Quỳ xuống trước...
2024-11-10 19:00:12
Bố ông ta vừa bước qua khỏi ranh giới sống chết, nhỡ đầu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao?
Người trung niên cũng chẳng nhìn cô gái thêm mà cau mày nói: “Bố, bố đừng có tùy tiện cho người lạ vào nhà được không?”
Thịnh Thanh Đường không phản ứng lại, ông nhìn viên thuốc rơi xuống đất, cả người ngẩn ra. Mấy giây sau, cuối cùng ông mới phản ứng lại được, giận dữ vỗ một phát vào cái đầu trọc lóc của người trung niên.
“Ngu ngốc! Có biết đây là thuốc trường sinh bất lão mà cô Doanh vừa đưa cho ông đây không?” “Có phải vì ông đây không thức đêm, ăn uống đạm bạc, thói quen sinh hoạt lành mạnh hơn mày nên mày sợ tao sống lâu hơn, tạo tiền mày đi đúng không?” Người trung niên bị vỗ đến ngây người: “Thuốc trường sinh bất lão cái gì? Bố, con đã nói rồi, bỏ bớt
xem…” “Im miệng!” Thịnh Thanh Đường lại vô thêm một cái nữa: “Đây là thần y Doanh, không có cô ấy thì ông đây đã đi gặp Diêm vương rồi.”
Người đàn ông lại ngây ra như phỗng: “Bố, bố nói cô gái này là thần y Doanh? Bố không lừa con chứ?”
“Nói thừa.” Thịnh Thanh Đường tức giận đáp lại: “Mau nhặt thuốc lên cho tao.”
Vừa dứt lời thì “phịch” một tiếng, người trung niên đã quỳ xuống.
“Thần y Doanh ơi…” Ông ta bảo khóc liên khóc, khóc lóc ỉ ôi: “Cô là cha mẹ tái sinh của tôi, không có cô thì tôi thật sự không biết nên làm thế nào nữa.”
Ông cụ Thịnh: “…”
Hình như cha ruột của nó vẫn đang có mặt ở đây mà nhỉ? “Bố tôi suốt ngày bị mấy kẻ bán thực phẩm chức năng lừa, càng lừa lại càng hăng, tôi cứ tưởng cô cũng giống bọn chúng.” Người trung niên gạt nước mắt:
“Thật lòng xin lỗi, tôi sẽ tạ lỗi với cô.” Vốn dĩ ông ta cứ tưởng chắc chắn bố mình không thể gắng gượng nổi nữa, nào ngờ kỳ tích lại xảy ra.
Đừng nói là quỳ, muốn lấy mạng ông ta cũng được nữa là. Doanh Tử Khâm không chịu nổi sự nhiệt tình này, cô lùi ra sau một bước: “Không sao, ông đứng dậy đi.”
Thịnh Thanh Đường nhặt lại viên thuốc của mình, đau xót xoa xoa nó, sau đó cho vào miệng nuốt luôn, nhưng ông vẫn còn tức giận: “Để nó quỳ đi.”
“Thần y Doanh, mãi không được gặp cô, cũng là do tôi sơ suất.” Người đàn ông trung niên vô cùng áy náy: “Trời sắp tới rồi, hay là cô ở lại cùng ăn bữa cơm nhé?” “Không cần đâu.”
Doanh Tử Khâm khẽ lắc đầu: “Tôi còn phải về trường học.”
“Vậy được vậy được.” Người đàn ông trung niên vội vã đứng dậy: “Để tôi tiễn cô Doanh.”
Doanh Tử Khâm cầm lấy quyển trục mình đặt trên trà kỷ, định rời đi.
Thấy thế, Thịnh Thanh Đường buột miệng: “Cô Doanh, khoan đã!”
Doanh Tử Khâm quay đầu. “Ta ngửi thấy mùi mực.” Thịnh Thanh Đường xoa xoa hai tay: “Xin hỏi thứ trong tay cô Doanh là mặc bảo* thượng hạng phải không?”
* Mặc bảo chỉ chữ thư pháp trân quý ngoài ra còn là cách gọi kính trọng đối với tranh chữ hoặc bức họa của người khác.
Doanh Tử Khâm gật đầu: “Tiện tay viết bừa vài chữ chơi thôi.”
“Có thể cho ta nhìn xem không?” Thịnh Thanh Đường khẽ giọng ho một tiếng: “Đã lâu lắm rồi thằng con trai bất hiếu này không cho ta động đến bứt.”
Người đàn ông trung niên cạn lời: “Bố, bố biết xấu hổ tí đi, rõ ràng là bố ngày ngày trèo cây hái quả, lội nước bắt cá mà.” Thịnh Thanh Đường không thèm để ý ông ta, cẩn thận nhận lấy quyển trục từ trong tay cô gái, mở nó ra. Sau đó thì yên lặng một lúc lâu.
Người đàn ông trung niên rất ngạc nhiên, cũng ghé lại xem cùng, ông ta chấn động: “Bố, chữ này…”
“Cút sang một bên.” Thịnh Thanh Đường ngẩng đầu, ánh mắt trở nên nghiêm túc, trịnh trọng: “Cô Doanh, cô xem ta có thể bỏ ra một triệu để mua bức thư pháp cô viết không?”
Doanh Tử Khâm yên lặng: “Ông nói bao nhiêu?”
Thịnh Thanh Đường tưởng rằng cô cảm thấy không đủ: “Hai triệu cũng được.” Lúc này người đàn ông trung niên tỏ vẻ không vui: “Bố, sao già rồi bố lại trở nên keo kiệt thế? Con thấy chữ cô Doanh viết còn đẹp hơn bố viết thời còn trẻ nhiều đấy, năm xưa một bức thư pháp như cua bò sáng trăng của bố đã bán được tám triệu rồi.”
“Bố nhìn xem, chữ viết như nước chảy mây trôi lưu loát sinh động, nét chữ sắc sảo, rất có phong cách thời Ngụy Tẩn, cho dù có hơn ba mươi năm kinh nghiệm cũng chưa chắc đã viết ra được chữ thể này.”
Ông cụ Thịnh: “…”
Thằng con bất hiểu!
“Cô Doanh, cô đừng nghe bố tôi, tôi mua bức thư pháp này của cô.”
Người đàn ông trung niên nói với giọng sang sảng: “Mười triệu, tuyệt đối không để cô phải chịu lỗ đâu.”
Doanh Tử Khâm trầm ngâm một hồi: “Xin lỗi nhé, bức thư pháp này tôi mang đi tham gia Ngày hội Nghệ thuật của trường, nếu hai người thật lòng muốn thì tôi sẽ viết lại một bức khác.”
“Mang đi tham gia Ngày hội Nghệ thuật?” Thịnh Thanh Đường vô cùng đau đớn: “Phí của trời, phung phí của trời quá!”
Cuối cùng, ông lưu luyến bịn rịn: “Vậy phiên cô Doanh viết lại một bức khác, ta chụp chung một tấm với bức thư pháp này được không?”
Sau cùng, lúc Doanh Tử Khâm cầm lấy mười triệu rời đi, cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Cô khẽ thở dài một hơi, xoa xoa bên mang tai. Viết chữ kiếm được nhiều tiền như thế thì cô còn bào chế thuốc làm gì nữa?
Ba ngày sau, buổi trưa. Doanh Tử Khâm nhận được điện thoại của ông cụ Chung.
“Tử Khâm à, ngày mai là sinh nhật cháu rồi, ông ngoại chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho cháu. Cháu xem lát nữa cháu có thời gian đi chọn lễ phục không?”
Nghe thấy vậy, bấy giờ Doanh Tử Khâm mới chợt nhớ ra sinh nhật của cô là ngày 24 tháng 3. Hồi trước, khi còn ở huyện Thanh Thủy, tuy nhà họ Ôn rất nghèo nhưng Ôn Phong Miên không bao giờ đối xử tệ bạc với cô và Ôn Thính Lan. Vì vậy mỗi năm, ông đều tổ chức sinh nhật cho hai chị em. Có điều, vì không mua nổi bánh kem nên chỉ có một chiếc bánh nướng. Tuy nhiên, họ vẫn vô cùng vui vẻ.
Hơn một năm trước, cô được đón về nhà họ Doanh, không còn ăn sinh nhật nữa. Bởi vì nhà họ Doanh chẳng có ai nhớ đến cô, còn thời điểm đó ông cụ Chung vẫn chưa có mặt ở thành phố Hộ nên ông không biết.
“Ông ngoại, không cần phiền phức như vậy đâu.” Doanh Tử Khâm cười khẽ: “Ông đến nhà họ Ôn ăn bữa cơm với bố cháu và mọi người là được rồi, cháu không thích tổ chức rình rang.”
Ông cụ Chung im lặng một hồi lâu, lúc sau mới đáp: “Cũng được cũng được, người nhà quây quần bên nhau là đủ rồi.”
“Ngày mai ông ngoại đến trường học đón cháu, sau đó cùng cháu đến nhà họ Ôn.”
Sau khi cúp máy, Doanh Tử Khâm ngẫm nghĩ, rồi lại gọi điện cho Phó Quân Thâm.
Phó Quân Thâm đang bầu bạn với ông cụ Phó ở nhà họ Phó, sau khi nhận cuộc gọi xong, anh cảm thấy rất bất ngờ.
“Nói gì rồi, nói cái gì rồi?” ông cụ Phó mở to mắt trông đợi: “Cháu dâu của ông nói cái gì với cháu?”
“Thứ nhất, không phải cháu dâu của ông, ông đừng mong có cháu dâu từ cháu, cháu không kết hôn.”
“Thứ hai, không phải nói cho cháu mà là nói cho ông.” Phó Quân Thâm uể oải: “Yểu Yểu mời ông sang ăn sinh nhật em ấy.”
“Thật à?” ông cụ Phó mừng rõ: “Tử Khâm mời ông sang mừng sinh nhật với nó?”
Phó Quân Thâm mở to mắt: “Ông cũng có thể không đi.”
“Đi đi đi, tất nhiên phải đi rồi.” ông cụ Phó nghiêm mặt đáp: “Lâu lắm rồi không được ăn bánh kem, ông thèm quá.”
Phó Quân Thầm nhíu mày.
“Hày, khoan đã.” ông cụ Phó đột nhiên nhớ ra chuyện gì đấy: “Có phải lão Chung cũng sẽ đi không?”
Phó Quân Thâm còn chưa trả lời, ông đã tự hỏi tự đáp: “Vậy ông phải mang theo bàn cờ, chơi với ông ta mấy ván.”
Rồi vô cùng đắc ý tiếp lời: “Chắc chắn sẽ thắng ông ta.”
Ngày 24 tháng 3. Mùa xuân vừa đến, đêm hãy còn dài. Lúc bây giờ, trời về cơ bản đã tối đen. Đèn đường được thắp lên, ánh sáng lập lòe. Khu dân cư nhà họ Ôn đang ở không lớn lắm nhưng được cái yên tĩnh. Doanh Tử Khâm chẩm trung điểm này nên mới mua căn hộ chung cư cho Ôn Phong Miên ở đây.
Vào lúc này, trên đỉnh một tòa cao ốc mười tám tầng cách đó không xa. Có một bóng người nằm rạp xuống đất, đang nhìn về phía bên này. Họng s.ú.n.g đen ngòm dần dần được nhấc lên, hướng về phía cổng tòa nhà đối diện, nhắm chuẩn vào tấm lưng cao gầy của một người đàn ông.
“Đã khóa mục tiêu.”
Người trung niên cũng chẳng nhìn cô gái thêm mà cau mày nói: “Bố, bố đừng có tùy tiện cho người lạ vào nhà được không?”
Thịnh Thanh Đường không phản ứng lại, ông nhìn viên thuốc rơi xuống đất, cả người ngẩn ra. Mấy giây sau, cuối cùng ông mới phản ứng lại được, giận dữ vỗ một phát vào cái đầu trọc lóc của người trung niên.
“Ngu ngốc! Có biết đây là thuốc trường sinh bất lão mà cô Doanh vừa đưa cho ông đây không?” “Có phải vì ông đây không thức đêm, ăn uống đạm bạc, thói quen sinh hoạt lành mạnh hơn mày nên mày sợ tao sống lâu hơn, tạo tiền mày đi đúng không?” Người trung niên bị vỗ đến ngây người: “Thuốc trường sinh bất lão cái gì? Bố, con đã nói rồi, bỏ bớt
xem…” “Im miệng!” Thịnh Thanh Đường lại vô thêm một cái nữa: “Đây là thần y Doanh, không có cô ấy thì ông đây đã đi gặp Diêm vương rồi.”
Người đàn ông lại ngây ra như phỗng: “Bố, bố nói cô gái này là thần y Doanh? Bố không lừa con chứ?”
“Nói thừa.” Thịnh Thanh Đường tức giận đáp lại: “Mau nhặt thuốc lên cho tao.”
Vừa dứt lời thì “phịch” một tiếng, người trung niên đã quỳ xuống.
“Thần y Doanh ơi…” Ông ta bảo khóc liên khóc, khóc lóc ỉ ôi: “Cô là cha mẹ tái sinh của tôi, không có cô thì tôi thật sự không biết nên làm thế nào nữa.”
Ông cụ Thịnh: “…”
Hình như cha ruột của nó vẫn đang có mặt ở đây mà nhỉ? “Bố tôi suốt ngày bị mấy kẻ bán thực phẩm chức năng lừa, càng lừa lại càng hăng, tôi cứ tưởng cô cũng giống bọn chúng.” Người trung niên gạt nước mắt:
“Thật lòng xin lỗi, tôi sẽ tạ lỗi với cô.” Vốn dĩ ông ta cứ tưởng chắc chắn bố mình không thể gắng gượng nổi nữa, nào ngờ kỳ tích lại xảy ra.
Đừng nói là quỳ, muốn lấy mạng ông ta cũng được nữa là. Doanh Tử Khâm không chịu nổi sự nhiệt tình này, cô lùi ra sau một bước: “Không sao, ông đứng dậy đi.”
Thịnh Thanh Đường nhặt lại viên thuốc của mình, đau xót xoa xoa nó, sau đó cho vào miệng nuốt luôn, nhưng ông vẫn còn tức giận: “Để nó quỳ đi.”
“Thần y Doanh, mãi không được gặp cô, cũng là do tôi sơ suất.” Người đàn ông trung niên vô cùng áy náy: “Trời sắp tới rồi, hay là cô ở lại cùng ăn bữa cơm nhé?” “Không cần đâu.”
Doanh Tử Khâm khẽ lắc đầu: “Tôi còn phải về trường học.”
“Vậy được vậy được.” Người đàn ông trung niên vội vã đứng dậy: “Để tôi tiễn cô Doanh.”
Doanh Tử Khâm cầm lấy quyển trục mình đặt trên trà kỷ, định rời đi.
Thấy thế, Thịnh Thanh Đường buột miệng: “Cô Doanh, khoan đã!”
Doanh Tử Khâm quay đầu. “Ta ngửi thấy mùi mực.” Thịnh Thanh Đường xoa xoa hai tay: “Xin hỏi thứ trong tay cô Doanh là mặc bảo* thượng hạng phải không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
* Mặc bảo chỉ chữ thư pháp trân quý ngoài ra còn là cách gọi kính trọng đối với tranh chữ hoặc bức họa của người khác.
Doanh Tử Khâm gật đầu: “Tiện tay viết bừa vài chữ chơi thôi.”
“Có thể cho ta nhìn xem không?” Thịnh Thanh Đường khẽ giọng ho một tiếng: “Đã lâu lắm rồi thằng con trai bất hiếu này không cho ta động đến bứt.”
Người đàn ông trung niên cạn lời: “Bố, bố biết xấu hổ tí đi, rõ ràng là bố ngày ngày trèo cây hái quả, lội nước bắt cá mà.” Thịnh Thanh Đường không thèm để ý ông ta, cẩn thận nhận lấy quyển trục từ trong tay cô gái, mở nó ra. Sau đó thì yên lặng một lúc lâu.
Người đàn ông trung niên rất ngạc nhiên, cũng ghé lại xem cùng, ông ta chấn động: “Bố, chữ này…”
“Cút sang một bên.” Thịnh Thanh Đường ngẩng đầu, ánh mắt trở nên nghiêm túc, trịnh trọng: “Cô Doanh, cô xem ta có thể bỏ ra một triệu để mua bức thư pháp cô viết không?”
Doanh Tử Khâm yên lặng: “Ông nói bao nhiêu?”
Thịnh Thanh Đường tưởng rằng cô cảm thấy không đủ: “Hai triệu cũng được.” Lúc này người đàn ông trung niên tỏ vẻ không vui: “Bố, sao già rồi bố lại trở nên keo kiệt thế? Con thấy chữ cô Doanh viết còn đẹp hơn bố viết thời còn trẻ nhiều đấy, năm xưa một bức thư pháp như cua bò sáng trăng của bố đã bán được tám triệu rồi.”
“Bố nhìn xem, chữ viết như nước chảy mây trôi lưu loát sinh động, nét chữ sắc sảo, rất có phong cách thời Ngụy Tẩn, cho dù có hơn ba mươi năm kinh nghiệm cũng chưa chắc đã viết ra được chữ thể này.”
Ông cụ Thịnh: “…”
Thằng con bất hiểu!
“Cô Doanh, cô đừng nghe bố tôi, tôi mua bức thư pháp này của cô.”
Người đàn ông trung niên nói với giọng sang sảng: “Mười triệu, tuyệt đối không để cô phải chịu lỗ đâu.”
Doanh Tử Khâm trầm ngâm một hồi: “Xin lỗi nhé, bức thư pháp này tôi mang đi tham gia Ngày hội Nghệ thuật của trường, nếu hai người thật lòng muốn thì tôi sẽ viết lại một bức khác.”
“Mang đi tham gia Ngày hội Nghệ thuật?” Thịnh Thanh Đường vô cùng đau đớn: “Phí của trời, phung phí của trời quá!”
Cuối cùng, ông lưu luyến bịn rịn: “Vậy phiên cô Doanh viết lại một bức khác, ta chụp chung một tấm với bức thư pháp này được không?”
Sau cùng, lúc Doanh Tử Khâm cầm lấy mười triệu rời đi, cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Cô khẽ thở dài một hơi, xoa xoa bên mang tai. Viết chữ kiếm được nhiều tiền như thế thì cô còn bào chế thuốc làm gì nữa?
Ba ngày sau, buổi trưa. Doanh Tử Khâm nhận được điện thoại của ông cụ Chung.
“Tử Khâm à, ngày mai là sinh nhật cháu rồi, ông ngoại chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho cháu. Cháu xem lát nữa cháu có thời gian đi chọn lễ phục không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe thấy vậy, bấy giờ Doanh Tử Khâm mới chợt nhớ ra sinh nhật của cô là ngày 24 tháng 3. Hồi trước, khi còn ở huyện Thanh Thủy, tuy nhà họ Ôn rất nghèo nhưng Ôn Phong Miên không bao giờ đối xử tệ bạc với cô và Ôn Thính Lan. Vì vậy mỗi năm, ông đều tổ chức sinh nhật cho hai chị em. Có điều, vì không mua nổi bánh kem nên chỉ có một chiếc bánh nướng. Tuy nhiên, họ vẫn vô cùng vui vẻ.
Hơn một năm trước, cô được đón về nhà họ Doanh, không còn ăn sinh nhật nữa. Bởi vì nhà họ Doanh chẳng có ai nhớ đến cô, còn thời điểm đó ông cụ Chung vẫn chưa có mặt ở thành phố Hộ nên ông không biết.
“Ông ngoại, không cần phiền phức như vậy đâu.” Doanh Tử Khâm cười khẽ: “Ông đến nhà họ Ôn ăn bữa cơm với bố cháu và mọi người là được rồi, cháu không thích tổ chức rình rang.”
Ông cụ Chung im lặng một hồi lâu, lúc sau mới đáp: “Cũng được cũng được, người nhà quây quần bên nhau là đủ rồi.”
“Ngày mai ông ngoại đến trường học đón cháu, sau đó cùng cháu đến nhà họ Ôn.”
Sau khi cúp máy, Doanh Tử Khâm ngẫm nghĩ, rồi lại gọi điện cho Phó Quân Thâm.
Phó Quân Thâm đang bầu bạn với ông cụ Phó ở nhà họ Phó, sau khi nhận cuộc gọi xong, anh cảm thấy rất bất ngờ.
“Nói gì rồi, nói cái gì rồi?” ông cụ Phó mở to mắt trông đợi: “Cháu dâu của ông nói cái gì với cháu?”
“Thứ nhất, không phải cháu dâu của ông, ông đừng mong có cháu dâu từ cháu, cháu không kết hôn.”
“Thứ hai, không phải nói cho cháu mà là nói cho ông.” Phó Quân Thâm uể oải: “Yểu Yểu mời ông sang ăn sinh nhật em ấy.”
“Thật à?” ông cụ Phó mừng rõ: “Tử Khâm mời ông sang mừng sinh nhật với nó?”
Phó Quân Thâm mở to mắt: “Ông cũng có thể không đi.”
“Đi đi đi, tất nhiên phải đi rồi.” ông cụ Phó nghiêm mặt đáp: “Lâu lắm rồi không được ăn bánh kem, ông thèm quá.”
Phó Quân Thầm nhíu mày.
“Hày, khoan đã.” ông cụ Phó đột nhiên nhớ ra chuyện gì đấy: “Có phải lão Chung cũng sẽ đi không?”
Phó Quân Thâm còn chưa trả lời, ông đã tự hỏi tự đáp: “Vậy ông phải mang theo bàn cờ, chơi với ông ta mấy ván.”
Rồi vô cùng đắc ý tiếp lời: “Chắc chắn sẽ thắng ông ta.”
Ngày 24 tháng 3. Mùa xuân vừa đến, đêm hãy còn dài. Lúc bây giờ, trời về cơ bản đã tối đen. Đèn đường được thắp lên, ánh sáng lập lòe. Khu dân cư nhà họ Ôn đang ở không lớn lắm nhưng được cái yên tĩnh. Doanh Tử Khâm chẩm trung điểm này nên mới mua căn hộ chung cư cho Ôn Phong Miên ở đây.
Vào lúc này, trên đỉnh một tòa cao ốc mười tám tầng cách đó không xa. Có một bóng người nằm rạp xuống đất, đang nhìn về phía bên này. Họng s.ú.n.g đen ngòm dần dần được nhấc lên, hướng về phía cổng tòa nhà đối diện, nhắm chuẩn vào tấm lưng cao gầy của một người đàn ông.
“Đã khóa mục tiêu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro