Ai đã chăm sóc cho cô? (2)
Mẫn Hạ
2024-01-18 19:07:49
Mặc dù cô cảm thấy cấp trên đại nhân có khả năng
rất thấp, nhưng cô mới vừa về mấy ngày, người biết cô ở nước ngoài không phải bà chủ thì chỉ có người quen là cấp trên đại nhân mà thôi, cho nên cô cũng chỉ giữ suy nghĩ thăm dò mà gọi điện thoại.
Bên kia mau chóng bắt máy, cấp trên cất giọng ôn hòa nhã nhặn: “Cô tỉnh rồi à?”.
“…”, Hứa Tịnh Nhi kinh ngạc, lời đến bên miệng bỗng im bặt.
Cô không cần phải hỏi nữa, chỉ một câu hỏi ngược đó đã có thể xác định người đến chăm sóc cô là cấp trên đại nhân.
Hứa Tịnh Nhi kinh ngạc gần một phút mới miễn cưỡng tìm lại được giọng nói của mình, vẫn không dám tin, giọng nói có chút run run: “Cấp trên đại nhân, cái đó… là anh đến căn hộ của tôi sao? Khăn lông trên trán tôi là anh đắp sao? Cả nồi cháo kia… cũng là anh nấu?”.
“Ừ”, cấp trên đại nhân đáp một tiếng, lại nói: “Tôi nhất thời có việc gấp nên đã đi trước, không đợi cô tỉnh lại được”.
“Không cần, không cần, anh có thể đến thăm tôi đã là vinh hạnh của tôi rồi”, Hứa Tịnh Nhi thật sự rất ngạc nhiên: “Thật ngại quá, lại làm phiền đến anh”.
“Bây giờ cô khỏe hơn chưa?”.
“Khỏe hơn nhiều rồi, tôi hạ sốt rồi, cảm ơn anh đã quan tâm”, Hứa Tịnh Nhi ổn định tâm trạng, nuốt nước bọt, vừa trả lời vừa cảm thấy nghi hoặc, bất giác hỏi ra miệng: “Nhưng làm sao anh biết tôi bị bệnh? Còn đến căn hộ của tôi?”.
Bên phía cấp trên đại nhân im lặng, không đáp mà hỏi: “Cô quên rồi à?”.
Cô quên rồi? Quên cái gì?
Đáy mắt Hứa Tịnh Nhi tràn đầy nghi hoặc, nhíu mày nghĩ ngợi, nhưng cô bị bệnh mơ mơ màng màng, ký ức của cô cũng mơ hồ, nhất thời không nhớ được mình đã làm gì.
Cô không khỏi nhỏ giọng hỏi: “Cấp trên đại nhân, anh nói rõ chút được không?”.
Cấp trên đại nhân cười khẽ, nói: “Ngày hôm đó tôi gửi mail cho cô, cô mãi không trả lời, nên tôi đã gọi cho cô. Cô bắt máy, nói với tôi cô đang bệnh, không ai chăm sóc rất đáng thương. Tôi lo cô ở một mình sẽ xảy ra chuyện gì, nên đã đến căn hộ của cô một chuyến”.
“…”.
Hứa Tịnh Nhi che mặt.
Không phải chứ? Cô lại nhân lúc mình bệnh mà làm nũng với cấp trên đại nhân? Trời ạ… rốt cuộc cô đang làm gì?
Cô là người phụ nữ kiên cường độc lập tự chủ, sao chỉ vì bị bệnh mà biến thành một cô gái nhỏ yếu đuối, còn nói mình không có ai chăm sóc rất đáng thương?
Hình tượng của cô… tan nát hết rồi!
Trong thời gian ngắn, Hứa Tịnh Nhi thật sự chỉ muốn đào hố chôn mình. Dù sao cấp trên đại nhân cũng là ông chủ, bình thường cô muốn nhận nhiệm vụ, làm nũng nịnh nọt một chút đã đành. Nhưng lúc không liên quan đến công việc cũng làm nũng với người ta, đúng là… đúng là xấu hổ chết mất!
Gò má Hứa Tịnh Nhi đỏ bừng vì xấu hổ, một lúc lâu mới nặn ra được một câu khô khan: “Xin lỗi, tôi gây phiền phức cho anh rồi, tôi… tôi bị bệnh nên mới nói lung tung, không phải cố ý nói với anh những lời đó”.
“Không sao”.
“Vậy… anh có thể xóa chuyện này ra khỏi đầu anh không? Coi như chưa nghe thấy?”, Hứa Tịnh Nhi đáng thương cầu xin.
Cũng không biết có phải giọng điệu đời này không còn gì hối tiếc của cô làm cấp trên thấy buồn cười hay không, anh ta cười một tiếng rất khẽ, sau đó lên tiếng, giọng nói rõ ràng không còn ôn hòa nhã nhặn như trước, mà thêm một chút ý cười: “Được”.
Lúc này, Hứa Tịnh Nhi mới thở phào nhẹ nhõm.
Dừng một lúc, cô bỗng nhớ tới điều gì, lại nói: “Cấp trên đại nhân, ngày mai anh có thời gian không?”.
Bên kia mau chóng bắt máy, cấp trên cất giọng ôn hòa nhã nhặn: “Cô tỉnh rồi à?”.
“…”, Hứa Tịnh Nhi kinh ngạc, lời đến bên miệng bỗng im bặt.
Cô không cần phải hỏi nữa, chỉ một câu hỏi ngược đó đã có thể xác định người đến chăm sóc cô là cấp trên đại nhân.
Hứa Tịnh Nhi kinh ngạc gần một phút mới miễn cưỡng tìm lại được giọng nói của mình, vẫn không dám tin, giọng nói có chút run run: “Cấp trên đại nhân, cái đó… là anh đến căn hộ của tôi sao? Khăn lông trên trán tôi là anh đắp sao? Cả nồi cháo kia… cũng là anh nấu?”.
“Ừ”, cấp trên đại nhân đáp một tiếng, lại nói: “Tôi nhất thời có việc gấp nên đã đi trước, không đợi cô tỉnh lại được”.
“Không cần, không cần, anh có thể đến thăm tôi đã là vinh hạnh của tôi rồi”, Hứa Tịnh Nhi thật sự rất ngạc nhiên: “Thật ngại quá, lại làm phiền đến anh”.
“Bây giờ cô khỏe hơn chưa?”.
“Khỏe hơn nhiều rồi, tôi hạ sốt rồi, cảm ơn anh đã quan tâm”, Hứa Tịnh Nhi ổn định tâm trạng, nuốt nước bọt, vừa trả lời vừa cảm thấy nghi hoặc, bất giác hỏi ra miệng: “Nhưng làm sao anh biết tôi bị bệnh? Còn đến căn hộ của tôi?”.
Bên phía cấp trên đại nhân im lặng, không đáp mà hỏi: “Cô quên rồi à?”.
Cô quên rồi? Quên cái gì?
Đáy mắt Hứa Tịnh Nhi tràn đầy nghi hoặc, nhíu mày nghĩ ngợi, nhưng cô bị bệnh mơ mơ màng màng, ký ức của cô cũng mơ hồ, nhất thời không nhớ được mình đã làm gì.
Cô không khỏi nhỏ giọng hỏi: “Cấp trên đại nhân, anh nói rõ chút được không?”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cấp trên đại nhân cười khẽ, nói: “Ngày hôm đó tôi gửi mail cho cô, cô mãi không trả lời, nên tôi đã gọi cho cô. Cô bắt máy, nói với tôi cô đang bệnh, không ai chăm sóc rất đáng thương. Tôi lo cô ở một mình sẽ xảy ra chuyện gì, nên đã đến căn hộ của cô một chuyến”.
“…”.
Hứa Tịnh Nhi che mặt.
Không phải chứ? Cô lại nhân lúc mình bệnh mà làm nũng với cấp trên đại nhân? Trời ạ… rốt cuộc cô đang làm gì?
Cô là người phụ nữ kiên cường độc lập tự chủ, sao chỉ vì bị bệnh mà biến thành một cô gái nhỏ yếu đuối, còn nói mình không có ai chăm sóc rất đáng thương?
Hình tượng của cô… tan nát hết rồi!
Trong thời gian ngắn, Hứa Tịnh Nhi thật sự chỉ muốn đào hố chôn mình. Dù sao cấp trên đại nhân cũng là ông chủ, bình thường cô muốn nhận nhiệm vụ, làm nũng nịnh nọt một chút đã đành. Nhưng lúc không liên quan đến công việc cũng làm nũng với người ta, đúng là… đúng là xấu hổ chết mất!
Gò má Hứa Tịnh Nhi đỏ bừng vì xấu hổ, một lúc lâu mới nặn ra được một câu khô khan: “Xin lỗi, tôi gây phiền phức cho anh rồi, tôi… tôi bị bệnh nên mới nói lung tung, không phải cố ý nói với anh những lời đó”.
“Không sao”.
“Vậy… anh có thể xóa chuyện này ra khỏi đầu anh không? Coi như chưa nghe thấy?”, Hứa Tịnh Nhi đáng thương cầu xin.
Cũng không biết có phải giọng điệu đời này không còn gì hối tiếc của cô làm cấp trên thấy buồn cười hay không, anh ta cười một tiếng rất khẽ, sau đó lên tiếng, giọng nói rõ ràng không còn ôn hòa nhã nhặn như trước, mà thêm một chút ý cười: “Được”.
Lúc này, Hứa Tịnh Nhi mới thở phào nhẹ nhõm.
Dừng một lúc, cô bỗng nhớ tới điều gì, lại nói: “Cấp trên đại nhân, ngày mai anh có thời gian không?”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro