Chương 194
2024-11-10 19:00:12
Mỗi bản thiết kế đều được chiếu lên màn chiếu trước mặt ban giám khảo.
Tỉ mỉ phóng to ra tiện cho ban giám khảo xem.
Sau khi bản th3iết kế này xuất hiện, ban giám khảo chỉ liếc một cái, còn chưa nhìn kỹ thần sắc đều thay đổi, trầm
xuống trong nháy mắt.
Trước đó, bốn bản1 thiết kế Truyền thông Sơ Quang gửi đến là lấy tứ đại thần thú trong truyền thuyết phương
Đông làm đề tài thiết kế.
Nguyên tố tứ đại thần 9thú không hề hiếm gặp, mỗi mùa của cuộc thi thiết kế thời trang đều sẽ có, dù sao thì cũng
có không ít nhà thiết kế và công ty đến từ nước Hoa.
Những từ khi cuộc thi được tổ chức đến nay, cũng chỉ có bộ trang phục kia để lại ấn tượng sâu sắc cho họ.
Giám khảo cuộc thi cũng đề8u là nhà thiết kế hàng đầu trong giới thiết kế, ánh mắt rất độc đáo,
Dù bản thiết kế mà Hoa Tủ gửi đến có điểm khác so với Truyền thông Sơn Quang, nhưng không có nghĩa họ không
nhận ra người trước sao chép người sau những tinh túy thì vẫn không thể sao chép nổi.
Càng đừng nói bản gốc là
bốn bộ lễ phục, bản thảo thiết kế của Hoa Tủ lại chỉ có một bộ.
Cuộc thi thiết kế như thế này, chuyện sao chép không thiếu, nhưng phần lớn là sao chép tác phẩm của nhà thiết kế
không nổi.
Họ chưa bao giờ thấy ai sao chép hẳn tác phẩm dự thi của người khác.
“Hoa Tú cũng gan đấy.” Người phụ nữ cười lạnh một tiếng, đập bàn đứng dậy: “Không biết họ có bản lĩnh thế nào
mà đến thiết kế của Sơ Quang cũng dám sao chép?”
Những mùa trước, tuy rằng Truyền thông Sơ Quang không vượt quá tốp ba nhưng bỏ xa Hoa Tủ đứng ngoài tốp
10 ngàn dặm.
Hai bên căn bản là không cùng đẳng cấp.
Có điều, nếu lần này Truyền thông Sơ Quang không gửi
bản thiết kế kia đến, với bản thiết kế sao chép này, chắc chắn Hoa Tú có thể lọt vào top ba.
Vẻ mặt các giám khảo
khác cũng rất nghiêm túc.
Một người hỏi: “Liệu nhà thiết kế của Hoa Tú có quan hệ với nhà thiết kế của Truyền
thông Sơ Quang không? Là đồng nghiệp chẳng hạn?”
Nếu không làm sao có thể sao chép giống đến thế?
Đến hoa văn ở măng sét cũng giống hệt.
“Để tôi xem xem.” Một giám khảo khác cúi đầu: “Nhà thiết kế của Hoa Tú
ở phía dưới ký tên “Chung Trị Vãn”, chắc hẳn cũng là một nhà thiết kế mới, tuổi này…”
Ánh mắt ông không dời đi, sắc mặt lại thay đổi: “Mười bảy tuổi.
Về lý mà nói, nền tảng thiết kế ở tuổi này không
thể sâu dày như vậy.
Đương nhiên là ngoài thiên tài ra, Chỉ tiếc rằng bản thảo này là đồ sao chép.
“Không nghi ngờ gì nữa, sao chép chắc rồi.” Sắc mặt của giám khảo trước đó rất khó coi: “Bản thảo kiểu này, đến
bán kết còn chẳng thể vào được.
Nếu truyền ra ngoài thì đúng là trò cười cho thiên hạ.”
Giới thiết kế kỵ nhất là điều gì?
Không gì ngoài sao chép.
Chỉ cần bị dán lên hai chữ ấy, đời này nhà thiết kế đó xong luôn rồi.
“Gửi trả lại đi.” Giám khảo bên phải cũng gật đầu: “Nếu lần này Hoa Tú dám dùng tác phẩm sao chép, không biết
chừng lần sau họ sẽ còn tái phạm.”
“Bắt buộc phải cẩm Hoa Tủ và những nhà thiết kế thuộc quản lý của công ty đó tham gia cuộc thi thiết kế thời trang
về sau!”
“Không cần.” Người phụ nữ lại giơ tay ngăn cản.
Bà lạnh nhạt nói: “Nếu lần này họ to gan dám gửi tác phẩm sao
chép để dự thi, chắc hẳn cũng khá tự tin.” “Lúc này chắc hẳn lễ phục đã bắt đầu làm rồi, vật liệu cũng được chuẩn
bị đầy đủ.
Chúng ta không thể để họ phí công được.”
Nghe thấy câu này, các nhà thiết kế khác đều nhìn qua, không kìm được mà thấy hơi ngạc nhiên: “Ý bà là…”
Người phụ nữ năm nay 36 tuổi, tên Masa Menuhin.
Bà là nhà thiết kế nữ trẻ tuổi nhất nhận được vinh dự cao nhất trong giới thiết kế và cũng là trưởng ban giám khảo
cuộc thi mùa này.
Chuyện lớn đều do bà quyết.
Ý tôi là để họ tiếp tục tham gia cuộc thi.” Masa gật đầu: “Cho thêm một vị trí nữa,
đừng để tác phẩm sao chép chiếm dụng vị trí của tác phẩm tốt khác.”
“Thích sao chép chứ gì? Để nhà thiết kế tên Chung Tri Vãn kia sao chép trước mặt bàn dân thiên hạ đủ, cho cô ta
mất mặt đi.”
Masa không hề có thiện cảm mà thậm chí còn cảm thấy vô cùng ác cảm với chuyện sao chép.
Bà từng bị bạn học sao chép tác phẩm.
Nếu không phải bà lưu bản gốc lại thì bà không chỉ bị cắn ngược một miếng, bị đuổi khỏi giới thiết kế.
Mà còn phải
nhìn tác phẩm vốn thuộc về mình bị người khác cướp mất và nhận lấy vinh quang cao nhất.
“Đây có thể xem là một cách tốt.” Một giám khảo tán thành: “Cũng là để nhắc nhở những nhà thiết kế khác tham
gia cuộc thi, sau này có thể ngăn chặn chuyện này xảy ra.” Sau khi nhóm giám khảo thương lượng xong thì đặc biệt
để riêng bản thiết kế của Hoa Tú, sau đó xem tiếp những tác phẩm dự thi khác.
***
Ba ngày sau.
Kha Huệ Châu nhận được thư mời của vòng chung kết.
Tuy đây không phải lần đầu tiên Hoa Tủ nhận được nhưng
bà ta vẫn rất kích động.
“Sếp Kha, chẳng lẽ bà không cảm thấy một học sinh cấp ba không thể nào thiết kế ra được bộ lễ phục thế này ư?”
Trợ lý đặc biệt đứng bên cạnh không thể nhịn nổi nữa.
“Hơn nữa, kỳ thực bộ lễ phục này còn chưa được hoàn hảo
cho lắm.”
Ví dụ như chỗ đại hông, đường nét còn chưa được mượt mà.
“Được rồi, tôi đã tra rồi, bản thiết kế Chu Tước này không thuộc về bất kỳ nhà thiết kế nổi tiếng nào.” Kha Huệ
Châu phất tay: “Nếu không phải nhà thiết kế nổi tiếng, cô cảm thấy hắn có thực lực đầu với Hoa Tú ư? Có khi đến
chi phí để làm ra bộ lễ phục này cũng chẳng có nữa là.”
Tuỳ tiện cho chút tiền bịt miệng là đủ.
Tuy Hoa Tú không phải công ty hàng đầu nhưng ngăn chặn tiền đồ của một
nhà thiết kế nhỏ thì vẫn làm được.
Trợ lý đặc biệt không dám nói thêm nữa.
“Dù thực sự có xảy ra chuyện gì thì vẫn còn nhà thiết kế gánh vác mà.” Kha Huệ Châu không để bụng: “Chúng ta
không cần bận tâm chuyện này.”
Bà ta miết thư mời vòng chung kết, ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: “Tiến độ làm lễ phục đến đâu rồi?”
“Đã làm được một nửa rồi.” Trợ lý đặc biệt báo cáo: “Dựa theo dặn dò của bà, vật liệu được dùng đều là vật liệu
thượng hạng.
Chỉ tính tiền vật liệu thôi, giá trị đã lên đến ba triệu rồi.
Sau khi lễ phục được làm xong, họ còn phải
mời riêng người mẫu.
Lúc này vẻ mặt Kha Huệ Châu mới dịu lại, gật đầu: “Đưa tôi đi xem xem.”
Hoa Tú chuyên cung cấp trang phục cho gia tộc vừa và nhỏ ở Để đô, đương nhiên sẽ có một công xưởng lớn.
Sau khi đi vào, Kha Huệ Châu đi thẳng tới căn phòng ở sâu nhất.
Trong phòng có 20 nhà thiết kế và thợ may đang chế tác bộ lễ phục này.
Một nhà thiết kế trong đó nhíu mày nhìn
cánh tay phải của lễ phục, trông rất khó xử.
“Sao vậy?” Kha Huệ Châu đi qua: “Không đủ thời gian nữa, đừng làm lãng phí.”
“Sếp Kha, tôi cảm thấy đoạn hoa văn này hơi lạ.” Nhà thiết kế nói: “Nếu bỏ đi thì cũng không ảnh hưởng đến tổng
thể, song bỏ đi thì lễ phục lại mất đi cảm giác khiến người ta phải trầm trồ kia.” “Vậy thì đừng bỏ đi.” Kha Huệ
Châu lạ lùng nhìn nhà thiết kế kia một cái: “Bản thiết kế đã gửi đi rồi, mọi người còn có thể sửa à?”
Nhà thiết kế đành nuốt lại câu “Tôi cảm thấy hình như đoạn hoa văn này xếp thành một chữ vào bụng.
“Chuẩn bị một chút, cho mọi người thêm tám ngày nữa.” Kha Huệ Châu vỗ vỗ tay: “Tám ngày sau phải đưa cho
người mẫu mặc thử.”
***
Thành phố Hộ.
Truyền thông Sơ Quang.
“Sếp, bốn bộ lễ phục đã được hoàn thành rồi.” Nữ thư ký đặt văn kiện lên bàn, ngưỡng
mộ: “Nếu không phải quá quý giá, tôi cũng muốn mặc thử.”
“Cô thích?” Doanh Tử Khâm nhận lấy văn kiện, lật giở: “Sau khi trình diễn, cô chọn một bộ đi.”
Nữ thư ký đang cực kỳ vui mừng thì nghe được câu tiếp theo.
“Tiền vật liệu trừ vào lương cô.”
“Thế thì thôi vậy, lương một tháng của tôi cũng chẳng mua nổi cái tay áo.”
Nếu chỉ có bản thảo thiết kế thôi thì vẫn chưa đủ, vật liệu để may cũng vô cùng quan trọng.
Nếu không, không chỉ không khiến người nhìn cảm nhận được vẻ đẹp của thiết kế mà ngược lại còn thể hiện sự
thấp kém, dung tục.
“Hai bộ này đưa cho Tạ Man Vũ.” Doanh Tử Khâm trầm ngâm: “Cô ấy có thể thể hiện được,
hai bộ còn lại thì đưa cho Thương Diệu Chi.”
Trong series chứa nguyên tố thần thoại này, Chu Tước và Bạch Hổ là đồ nữ, Thanh Long, Huyền Vũ là đồ nam.
Tạ Man Vũ là ảnh hậu song kim dưới trướng Truyền thông Sơn Quang, năm nay 32 tuổi, đang là độ tuổi đẹp nhất
của nữ ngôi sao.
Tuy rằng tiểu hoa sinh sau năm 1995 có lưu lượng lớn hơn nhưng khí thế vẫn chưa đủ.
“Vâng, ngày kia ảnh hậu Tạ sẽ từ nước ngoài về.” Thư ký nữ gật đầu: “Ảnh để Thương cũng mới kết thúc đợt
quảng bá bộ Phấn Trang Điệp Ảnh.”
Phấn Trang Điệp Ảnh là bộ phim cuối cùng Thương Diệu Chi quay ở Tinh Thần Ngu Lạc.
Từ cái tên có thể biết được đây là bộ phim lấy nhân vật nữ làm chính, từ đó thấy rõ Tinh Thần Ngu Lạc hút m.á.u ác
đến mức nào.
Có điều hút m.á.u quy về hút máu, kịch bản và xây dựng nhân vật của bộ phim này đều rất ổn, nếu
không thì cũng không được lên truyền hình vệ tinh,
Nữ thư ký cầm iPad đi ra ngoài, cô ta đang quan tâm đến tin tức hot nhất.
“Sếp, bộ lễ phục này.” Cô ta đột nhiên ngừng lại: “Sao lại giống của chúng ta như vậy?”
Cô ta trở lại trước bàn làm việc, đưa iPad trong tay qua, trên màn hình là một bài đăng Weibo.
“@Lạc Tử Nguyệt V: Lâu lắm không xuất hiện, lén tiết lộ cho mọi người cái này.”
Tỉ mỉ phóng to ra tiện cho ban giám khảo xem.
Sau khi bản th3iết kế này xuất hiện, ban giám khảo chỉ liếc một cái, còn chưa nhìn kỹ thần sắc đều thay đổi, trầm
xuống trong nháy mắt.
Trước đó, bốn bản1 thiết kế Truyền thông Sơ Quang gửi đến là lấy tứ đại thần thú trong truyền thuyết phương
Đông làm đề tài thiết kế.
Nguyên tố tứ đại thần 9thú không hề hiếm gặp, mỗi mùa của cuộc thi thiết kế thời trang đều sẽ có, dù sao thì cũng
có không ít nhà thiết kế và công ty đến từ nước Hoa.
Những từ khi cuộc thi được tổ chức đến nay, cũng chỉ có bộ trang phục kia để lại ấn tượng sâu sắc cho họ.
Giám khảo cuộc thi cũng đề8u là nhà thiết kế hàng đầu trong giới thiết kế, ánh mắt rất độc đáo,
Dù bản thiết kế mà Hoa Tủ gửi đến có điểm khác so với Truyền thông Sơn Quang, nhưng không có nghĩa họ không
nhận ra người trước sao chép người sau những tinh túy thì vẫn không thể sao chép nổi.
Càng đừng nói bản gốc là
bốn bộ lễ phục, bản thảo thiết kế của Hoa Tủ lại chỉ có một bộ.
Cuộc thi thiết kế như thế này, chuyện sao chép không thiếu, nhưng phần lớn là sao chép tác phẩm của nhà thiết kế
không nổi.
Họ chưa bao giờ thấy ai sao chép hẳn tác phẩm dự thi của người khác.
“Hoa Tú cũng gan đấy.” Người phụ nữ cười lạnh một tiếng, đập bàn đứng dậy: “Không biết họ có bản lĩnh thế nào
mà đến thiết kế của Sơ Quang cũng dám sao chép?”
Những mùa trước, tuy rằng Truyền thông Sơ Quang không vượt quá tốp ba nhưng bỏ xa Hoa Tủ đứng ngoài tốp
10 ngàn dặm.
Hai bên căn bản là không cùng đẳng cấp.
Có điều, nếu lần này Truyền thông Sơ Quang không gửi
bản thiết kế kia đến, với bản thiết kế sao chép này, chắc chắn Hoa Tú có thể lọt vào top ba.
Vẻ mặt các giám khảo
khác cũng rất nghiêm túc.
Một người hỏi: “Liệu nhà thiết kế của Hoa Tú có quan hệ với nhà thiết kế của Truyền
thông Sơ Quang không? Là đồng nghiệp chẳng hạn?”
Nếu không làm sao có thể sao chép giống đến thế?
Đến hoa văn ở măng sét cũng giống hệt.
“Để tôi xem xem.” Một giám khảo khác cúi đầu: “Nhà thiết kế của Hoa Tú
ở phía dưới ký tên “Chung Trị Vãn”, chắc hẳn cũng là một nhà thiết kế mới, tuổi này…”
Ánh mắt ông không dời đi, sắc mặt lại thay đổi: “Mười bảy tuổi.
Về lý mà nói, nền tảng thiết kế ở tuổi này không
thể sâu dày như vậy.
Đương nhiên là ngoài thiên tài ra, Chỉ tiếc rằng bản thảo này là đồ sao chép.
“Không nghi ngờ gì nữa, sao chép chắc rồi.” Sắc mặt của giám khảo trước đó rất khó coi: “Bản thảo kiểu này, đến
bán kết còn chẳng thể vào được.
Nếu truyền ra ngoài thì đúng là trò cười cho thiên hạ.”
Giới thiết kế kỵ nhất là điều gì?
Không gì ngoài sao chép.
Chỉ cần bị dán lên hai chữ ấy, đời này nhà thiết kế đó xong luôn rồi.
“Gửi trả lại đi.” Giám khảo bên phải cũng gật đầu: “Nếu lần này Hoa Tú dám dùng tác phẩm sao chép, không biết
chừng lần sau họ sẽ còn tái phạm.”
“Bắt buộc phải cẩm Hoa Tủ và những nhà thiết kế thuộc quản lý của công ty đó tham gia cuộc thi thiết kế thời trang
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
về sau!”
“Không cần.” Người phụ nữ lại giơ tay ngăn cản.
Bà lạnh nhạt nói: “Nếu lần này họ to gan dám gửi tác phẩm sao
chép để dự thi, chắc hẳn cũng khá tự tin.” “Lúc này chắc hẳn lễ phục đã bắt đầu làm rồi, vật liệu cũng được chuẩn
bị đầy đủ.
Chúng ta không thể để họ phí công được.”
Nghe thấy câu này, các nhà thiết kế khác đều nhìn qua, không kìm được mà thấy hơi ngạc nhiên: “Ý bà là…”
Người phụ nữ năm nay 36 tuổi, tên Masa Menuhin.
Bà là nhà thiết kế nữ trẻ tuổi nhất nhận được vinh dự cao nhất trong giới thiết kế và cũng là trưởng ban giám khảo
cuộc thi mùa này.
Chuyện lớn đều do bà quyết.
Ý tôi là để họ tiếp tục tham gia cuộc thi.” Masa gật đầu: “Cho thêm một vị trí nữa,
đừng để tác phẩm sao chép chiếm dụng vị trí của tác phẩm tốt khác.”
“Thích sao chép chứ gì? Để nhà thiết kế tên Chung Tri Vãn kia sao chép trước mặt bàn dân thiên hạ đủ, cho cô ta
mất mặt đi.”
Masa không hề có thiện cảm mà thậm chí còn cảm thấy vô cùng ác cảm với chuyện sao chép.
Bà từng bị bạn học sao chép tác phẩm.
Nếu không phải bà lưu bản gốc lại thì bà không chỉ bị cắn ngược một miếng, bị đuổi khỏi giới thiết kế.
Mà còn phải
nhìn tác phẩm vốn thuộc về mình bị người khác cướp mất và nhận lấy vinh quang cao nhất.
“Đây có thể xem là một cách tốt.” Một giám khảo tán thành: “Cũng là để nhắc nhở những nhà thiết kế khác tham
gia cuộc thi, sau này có thể ngăn chặn chuyện này xảy ra.” Sau khi nhóm giám khảo thương lượng xong thì đặc biệt
để riêng bản thiết kế của Hoa Tú, sau đó xem tiếp những tác phẩm dự thi khác.
***
Ba ngày sau.
Kha Huệ Châu nhận được thư mời của vòng chung kết.
Tuy đây không phải lần đầu tiên Hoa Tủ nhận được nhưng
bà ta vẫn rất kích động.
“Sếp Kha, chẳng lẽ bà không cảm thấy một học sinh cấp ba không thể nào thiết kế ra được bộ lễ phục thế này ư?”
Trợ lý đặc biệt đứng bên cạnh không thể nhịn nổi nữa.
“Hơn nữa, kỳ thực bộ lễ phục này còn chưa được hoàn hảo
cho lắm.”
Ví dụ như chỗ đại hông, đường nét còn chưa được mượt mà.
“Được rồi, tôi đã tra rồi, bản thiết kế Chu Tước này không thuộc về bất kỳ nhà thiết kế nổi tiếng nào.” Kha Huệ
Châu phất tay: “Nếu không phải nhà thiết kế nổi tiếng, cô cảm thấy hắn có thực lực đầu với Hoa Tú ư? Có khi đến
chi phí để làm ra bộ lễ phục này cũng chẳng có nữa là.”
Tuỳ tiện cho chút tiền bịt miệng là đủ.
Tuy Hoa Tú không phải công ty hàng đầu nhưng ngăn chặn tiền đồ của một
nhà thiết kế nhỏ thì vẫn làm được.
Trợ lý đặc biệt không dám nói thêm nữa.
“Dù thực sự có xảy ra chuyện gì thì vẫn còn nhà thiết kế gánh vác mà.” Kha Huệ Châu không để bụng: “Chúng ta
không cần bận tâm chuyện này.”
Bà ta miết thư mời vòng chung kết, ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: “Tiến độ làm lễ phục đến đâu rồi?”
“Đã làm được một nửa rồi.” Trợ lý đặc biệt báo cáo: “Dựa theo dặn dò của bà, vật liệu được dùng đều là vật liệu
thượng hạng.
Chỉ tính tiền vật liệu thôi, giá trị đã lên đến ba triệu rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi lễ phục được làm xong, họ còn phải
mời riêng người mẫu.
Lúc này vẻ mặt Kha Huệ Châu mới dịu lại, gật đầu: “Đưa tôi đi xem xem.”
Hoa Tú chuyên cung cấp trang phục cho gia tộc vừa và nhỏ ở Để đô, đương nhiên sẽ có một công xưởng lớn.
Sau khi đi vào, Kha Huệ Châu đi thẳng tới căn phòng ở sâu nhất.
Trong phòng có 20 nhà thiết kế và thợ may đang chế tác bộ lễ phục này.
Một nhà thiết kế trong đó nhíu mày nhìn
cánh tay phải của lễ phục, trông rất khó xử.
“Sao vậy?” Kha Huệ Châu đi qua: “Không đủ thời gian nữa, đừng làm lãng phí.”
“Sếp Kha, tôi cảm thấy đoạn hoa văn này hơi lạ.” Nhà thiết kế nói: “Nếu bỏ đi thì cũng không ảnh hưởng đến tổng
thể, song bỏ đi thì lễ phục lại mất đi cảm giác khiến người ta phải trầm trồ kia.” “Vậy thì đừng bỏ đi.” Kha Huệ
Châu lạ lùng nhìn nhà thiết kế kia một cái: “Bản thiết kế đã gửi đi rồi, mọi người còn có thể sửa à?”
Nhà thiết kế đành nuốt lại câu “Tôi cảm thấy hình như đoạn hoa văn này xếp thành một chữ vào bụng.
“Chuẩn bị một chút, cho mọi người thêm tám ngày nữa.” Kha Huệ Châu vỗ vỗ tay: “Tám ngày sau phải đưa cho
người mẫu mặc thử.”
***
Thành phố Hộ.
Truyền thông Sơ Quang.
“Sếp, bốn bộ lễ phục đã được hoàn thành rồi.” Nữ thư ký đặt văn kiện lên bàn, ngưỡng
mộ: “Nếu không phải quá quý giá, tôi cũng muốn mặc thử.”
“Cô thích?” Doanh Tử Khâm nhận lấy văn kiện, lật giở: “Sau khi trình diễn, cô chọn một bộ đi.”
Nữ thư ký đang cực kỳ vui mừng thì nghe được câu tiếp theo.
“Tiền vật liệu trừ vào lương cô.”
“Thế thì thôi vậy, lương một tháng của tôi cũng chẳng mua nổi cái tay áo.”
Nếu chỉ có bản thảo thiết kế thôi thì vẫn chưa đủ, vật liệu để may cũng vô cùng quan trọng.
Nếu không, không chỉ không khiến người nhìn cảm nhận được vẻ đẹp của thiết kế mà ngược lại còn thể hiện sự
thấp kém, dung tục.
“Hai bộ này đưa cho Tạ Man Vũ.” Doanh Tử Khâm trầm ngâm: “Cô ấy có thể thể hiện được,
hai bộ còn lại thì đưa cho Thương Diệu Chi.”
Trong series chứa nguyên tố thần thoại này, Chu Tước và Bạch Hổ là đồ nữ, Thanh Long, Huyền Vũ là đồ nam.
Tạ Man Vũ là ảnh hậu song kim dưới trướng Truyền thông Sơn Quang, năm nay 32 tuổi, đang là độ tuổi đẹp nhất
của nữ ngôi sao.
Tuy rằng tiểu hoa sinh sau năm 1995 có lưu lượng lớn hơn nhưng khí thế vẫn chưa đủ.
“Vâng, ngày kia ảnh hậu Tạ sẽ từ nước ngoài về.” Thư ký nữ gật đầu: “Ảnh để Thương cũng mới kết thúc đợt
quảng bá bộ Phấn Trang Điệp Ảnh.”
Phấn Trang Điệp Ảnh là bộ phim cuối cùng Thương Diệu Chi quay ở Tinh Thần Ngu Lạc.
Từ cái tên có thể biết được đây là bộ phim lấy nhân vật nữ làm chính, từ đó thấy rõ Tinh Thần Ngu Lạc hút m.á.u ác
đến mức nào.
Có điều hút m.á.u quy về hút máu, kịch bản và xây dựng nhân vật của bộ phim này đều rất ổn, nếu
không thì cũng không được lên truyền hình vệ tinh,
Nữ thư ký cầm iPad đi ra ngoài, cô ta đang quan tâm đến tin tức hot nhất.
“Sếp, bộ lễ phục này.” Cô ta đột nhiên ngừng lại: “Sao lại giống của chúng ta như vậy?”
Cô ta trở lại trước bàn làm việc, đưa iPad trong tay qua, trên màn hình là một bài đăng Weibo.
“@Lạc Tử Nguyệt V: Lâu lắm không xuất hiện, lén tiết lộ cho mọi người cái này.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro