô thường ngày: “Hôm nay giảng toán cấp ba.”

“Oa, cuối cùng đại nhân cũng làm người rồi à? Không ngờ lại giảng toán cấp ba, đã xách ghế ngồi chờ.” “Em bé lớp mười một lặng lẽ đi qua, cuối cùng cũng đến lượt em bái đại thần rồi.” “Đại thần, sao dạo này không livestream thế?”

Doanh Tử Khâm lấy ra quyển toàn tự chọn 2-2, thuận miệng đáp:

“Chuẩn bị thi giữa kỳ.”

Toàn bộ sống bình luận đều là một dãy ba chấm, bay đầy màn hình.

Hạ Tuần cũng đang xem livestream khẽ nhíu mày.

Thi giữa kỳ?

Học giá cấp bậc này rồi vẫn còn phải thi giữa kỳ à?

Cho dù không muốn bại lộ thân phận thì cũng đâu cần dùng cái cớ có thể bị vạch trần ngay tức khắc như vậy?

“Trùng hợp ghế đại thần ơi, hôm nay em cũng thi giữa kỳ, anh không biết đấy chứ, đề của trường em biến thái cực.

Đại thần, em gửi tin nhắn riêng cho anh rồi, có thời gian thì anh ngó qua nhé.”

“Đại thần đúng là dân dã, lại còn có cả thi giữa kỳ.”

Doanh Tử Khâm vừa viết đề bài lên giấy, vừa mở hòm tin nhắn riêng.

Sau đó cô nhìn thấy đề thi tổ hợp tự nhiên của lớp xuất sắc Thanh Trí:

“…”

Đúng là trùng hợp thật, làm cùng một đề luôn.

Lúc Doanh Tử Khâm định tắt hộp tin nhắn, cô vô tình liếc xuống, lại bắt gặp ba chữ thu hút được sự chú ý của cô.

Đại học Norton.

Cô mở tin nhắn đó ra.

“Xin chào, đại thần, tôi là người xếp hạng bốn trên bảng fan hâm mộ của cậu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cậu mãi không trả lời tin nhắn của tôi, không biết là vì lý do gì.

Tôi là sinh viên tốt nghiệp từ Đại học Norton, có một việc muốn nhờ cậu giúp đỡ.

Đọc được tin nhắn này mong cậu hãy phản hồi.”

Phía dưới tin nhắn là một tấm ảnh.

Giấy chứng nhận kết thúc khoá học của Đại học Norton.

Là giấy chứng nhận kết thúc khoá học chứ không phải bằng tốt nghiệp.

Doanh Tử Khâm không xem nữa.

Cô tắt tin nhắn này đi, nhấn xóa, sau đó chặn luôn tài khoản này.

Bây giờ năng lực thần toán của cô còn yếu, cách đường truyền Internet quả thực không thể nào đoán được thân phận của người ở đầu bên kia.

Hơn nữa, cô cũng không hơi đầu rảnh rỗi thấy ai là đi bói người đó.

Livestream chẳng qua chỉ là một công cụ kiểm tiền của cô, cô chẳng thèm bận tâm.

Buổi livestream được nửa tiếng thì Doanh Tử Khâm tắt đi, sau đó cầm hai cây bút đi làm bài thi tiếng Anh.

Ba mươi phút đầu tiên là thi nghe.

Vì mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, Doanh Tử Khâm nghe một chút bèn chỉ muốn chỉnh lại âm điệu và ngắt nghỉ của người đọc trong băng ghi âm phần nghe.

Sau khi nghe xong, cô cúi đầu nhìn một lượt mới phát hiện cô chưa điền đáp án.

Doanh Tử Khâm nhớ lại nội dung bài nghe vừa rồi, đoạn cầm bút lên, bắt đầu chọn đáp án từ câu nghe đầu tiên.

Vẫn dùng tốc độ nhanh đến biến thái để hoàn thành.

Chưa kể tiếng Anh toàn là câu hỏi trắc nghiệm, tốc độ còn nhanh khủng khiếp.

Lúc học sinh lớp xuất sắc bên cạnh vẫn chưa làm xong phần điền vào chỗ trống thì Doanh Tử Khâm đã chọn xong đáp án phần sửa lỗi sai.

Cô nhìn câu viết, phải viết một đoạn văn 150 từ, thật muốn bỏ bút không làm luôn.

Nhưng ngữ văn cô đã không lấy được điểm tuyệt đối, đành làm tiếng Anh vậy.

Lại dùng mười phút viết xong bài thi, Doanh Tử Khâm liếc nhìn đồng hồ, ngáp một cái rồi bắt đầu gục xuống bàn ngủ.

Kỳ thi của Thanh Trí đều làm theo quy định của kỳ thi tốt nghiệp cấp ba, chỉ có thể nộp bài sớm mười lăm phút.

Môn tiếng Anh có không ít người nộp bài sớm, sau khi ra khỏi phòng thi, biểu cảm của các học sinh lớp xuất sắc đều là một lời khó nói hết“.

“Tớ cứ tưởng Doanh Tử Khâm thật sự chỉ viết linh tinh nhưng mà lúc tớ lên nộp bài, đi ngang qua bàn nó nhìn một cái, từ vựng mà nó dùng để làm câu viết văn tớ còn chưa gặp bao giờ.”

“Thế mới chứng minh rằng nó viết những viết cuội chứ? Tốt xấu gì cậu cũng thuộc từ vựng IELTS rồi mà, cậu còn chưa từng gặp thì khéo có khi nó tự bịa ra chữ ấy.”

“Nhưng nhìn có vẻ rất nghiêm chỉnh, phiếu đáp án trước mặt nó cũng được tổ kín.

Tớ có ấn tượng, có mấy câu làm giống tới.” “Vậy cậu xong rồi, mấy câu kia cậu làm sai hết rồi.”

Chung Tri Vãn không tham gia vào cuộc tán gẫu của bọn họ, cô ta chỉ mím môi khẽ cười: “Các cậu đừng nói vậy, cô tớ còn mời gia sư tiếng Anh cho em họ Cơ mà, lần trước câu hỏi em ấy trả lời trên lớp, đến tới còn không biết.”

“Mèo mù vớ phải cá rán thôi.” Lục Phòng châm chọc: “Cứ cho nó nhẹ nhõm ba ngày, sau kỳ nghỉ trở lại trường thì nó không cười được nữa đâu.” Thứ hạng của các bài kiểm tra giữa kỳ và cuối kỳ sẽ được dán lên bảng thông báo của trường.

Đương nhiên, vì lo nghĩ cho tâm trạng của các học sinh nên nhà trường sẽ chỉ dán danh sách tốp 100.

Tuy nhiên, bình thường trên diễn đàn trường sẽ tải lên bảng xếp hạng đầy đủ, đến lúc đó là tử hình công khai rồi.

Hôm nay tâm trạng tốt nên Chung Tri Vãn hào phóng nói: “Đi thôi, khó khăn lắm mới được nghỉ, tớ mời mọi người đi ăn cơm.”

Thi xong là năm rưỡi chiều, vừa hay là giờ ăn cơm, Doanh Tử Khâm ngồi lên chiếc Maserati: “Hôm nay chúng ta đi đầu ăn?”

“Hôm nay không ở thành phố Hộ.” Phó Quân Thâm chậm rãi đáp:

“Đưa em đến trường quay Hoành Điếm.”

Anh nghiêng đầu: “Chẳng phải em muốn xem nữ ngôi sao thật xinh đẹp à?”

Anh cắn răng nhả ra ba chữ “nữ ngôi sao” như muốn nhấn mạnh hết cỡ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bàn tay đang thắt dây an toàn của Doanh Tử Khâm hơi khựng lại: “Vẫn chưa có kết quả thi mà.”

“Thế nên mới để cô bạn nhỏ đi xem trước.” Phó Quân Thâm nhướng mày, cong môi nói: “Đến lúc đó nếu nhìn thấy nữ ngôi sao nào thật xinh đẹp mà bị kích thích thì cũng có động lực học hành.”

Có nhiều lúc cô thật sự không muốn nói chuyện với anh.

“Ảnh đế muốn đến Thanh Trí diễn thuyết mà em nói lần trước cũng đang quay phim bên đó.” Sắc mặt Phó Quân Thâm thản nhiên như không: “Vậy anh cũng nhận tiện xem xem có nam ngôi sao nào đẹp trai không.”

Nghe vậy, Doanh Tử Khâm nghiêng đầu hỏi: “Anh định cong à?” Cô cảm thấy một phát minh lớn của thế kỷ 21 chính là ngôn ngữ Internet kiểu mới này.

Thật sự rất thú vị.

Sắc mặt Phó Quân Thầm hơi khựng lại, anh nhìn cô, cười như có như không: “Yểu Yểu, nói gì thế hả?”

“Nói thật.”

“Em xem nữ ngôi sao, anh xem nam ngôi sao, làm sao với anh thì lại là cong hả?”

“Trên mạng nói rồi, con gái nắm tay nhau là chị em.” Doanh Tử Khâm tựa vào cửa sổ xe, không nhanh không chậm nói: “Con trai nắm tay nhau…”

Phó Quân Thầm hỏi tiếp: “Là gì?”

“Là vợ chồng.”

Đây là lần đầu tiên Phủ Quân Thâm nghe thấy cách nói này.

Anh hơi nheo mắt, túm lấy tay phải cố, giật điện thoại cô đang cầm trong tay: “Cô bạn nhỏ, giờ anh tịch thu điện thoại.

Em bớt xem mấy thứ không bình thường đi.” “Cái đầu này thông minh như vậy, đừng để bị ngốc đi.” Doanh Tử Khâm nhìn anh một cái, cũng không đòi di động về.

Dù sao bây giờ cô vẫn đang buồn ngủ.

Cô lấy ra một tấm thảm, bọc cả người lại rồi hậm hực quay lưng về phía Phó Quân Thâm.

Phó Quân Thầm hơi bất lực, ánh sáng trong con ngươi màu hổ phách trong veo của anh cứ lóe lên rồi lại vụt tắt, dịu dàng đến mê hoặc.

Cô bạn nhỏ nhà mình khó dỗ thật đấy.

***

Mãi đến lúc tan làm, Hạ Tuần vẫn không nhận được tin nhắn trả lời của streamer học tập kia nên hơi nóng nảy.

Nhưng rõ ràng anh ta thấy streamer đó còn giáng một đề bài mà một người hâm mộ khác đã gửi ngay trên livestream.

Anh ta khẽ nhíu mày, lại gửi một tin nhắn khác, nhưng hệ thống báo không thành công.

Anh ta bị streamer cho vào danh sách đen rồi, sau này ngay cả bình luận cũng không gửi đi được.

Đây là chuyện Hạ Tuần hoàn toàn không ngờ tới.

Anh ta hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy tiền mình bỏ ra uổng phí cả rồi.

Đúng lúc này, trang web chính thức của Thanh Trí đăng tải một thông báo mới.

[Tiêu đề]: Thông báo về việc xử phạt trong cuộc thi môn tổ hợp tự nhiên ngày 29 tháng 4.

[Nội dung]: 9 giờ 40 phút sáng nay, thầy giáo họ Hạ phát sinh mâu thuẫn với học sinh tại phòng thi, kết quả điều tra chứng minh là hành vi sai trái của bản thân thầy giáo Hạ, ảnh hưởng tới bài thi của học sinh, Xử phạt như sau: Cẩm thầy giáo Hạ làm giáo viên coi thi, tạm thời đình chỉ công tác một tuần, xin lỗi học sinh trong nghi thức chào cờ.

Thông báo tại đây.

Nhìn thấy thông bái này, sắc mặt Hạ Tuần càng thêm khó coi.

Quả thật chuyện này là do anh ta quá kích động nhưng cũng đâu cần xử lý nghiêm như vậy? Đã thế còn đăng hẳn lên web trường, để học sinh của anh ta thấy thì chúng nó nhìn anh ta thế nào.

Hạ Tuần đứng dậy, toan đi tìm hiệu trưởng thì đúng lúc này, điện thoại của anh ta bỗng đổ chuông.

Anh ta dừng bước, lôi di động ra xem.

Không hiển thị số gọi tới, rõ ràng đã cố ý ẩn số.

Đương nhiên anh ta cũng từng nhận những cuộc điện thoại ẩn danh như thế này, còn không phải chỉ một lần.

Mà chỉ có một nơi gọi điện thoại cho anh ta dùng số ẩn danh.

Đại học Norton.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Thiên Kim Thất Lạc

Số ký tự: 0