Anh ấy đến cứu cô mà cô lại giết anh ấy? (1)
Mẫn Hạ
2024-01-18 19:07:49
Cũng phải, anh xuất hiện trước mặt cô vốn đã mang theo âm mưu quỷ kế, người như vậy sao có thể hiểu thế nào là tình cảm chân thành chứ?
Người đàn ông bước tới trước mặt Hứa Tịnh Nhi, cô ngẩng đầu lên, nhờ ánh sáng bên ngoài nhìn rõ khuôn mặt đó, tia hy vọng xa vời cuối cùng của cô cũng biến mất.
Đúng là Cố Khiết Thần…
Cô nhớ tới câu nói Tả An nói với cô khi nãy: “Có lẽ là em đã tự đánh giá thấp bản thân mình”.
Bây giờ thì cô đã hiểu, chắc hẳn Cố Khiết Thần đến đây là vì cô, Tả An để Cố Khiết Thần biết cô gặp nguy hiểm, nên anh mới đến.
Đến giờ phút này cô có thể chắc chắn, người đàn ông cứu cô tối hôm đó có lẽ cũng là Cố Khiết Thần.
Nhưng cô thực sự không hiểu, cô và Cố Khiết Thần đã đến nước này, rõ ràng anh đã bỏ cô, tại sao lại mạo hiểm cứu cô hết lần này đến lần khác?
“Tại sao anh lại đến đây?”.
Hứa Tịnh Nhi mở miệng, hỏi thẳng: “Nếu Tả An có thể dụ anh đến đây, thì anh nên biết rằng, đến rồi sẽ không dễ dàng rời đi, có lẽ… anh sẽ phải bỏ mạng ở đây”.
“Hay là anh nghĩ rằng, với sức của một mình anh thì có thể cứu được tôi, lần nữa rút lui an toàn?”.
Tuy cô hy vọng là vế thứ hai, nhưng Tả An và ông Tả đều không phải là đồ ngốc. Có thể diệt trừ kẻ địch mà không cần phải nhúng tay, bọn họ đương nhiên là đã bày thiên la địa võng.
Cố Khiết Thần cụp mắt, yên lặng nhìn cô rất lâu rồi mới mở miệng, nhẹ giọng nói: “Là tôi nợ cô”.
Nợ cô?
Hứa Tịnh Nhi nghe thấy hai chữ này thì bật cười: “Nợ tôi? Cố Khiết Thần, anh được lắm! Đã đến lúc này rồi vẫn không chịu thừa nhận là anh thích tôi, chỉ mỗi câu anh thích em thôi mà khó vậy sao?”.
Cố Khiết Thần không nói gì.
Hứa Tịnh Nhi thấy vậy thì cắn chặt môi dưới: “Dáng vẻ này của anh khiến tôi căm hận anh, Cố Khiết Thần, anh không nợ tôi, mà anh phụ tôi, nên tôi muốn chứng kiến dáng vẻ mất hết tất cả của anh. Tôi đứng về phía Tả An, tôi làm việc cho Tả An, đều là muốn tự tay hủy hoại anh”.
“Vì vậy, nếu anh không còn chiêu nào, thì tôi sẽ lấy mạng anh”.
Hứa Tịnh Nhi nói xong, bỗng đứng thẳng người dậy, lao về phía Cố Khiết Thần, một tay túm chặt cổ áo anh, một tay giơ con dao găm lên, đâm mạnh vào tim anh.
Lúc lại gần Cố Khiết Thần, cô dùng giọng nói cực nhỏ nói nhanh: “Chúng ta cùng chạy!”.
Tuy không biết bên ngoài có nguy hiểm gì đang chực chờ, nhưng vẫn phải liều một phen. Dù có hận Cố Khiết Thần đến đâu cô cũng không thể tự tay giết anh được.
Vừa rồi cô cố ý nói những lời như vậy là vì tuy Tả An không có trong phòng, nhưng chắc chắn vẫn đang giám sát nhất cử nhất động của bọn họ. Cô không thể nói toạc ra với Cố Khiết Thần, chỉ có thể giả bộ nói những lời như vậy để khiến Tả An mất cảnh giác.
Hành động của cô nhìn thì hung ác, nhưng trên thực tế không hề dùng sức, hơn nữa với thân thủ của Cố Khiết Thần, muốn tránh cũng rất dễ dàng. Bọn họ sẽ giả vờ đánh nhau một trận, ra khỏi căn phòng này, rồi quan sát tình hình để tháo chạy.
Nhưng giây tiếp theo… cô trơ mắt nhìn con dao đâm trúng tim Cố Khiết Thần, tuy cô kịp thu lực lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác đâm vào da thịt.
Hứa Tịnh Nhi trợn tròn mắt, không dám tin vào mắt mình: “Tại sao anh không tránh?”.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Cố Khiết Thần nhìn cô chằm chằm, đôi môi mỏng ghé lại gần tai cô, nói: “Có câu này tôi muốn nói với cô”.
Người đàn ông bước tới trước mặt Hứa Tịnh Nhi, cô ngẩng đầu lên, nhờ ánh sáng bên ngoài nhìn rõ khuôn mặt đó, tia hy vọng xa vời cuối cùng của cô cũng biến mất.
Đúng là Cố Khiết Thần…
Cô nhớ tới câu nói Tả An nói với cô khi nãy: “Có lẽ là em đã tự đánh giá thấp bản thân mình”.
Bây giờ thì cô đã hiểu, chắc hẳn Cố Khiết Thần đến đây là vì cô, Tả An để Cố Khiết Thần biết cô gặp nguy hiểm, nên anh mới đến.
Đến giờ phút này cô có thể chắc chắn, người đàn ông cứu cô tối hôm đó có lẽ cũng là Cố Khiết Thần.
Nhưng cô thực sự không hiểu, cô và Cố Khiết Thần đã đến nước này, rõ ràng anh đã bỏ cô, tại sao lại mạo hiểm cứu cô hết lần này đến lần khác?
“Tại sao anh lại đến đây?”.
Hứa Tịnh Nhi mở miệng, hỏi thẳng: “Nếu Tả An có thể dụ anh đến đây, thì anh nên biết rằng, đến rồi sẽ không dễ dàng rời đi, có lẽ… anh sẽ phải bỏ mạng ở đây”.
“Hay là anh nghĩ rằng, với sức của một mình anh thì có thể cứu được tôi, lần nữa rút lui an toàn?”.
Tuy cô hy vọng là vế thứ hai, nhưng Tả An và ông Tả đều không phải là đồ ngốc. Có thể diệt trừ kẻ địch mà không cần phải nhúng tay, bọn họ đương nhiên là đã bày thiên la địa võng.
Cố Khiết Thần cụp mắt, yên lặng nhìn cô rất lâu rồi mới mở miệng, nhẹ giọng nói: “Là tôi nợ cô”.
Nợ cô?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Tịnh Nhi nghe thấy hai chữ này thì bật cười: “Nợ tôi? Cố Khiết Thần, anh được lắm! Đã đến lúc này rồi vẫn không chịu thừa nhận là anh thích tôi, chỉ mỗi câu anh thích em thôi mà khó vậy sao?”.
Cố Khiết Thần không nói gì.
Hứa Tịnh Nhi thấy vậy thì cắn chặt môi dưới: “Dáng vẻ này của anh khiến tôi căm hận anh, Cố Khiết Thần, anh không nợ tôi, mà anh phụ tôi, nên tôi muốn chứng kiến dáng vẻ mất hết tất cả của anh. Tôi đứng về phía Tả An, tôi làm việc cho Tả An, đều là muốn tự tay hủy hoại anh”.
“Vì vậy, nếu anh không còn chiêu nào, thì tôi sẽ lấy mạng anh”.
Hứa Tịnh Nhi nói xong, bỗng đứng thẳng người dậy, lao về phía Cố Khiết Thần, một tay túm chặt cổ áo anh, một tay giơ con dao găm lên, đâm mạnh vào tim anh.
Lúc lại gần Cố Khiết Thần, cô dùng giọng nói cực nhỏ nói nhanh: “Chúng ta cùng chạy!”.
Tuy không biết bên ngoài có nguy hiểm gì đang chực chờ, nhưng vẫn phải liều một phen. Dù có hận Cố Khiết Thần đến đâu cô cũng không thể tự tay giết anh được.
Vừa rồi cô cố ý nói những lời như vậy là vì tuy Tả An không có trong phòng, nhưng chắc chắn vẫn đang giám sát nhất cử nhất động của bọn họ. Cô không thể nói toạc ra với Cố Khiết Thần, chỉ có thể giả bộ nói những lời như vậy để khiến Tả An mất cảnh giác.
Hành động của cô nhìn thì hung ác, nhưng trên thực tế không hề dùng sức, hơn nữa với thân thủ của Cố Khiết Thần, muốn tránh cũng rất dễ dàng. Bọn họ sẽ giả vờ đánh nhau một trận, ra khỏi căn phòng này, rồi quan sát tình hình để tháo chạy.
Nhưng giây tiếp theo… cô trơ mắt nhìn con dao đâm trúng tim Cố Khiết Thần, tuy cô kịp thu lực lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác đâm vào da thịt.
Hứa Tịnh Nhi trợn tròn mắt, không dám tin vào mắt mình: “Tại sao anh không tránh?”.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Cố Khiết Thần nhìn cô chằm chằm, đôi môi mỏng ghé lại gần tai cô, nói: “Có câu này tôi muốn nói với cô”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro