Xem Anh Đ Y Dạy...
2024-11-10 19:00:12
Hiệu trưởng đeo kính, cầm bản nhật ký trò chuyện lên.
Càng đọc, sắc mặt ông lại càng khó coi, đến cuối cùng thì trở nên tái mét.
Hiệu trưởng cố kiềm chế cơn phẫn nộ, lên tiếng hỏi dò: “Ý em Doanh là?” “Làm theo pháp luật ạ.” Doanh Tử Khâm hơi gật đầu: “Em chỉ nói với thầy một tiếng thôi.” Hiệu trưởng: “…” Thì ra ông ta chỉ là một công cụ hình người được thông báo.
“Thầy hiểu rồi.” Hiệu trưởng đẩy gọng kính, tỏ vẻ nghiêm túc: “Em Doanh cứ yên tâm, Thanh Trí tuyệt đối sẽ không dung túng cho những hành vi như thế này.” Doanh Tử Khâm không nói gì nữa, cứ thế xoay người đẩy cửa đi.
Chung Mạn Hoa cũng chẳng màng lúc nãy mình đã mất mặt như thế nào.
Bà ta vội vàng đuổi theo cô: “Tử Khâm!”
Hạ Tuần liếc nhìn hai người đã bỏ đi với vẻ mặt lãnh đạm.
Tuy Chung Mạn Hoa cũng có chỗ sai nhưng là con gái, lớn bé phải có tôn ti trật tự, đầu ra cái kiểu con gái đối xử với mẹ mình như thế? “À.” Hiệu trưởng như vừa sực nhớ ra Hạ Tuần vẫn đang ngồi đây: “Nếu thấy tò mò thì tự đọc đi.”
Nói đoạn, ông ta đưa bản lịch sử trò chuyện kia cho Hạ Tuần.
Hạ Tuần nhận lấy, đọc qua một lượt thì không khói sững sờ.
Trên đó là đoạn đối thoại giữa Ưng Phi Phi và fanclub chính thức của Doanh Lộ Vi.
“Ứng Phi Phi: Đây là tối tận mắt nhìn thấy, Doanh Tử Khâm quyến rũ Giang Mạc Viễn.
Thật ra không chỉ một lần này đầu, các cậu không biết đấy thôi.
Cô ta thường xuyên lấy cớ đi thăm Doanh Lộ Vi, thực ra là muốn tiếp cận Giang Mạc Viễn.”
“Ứng Phi Phi: Nhưng sao Giang Mạc Viễn lại thích cô ta được? Anh ấy còn chẳng thèm liếc nhìn cô ta một cái, thế mà cô ta vẫn không biết điều, cứ mặt dày bám theo.
Cậu bảo một người phong độ và lịch sự như Giang Mạc Viên có thể làm gì được cô ta chứ?”
“Fanclub chính thức của Doanh Lộ Vì: Yên tâm, dám quyến rũ anh rể bọn này, bọn này sẽ đẩy cô ta vào chỗ chết, hì hì.”
Đây là bịa đặt, Ưng Phi Phi đã gián tiếp gây ra một đợt sóng gió trên mạng.
Hạ Tuần ngẩng đầu: “Thế nên hình phạt với Ưng Phi Phi là?”
“Còn sao được nữa?” Hiệu trưởng lục tìm hồ sơ học bạ của Ưng Phi Phi:
“Xấu xa như thế, đương nhiên là đuổi học rồi.”
Học sinh bị Thanh Trí đuổi học, cả nước Hoa không còn trường cấp ba nào dám nhận vào nữa.
Hạ Tuần khẽ nuốt nước bọt, cuối cùng vẫn nuốt lại mấy chữ “Tôi thấy làm vậy quá nghiêm khắc”.
Dưới lầu.
“Tử Khâm!” Chung Mạn Hoa bị các học sinh trong trường nhìn bằng ánh mắt kỳ quái đã sắp không kìm được lửa giận: “Con có thể dừng lại nghe mẹ nói trước không?!”
Tại sao lần nào cũng bướng bỉnh tùy hứng, không nể mặt bà ta như vậy? Chung Mạn Hoa sải bước nhanh hơn, sắp kéo được Doanh Tử Khâm.
Nhưng ngay cả vạt áo cô gái cũng chưa túm được, bà ta đã bị hai nam sinh ăn mặc phong cách Rock, tay cầm cây chùy giả chặn đường.
Chung Mạn Hoa lập tức biến sắc: “Các cậu định làm gì?”
Hai nam sinh kia chính là học sinh lớp A19.
Mặt mũi họ trông có vẻ hung tợn, dữ dằn: “Bà già, cảnh cáo bà, đừng có bắt nạt bổ Doanh của bọn này, bọn này không ăn chay đâu.” “Các, các cậu.” Chung Mạn Hoa tức đến mức run cả người, nhưng bà ta là quý tộc nhà giàu, không thể nào hạ mình nói chuyện với hạng người này, chỉ đành tái mặt bỏ đi.
Dưới một tán cây đằng trước, Doanh Tử Khâm chẳng thèm nhìn Chung Mạn Hoa.
Cô đang nghe điện thoại: “Ông Mục, cảm ơn ông.
Không có ông thì chắc cháu không thể liên lạc được với văn phòng luật sư Tây Phong dễ dàng như vậy.”
“Khách sáo gì chứ, chuyện nên làm mà.” Nhắc tới chuyện này, Mục Hạc Khanh vẫn hơi không vui: “Nhưng sao cháu phải tự ôm rắc rối như vậy làm gì? Ông có thể giúp cháu luôn cơ mà.”
Doanh Tử Khâm nhướng mày: “Thế ông định lấy danh nghĩa nhà họ Mục phát quảng cáo tìm bạn đời cho cháu đấy à?”
Mục Hạc Khanh lúng túng ho khan mấy tiếng, nghiêm túc nói: “Như thế sao lại gọi là quảng cáo tìm bạn đời chứ? Tiểu Doanh, ông báo thật, nếu cháu bằng lòng, cháu trai nhà họ Mục ông tùy cháu chọn.”
“Cháu không bằng lòng.”
Mục Hạc Khanh cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Ông Mục, cháu còn có chuyện muốn nhờ ông.” Doanh Tử Khâm ngẫm nghĩ rồi thấp giọng: “Ông biết có thể mua được dược liệu hiếm ở đầu không?”
Mục Hạc Khanh thoáng sửng sốt: “Dược liệu hiếm à?” Đoạn ông dùng một chút rồi nhíu mày đáp: “Nếu ý cháu là dược liệu hiếm như sen tuyết trăm năm thì trên thị trường tuyệt đối không thể nào có.”
Nhà họ Mục xuất thân nhà tướng, lịch sử sớm nhất có thể bắt đầu từ thời Đường nhưng lại không ở trong giới cổ y.
Mục Hạc Khanh cũng vì muốn chữa bệnh nên mới có liên hệ với giới cổ y.
Giới cổ y rất bài ngoại, bọn họ sẽ không bán dược liệu hiểm cho người ngoài.
Doanh Tử Khâm lại không lấy làm bất ngờ: “Chắc còn quý giá hơn sen tuyết trăm năm.”
Chất độc trong cơ thể ông cụ Phó không phải là lần đầu tiên cô gặp.
Cô có thể giải được nhưng về phần dược liệu thì tương đối khó khăn.
Nhất là bây giờ thiên nhiên bị hủy hoại nặng nề, hiệu quả của dược liệu kém xa ngày trước.
“Vậy thì chỉ có giới cổ y có thôi.” Mục Hạc Khanh trầm ngâm: “Tiểu Doanh, cho dù ở trong giới cổ y thì y thuật của cháu cũng
không có ai cùng trang lứa sánh được.
Ông có thể tiến cử cháu vào.”
Doanh Tử Khâm khẽ day huyệt Thái Dương: “Cháu xin lỗi, tạm thời cháu không muốn vào giới cổ y.
“Ông hiểu rồi.” Mục Hạc Khanh cũng không hỏi lý do: “Vậy đi, ông còn một tài khoản Star không dùng đến, cháu vào xem thử, nói không chừng có thể mua được.”
Sau khi cúp điện thoại, ông gửi tài khoản và mật mã qua WeChat cho cô.
***
Sóng gió trên mạng vẫn chưa dừng lại.
“Bây giờ Doanh Lộ Vi không còn mặt mũi nào ra ngoài phải không?”
“Các fan cũng không thấy gáy nữa, lúc trước gáy to lắm cơ mà, chậc chậc, tôi thấy nhục giùm mấy người luôn.”
“Có mình em quan tâm chuyện Doanh Tử Khâm có kiện thật hay không à? Không phải chỉ được cái mồm đấy chứ?”
Đây là tiếng lòng của hầu hết các tài khoản blogger và fan hâm mộ.
Bọn họ đồng như thế, chẳng lẽ kiện hết từng người một?
Có ai thừa tiền rảnh rỗi như thế à?
Không thể nào, Các tài khoản blogger cũng không xóa bài Weibo bịa đặt, cứ đế đô, dù sao vẫn có thể thu hút sự chú ý rất lớn.
Thậm chí có một blogger còn vênh váo đắc ý đăng một bài viết.
“@Cụ lớn trong giới: Cô ta không kiện đầu.
Ngày trước mấy ngôi sao kia chẳng đăng thông cáo đấy thôi, rồi cuối cùng có ai kiện? Chỉ làm bộ làm tịch tí thôi, một người mờ nhạt như cô ta thì lấy đâu ra quyền lực lớn đến thế? Cười mà không nói.”
Trong nhà hàng, Phó Quân Thầm nhìn bài đăng này với ánh mắt vô cùng lạnh nhạt.
Hình như cảm thấy nóng, cổ áo anh hơi mở ra, để lộ một đoạn xương quai xanh.
Phó Quân Thâm tùy ý gõ ngón tay lên mặt bàn rồi gọi một tiếng: “Yêu Yểu.”
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, nhìn cổ áo người đàn ông, khẽ nhíu mày.
Ba giây sau, cô vẫn vươn tay ra, chỉnh lại cổ áo anh cho ngay ngắn.
Đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ lướt qua cần cổ thon dài của người đàn ông.
Như thể có một luồng khí nhẹ, đung đưa d.a.o động.
Phó Quân Thâm thoáng ngẩn người, sau đó không nhịn được cười: “Không phải chứ, cô bạn nhỏ, em bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế à?”
Doanh Tử Khâm không đáp, nhưng lại kéo ống tay áo bên trái anh lên ngang bằng với ống tay phải như bị OCD thật: “Được rồi.”
Lúc này, cô mới nhìn anh: “Sao thế?”
“Không phải chuyện gì to tát, chỉ là…” Cặp mắt đào hoa của Phó Quân Thâm cong lên, anh cất giọng tùy ý: “Xem anh đây dạy dỗ người bắt nạt em như thế nào.”
“Hả?” Doanh Tử Khâm nghiêng đầu, nhìn thấy một bài viết trên Weibo.
“@Gọi Tôi Là Người Vô Địch: Phát hiện một chuyện thú vị, 384 tài khoản blogger cùng kết hợp đăng bài, nội dung giống hệt nhau, bịa đặt y nhau, hình như…đều dưới trướng công ty của Doanh Lộ Vi?”
Bài viết đăng kèm mấy bức ảnh.
Càng đọc, sắc mặt ông lại càng khó coi, đến cuối cùng thì trở nên tái mét.
Hiệu trưởng cố kiềm chế cơn phẫn nộ, lên tiếng hỏi dò: “Ý em Doanh là?” “Làm theo pháp luật ạ.” Doanh Tử Khâm hơi gật đầu: “Em chỉ nói với thầy một tiếng thôi.” Hiệu trưởng: “…” Thì ra ông ta chỉ là một công cụ hình người được thông báo.
“Thầy hiểu rồi.” Hiệu trưởng đẩy gọng kính, tỏ vẻ nghiêm túc: “Em Doanh cứ yên tâm, Thanh Trí tuyệt đối sẽ không dung túng cho những hành vi như thế này.” Doanh Tử Khâm không nói gì nữa, cứ thế xoay người đẩy cửa đi.
Chung Mạn Hoa cũng chẳng màng lúc nãy mình đã mất mặt như thế nào.
Bà ta vội vàng đuổi theo cô: “Tử Khâm!”
Hạ Tuần liếc nhìn hai người đã bỏ đi với vẻ mặt lãnh đạm.
Tuy Chung Mạn Hoa cũng có chỗ sai nhưng là con gái, lớn bé phải có tôn ti trật tự, đầu ra cái kiểu con gái đối xử với mẹ mình như thế? “À.” Hiệu trưởng như vừa sực nhớ ra Hạ Tuần vẫn đang ngồi đây: “Nếu thấy tò mò thì tự đọc đi.”
Nói đoạn, ông ta đưa bản lịch sử trò chuyện kia cho Hạ Tuần.
Hạ Tuần nhận lấy, đọc qua một lượt thì không khói sững sờ.
Trên đó là đoạn đối thoại giữa Ưng Phi Phi và fanclub chính thức của Doanh Lộ Vi.
“Ứng Phi Phi: Đây là tối tận mắt nhìn thấy, Doanh Tử Khâm quyến rũ Giang Mạc Viễn.
Thật ra không chỉ một lần này đầu, các cậu không biết đấy thôi.
Cô ta thường xuyên lấy cớ đi thăm Doanh Lộ Vi, thực ra là muốn tiếp cận Giang Mạc Viễn.”
“Ứng Phi Phi: Nhưng sao Giang Mạc Viễn lại thích cô ta được? Anh ấy còn chẳng thèm liếc nhìn cô ta một cái, thế mà cô ta vẫn không biết điều, cứ mặt dày bám theo.
Cậu bảo một người phong độ và lịch sự như Giang Mạc Viên có thể làm gì được cô ta chứ?”
“Fanclub chính thức của Doanh Lộ Vì: Yên tâm, dám quyến rũ anh rể bọn này, bọn này sẽ đẩy cô ta vào chỗ chết, hì hì.”
Đây là bịa đặt, Ưng Phi Phi đã gián tiếp gây ra một đợt sóng gió trên mạng.
Hạ Tuần ngẩng đầu: “Thế nên hình phạt với Ưng Phi Phi là?”
“Còn sao được nữa?” Hiệu trưởng lục tìm hồ sơ học bạ của Ưng Phi Phi:
“Xấu xa như thế, đương nhiên là đuổi học rồi.”
Học sinh bị Thanh Trí đuổi học, cả nước Hoa không còn trường cấp ba nào dám nhận vào nữa.
Hạ Tuần khẽ nuốt nước bọt, cuối cùng vẫn nuốt lại mấy chữ “Tôi thấy làm vậy quá nghiêm khắc”.
Dưới lầu.
“Tử Khâm!” Chung Mạn Hoa bị các học sinh trong trường nhìn bằng ánh mắt kỳ quái đã sắp không kìm được lửa giận: “Con có thể dừng lại nghe mẹ nói trước không?!”
Tại sao lần nào cũng bướng bỉnh tùy hứng, không nể mặt bà ta như vậy? Chung Mạn Hoa sải bước nhanh hơn, sắp kéo được Doanh Tử Khâm.
Nhưng ngay cả vạt áo cô gái cũng chưa túm được, bà ta đã bị hai nam sinh ăn mặc phong cách Rock, tay cầm cây chùy giả chặn đường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chung Mạn Hoa lập tức biến sắc: “Các cậu định làm gì?”
Hai nam sinh kia chính là học sinh lớp A19.
Mặt mũi họ trông có vẻ hung tợn, dữ dằn: “Bà già, cảnh cáo bà, đừng có bắt nạt bổ Doanh của bọn này, bọn này không ăn chay đâu.” “Các, các cậu.” Chung Mạn Hoa tức đến mức run cả người, nhưng bà ta là quý tộc nhà giàu, không thể nào hạ mình nói chuyện với hạng người này, chỉ đành tái mặt bỏ đi.
Dưới một tán cây đằng trước, Doanh Tử Khâm chẳng thèm nhìn Chung Mạn Hoa.
Cô đang nghe điện thoại: “Ông Mục, cảm ơn ông.
Không có ông thì chắc cháu không thể liên lạc được với văn phòng luật sư Tây Phong dễ dàng như vậy.”
“Khách sáo gì chứ, chuyện nên làm mà.” Nhắc tới chuyện này, Mục Hạc Khanh vẫn hơi không vui: “Nhưng sao cháu phải tự ôm rắc rối như vậy làm gì? Ông có thể giúp cháu luôn cơ mà.”
Doanh Tử Khâm nhướng mày: “Thế ông định lấy danh nghĩa nhà họ Mục phát quảng cáo tìm bạn đời cho cháu đấy à?”
Mục Hạc Khanh lúng túng ho khan mấy tiếng, nghiêm túc nói: “Như thế sao lại gọi là quảng cáo tìm bạn đời chứ? Tiểu Doanh, ông báo thật, nếu cháu bằng lòng, cháu trai nhà họ Mục ông tùy cháu chọn.”
“Cháu không bằng lòng.”
Mục Hạc Khanh cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Ông Mục, cháu còn có chuyện muốn nhờ ông.” Doanh Tử Khâm ngẫm nghĩ rồi thấp giọng: “Ông biết có thể mua được dược liệu hiếm ở đầu không?”
Mục Hạc Khanh thoáng sửng sốt: “Dược liệu hiếm à?” Đoạn ông dùng một chút rồi nhíu mày đáp: “Nếu ý cháu là dược liệu hiếm như sen tuyết trăm năm thì trên thị trường tuyệt đối không thể nào có.”
Nhà họ Mục xuất thân nhà tướng, lịch sử sớm nhất có thể bắt đầu từ thời Đường nhưng lại không ở trong giới cổ y.
Mục Hạc Khanh cũng vì muốn chữa bệnh nên mới có liên hệ với giới cổ y.
Giới cổ y rất bài ngoại, bọn họ sẽ không bán dược liệu hiểm cho người ngoài.
Doanh Tử Khâm lại không lấy làm bất ngờ: “Chắc còn quý giá hơn sen tuyết trăm năm.”
Chất độc trong cơ thể ông cụ Phó không phải là lần đầu tiên cô gặp.
Cô có thể giải được nhưng về phần dược liệu thì tương đối khó khăn.
Nhất là bây giờ thiên nhiên bị hủy hoại nặng nề, hiệu quả của dược liệu kém xa ngày trước.
“Vậy thì chỉ có giới cổ y có thôi.” Mục Hạc Khanh trầm ngâm: “Tiểu Doanh, cho dù ở trong giới cổ y thì y thuật của cháu cũng
không có ai cùng trang lứa sánh được.
Ông có thể tiến cử cháu vào.”
Doanh Tử Khâm khẽ day huyệt Thái Dương: “Cháu xin lỗi, tạm thời cháu không muốn vào giới cổ y.
“Ông hiểu rồi.” Mục Hạc Khanh cũng không hỏi lý do: “Vậy đi, ông còn một tài khoản Star không dùng đến, cháu vào xem thử, nói không chừng có thể mua được.”
Sau khi cúp điện thoại, ông gửi tài khoản và mật mã qua WeChat cho cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
***
Sóng gió trên mạng vẫn chưa dừng lại.
“Bây giờ Doanh Lộ Vi không còn mặt mũi nào ra ngoài phải không?”
“Các fan cũng không thấy gáy nữa, lúc trước gáy to lắm cơ mà, chậc chậc, tôi thấy nhục giùm mấy người luôn.”
“Có mình em quan tâm chuyện Doanh Tử Khâm có kiện thật hay không à? Không phải chỉ được cái mồm đấy chứ?”
Đây là tiếng lòng của hầu hết các tài khoản blogger và fan hâm mộ.
Bọn họ đồng như thế, chẳng lẽ kiện hết từng người một?
Có ai thừa tiền rảnh rỗi như thế à?
Không thể nào, Các tài khoản blogger cũng không xóa bài Weibo bịa đặt, cứ đế đô, dù sao vẫn có thể thu hút sự chú ý rất lớn.
Thậm chí có một blogger còn vênh váo đắc ý đăng một bài viết.
“@Cụ lớn trong giới: Cô ta không kiện đầu.
Ngày trước mấy ngôi sao kia chẳng đăng thông cáo đấy thôi, rồi cuối cùng có ai kiện? Chỉ làm bộ làm tịch tí thôi, một người mờ nhạt như cô ta thì lấy đâu ra quyền lực lớn đến thế? Cười mà không nói.”
Trong nhà hàng, Phó Quân Thầm nhìn bài đăng này với ánh mắt vô cùng lạnh nhạt.
Hình như cảm thấy nóng, cổ áo anh hơi mở ra, để lộ một đoạn xương quai xanh.
Phó Quân Thâm tùy ý gõ ngón tay lên mặt bàn rồi gọi một tiếng: “Yêu Yểu.”
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, nhìn cổ áo người đàn ông, khẽ nhíu mày.
Ba giây sau, cô vẫn vươn tay ra, chỉnh lại cổ áo anh cho ngay ngắn.
Đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ lướt qua cần cổ thon dài của người đàn ông.
Như thể có một luồng khí nhẹ, đung đưa d.a.o động.
Phó Quân Thâm thoáng ngẩn người, sau đó không nhịn được cười: “Không phải chứ, cô bạn nhỏ, em bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế à?”
Doanh Tử Khâm không đáp, nhưng lại kéo ống tay áo bên trái anh lên ngang bằng với ống tay phải như bị OCD thật: “Được rồi.”
Lúc này, cô mới nhìn anh: “Sao thế?”
“Không phải chuyện gì to tát, chỉ là…” Cặp mắt đào hoa của Phó Quân Thâm cong lên, anh cất giọng tùy ý: “Xem anh đây dạy dỗ người bắt nạt em như thế nào.”
“Hả?” Doanh Tử Khâm nghiêng đầu, nhìn thấy một bài viết trên Weibo.
“@Gọi Tôi Là Người Vô Địch: Phát hiện một chuyện thú vị, 384 tài khoản blogger cùng kết hợp đăng bài, nội dung giống hệt nhau, bịa đặt y nhau, hình như…đều dưới trướng công ty của Doanh Lộ Vi?”
Bài viết đăng kèm mấy bức ảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro