Bi thương nào bằng tâm đã chết (2)
Mẫn Hạ
2024-01-18 19:07:49
Nói đến hai chữ ly thân, Hứa
Tịnh Nhi lại cảm thấy chua xót, bây giờ bọn họ không phải đang ở trong
tình trạng ly thân sao? Anh không muốn ở cùng cô dưới một mái nhà, anh
tự có người mà anh muốn ở chung.
Vừa dứt lời, Hứa Tịnh Nhi có thể cảm giác được rõ ràng, ánh mắt của Cố Khiết Thần sâu đến mức đáng sợ. Khí tức quanh người anh phủ một tầng băng lạnh cực hạn, khiến sống lưng cô không khỏi cứng đờ.
Lửa giận của anh giống như một ngọn núi đè xuống phía cô, tay chân cô cũng dần dần mất đi độ ấm, bắt đầu trở nên lạnh băng.
Tay Hứa Tịnh Nhi vô thức siết chặt chiếc chăn, trên mu bàn tay trắng nõn hiện lên gân xanh. Cô bỗng nhiên lại cảm thấy buồn cười, vì sao cô lại sợ anh?
Trước kia, vì trong lòng cô vẫn không buông bỏ được, vẫn còn chút hi vọng xa vời, cho nên cô mới để tâm đến anh, cho nên cô không muốn làm anh nổi giận, không muốn đối đầu với anh, không muốn hai người càng đi càng xa.
Nhưng bây giờ… cô không muốn để tâm đến anh nữa, cô cũng không muốn để mình chịu ấm ức nữa.
Hứa Tịnh Nhi mím chặt môi, ép buộc bản thân đối diện với ánh mắt như giết người của Cố Khiết Thần một lần nữa, thốt ra từng chữ: “Ồ, tôi quên mất, trước khi tôi trả xong một tỷ kia, tôi không có tư cách nói đến chuyện ly hôn phải không?”.
Đương nhiên cô sẽ không tự mình đa tình cho rằng Cố Khiết Thần tức giận là vì không muốn ly hôn với cô. Mọi sự giận dữ của anh chỉ là vì cô khiêu chiến quyền uy của anh. Một người đàn ông như anh chỉ có thể là anh nắm mọi thứ, chứ không phải để cô muốn gì được nấy.
Cô lại sụt sịt mũi, nói: “Nếu đã như vậy, tôi nhớ rõ rồi, sau này nếu tôi bị bệnh, dù tôi chỉ có thể bò cũng phải bò ra ngoài mới được ngã, không ngã trong căn hộ của anh nữa! Vậy được chưa?”.
Cô thật sự không muốn nói mấy lời gây tổn thương đôi bên như vậy, cô hiểu rõ mỗi câu nói của mình đều đang làm hao mòn tình cảm ngày xưa. Xóa đi mọi thứ của bây giờ, mỗi một bức tranh của ngày xưa đều là điều tốt đẹp mà cô muốn cất giữ.Đọc nhanh tại TruyenApp.Online
Nói xong câu đó, cô không thể nào nói tiếp nữa, nước mắt không kìm được tuôn rơi. Cô bỗng nhiên cúi đầu xuống, giây lát sau, cô quay đầu đi chỗ khác, sau đó trùm chăn lên đầu mình, bao bọc bản thân mình một cách kín kẽ, không để cho Cố Khiết Thần thấy cô tổn thương, khổ sở.
Cố Khiết Thần im lặng nhìn lớp chăn bông gồ lên trên giường, lửa giận nơi ngực bị từng câu từng chữ của Hứa Tịnh Nhi khích cho càng lúc càng cháy mãnh liệt. Anh siết chặt nắm đấm, cơ thể gần như lảo đảo.
Anh bỗng đưa tay giật mạnh chiếc chăn trên người Hứa Tịnh Nhi ra. Hứa Tịnh Nhi không khỏi nín thở, đợi anh nổi giận lần nữa. Nhưng anh nhìn chằm chằm gương mặt cô, dường như muốn xuyên thủng một lỗ trên người cô, sau đó anh rụt mạnh tay về, quay người rời đi.
Cửa bị anh đóng sầm lại, Hứa Tịnh Nhi hít mũi, sau đó lau nước mắt nơi khóe mắt.
…
Cố Khiết Thần lái xe trên đường bằng tốc độ nhanh nhất, vẻ mặt sa sầm, môi mím chặt. Sức lực hai tay nắm lấy vô lăng cũng rất lớn, đầu ngón tay trắng bệch.
Anh mở mui xe ra thành xe mui trần, gió thổi vù vù qua người anh, nhưng lại không đủ để dập tắt lửa giận trong lòng.
Hứa Tịnh Nhi!
Anh gần như lượn quanh một vòng thành phố, trên người bao phủ một lớp sương lạnh, nhưng cơn tức nghẹn ở lồng ngực vẫn không tan đi, ngược lại còn khó chịu hơn.
Anh dừng xe ở bên đường, dựa người vào ghế, rút một điếu thuốc từ trong hộp ra đốt cháy, rít một hơi.
Vừa dứt lời, Hứa Tịnh Nhi có thể cảm giác được rõ ràng, ánh mắt của Cố Khiết Thần sâu đến mức đáng sợ. Khí tức quanh người anh phủ một tầng băng lạnh cực hạn, khiến sống lưng cô không khỏi cứng đờ.
Lửa giận của anh giống như một ngọn núi đè xuống phía cô, tay chân cô cũng dần dần mất đi độ ấm, bắt đầu trở nên lạnh băng.
Tay Hứa Tịnh Nhi vô thức siết chặt chiếc chăn, trên mu bàn tay trắng nõn hiện lên gân xanh. Cô bỗng nhiên lại cảm thấy buồn cười, vì sao cô lại sợ anh?
Trước kia, vì trong lòng cô vẫn không buông bỏ được, vẫn còn chút hi vọng xa vời, cho nên cô mới để tâm đến anh, cho nên cô không muốn làm anh nổi giận, không muốn đối đầu với anh, không muốn hai người càng đi càng xa.
Nhưng bây giờ… cô không muốn để tâm đến anh nữa, cô cũng không muốn để mình chịu ấm ức nữa.
Hứa Tịnh Nhi mím chặt môi, ép buộc bản thân đối diện với ánh mắt như giết người của Cố Khiết Thần một lần nữa, thốt ra từng chữ: “Ồ, tôi quên mất, trước khi tôi trả xong một tỷ kia, tôi không có tư cách nói đến chuyện ly hôn phải không?”.
Đương nhiên cô sẽ không tự mình đa tình cho rằng Cố Khiết Thần tức giận là vì không muốn ly hôn với cô. Mọi sự giận dữ của anh chỉ là vì cô khiêu chiến quyền uy của anh. Một người đàn ông như anh chỉ có thể là anh nắm mọi thứ, chứ không phải để cô muốn gì được nấy.
Cô lại sụt sịt mũi, nói: “Nếu đã như vậy, tôi nhớ rõ rồi, sau này nếu tôi bị bệnh, dù tôi chỉ có thể bò cũng phải bò ra ngoài mới được ngã, không ngã trong căn hộ của anh nữa! Vậy được chưa?”.
Cô thật sự không muốn nói mấy lời gây tổn thương đôi bên như vậy, cô hiểu rõ mỗi câu nói của mình đều đang làm hao mòn tình cảm ngày xưa. Xóa đi mọi thứ của bây giờ, mỗi một bức tranh của ngày xưa đều là điều tốt đẹp mà cô muốn cất giữ.Đọc nhanh tại TruyenApp.Online
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong câu đó, cô không thể nào nói tiếp nữa, nước mắt không kìm được tuôn rơi. Cô bỗng nhiên cúi đầu xuống, giây lát sau, cô quay đầu đi chỗ khác, sau đó trùm chăn lên đầu mình, bao bọc bản thân mình một cách kín kẽ, không để cho Cố Khiết Thần thấy cô tổn thương, khổ sở.
Cố Khiết Thần im lặng nhìn lớp chăn bông gồ lên trên giường, lửa giận nơi ngực bị từng câu từng chữ của Hứa Tịnh Nhi khích cho càng lúc càng cháy mãnh liệt. Anh siết chặt nắm đấm, cơ thể gần như lảo đảo.
Anh bỗng đưa tay giật mạnh chiếc chăn trên người Hứa Tịnh Nhi ra. Hứa Tịnh Nhi không khỏi nín thở, đợi anh nổi giận lần nữa. Nhưng anh nhìn chằm chằm gương mặt cô, dường như muốn xuyên thủng một lỗ trên người cô, sau đó anh rụt mạnh tay về, quay người rời đi.
Cửa bị anh đóng sầm lại, Hứa Tịnh Nhi hít mũi, sau đó lau nước mắt nơi khóe mắt.
…
Cố Khiết Thần lái xe trên đường bằng tốc độ nhanh nhất, vẻ mặt sa sầm, môi mím chặt. Sức lực hai tay nắm lấy vô lăng cũng rất lớn, đầu ngón tay trắng bệch.
Anh mở mui xe ra thành xe mui trần, gió thổi vù vù qua người anh, nhưng lại không đủ để dập tắt lửa giận trong lòng.
Hứa Tịnh Nhi!
Anh gần như lượn quanh một vòng thành phố, trên người bao phủ một lớp sương lạnh, nhưng cơn tức nghẹn ở lồng ngực vẫn không tan đi, ngược lại còn khó chịu hơn.
Anh dừng xe ở bên đường, dựa người vào ghế, rút một điếu thuốc từ trong hộp ra đốt cháy, rít một hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro