Cậu ta không được
Mẫn Hạ
2024-01-18 19:07:49
“Ai cũng được, cậu ta thì không được”.
Một câu đột ngột như vậy khiến Hứa Tịnh Nhi ngây người. Cô chớp mắt, nhất thời không biết là mình sinh ra ảo giác, hay là thật sự đã nghe thấy câu nói đó.
Ting một tiếng, thang máy đến tầng một, cửa thang máy chầm chậm mở ra.
Nhưng cửa chưa mở ra hoàn toàn, Cố Khiết Thần lại đưa tay ấn nút đóng cửa, khe hở đã mở ra được một chút lại đóng lại.
Hứa Tịnh Nhi nghiêng đầu sang, nhìn người đàn ông đã xoay người đối điện với cô. Cô khẽ mím môi, không chắc chắn hỏi: “Vừa rồi anh nói chuyện với tôi sao?”.
Cố Khiết Thần nhìn gương mặt Hứa Tịnh Nhi, môi anh lại động đậy, lặp lại câu nói vừa rồi: “Ai cũng được, cậu ta thì không được”.
Hóa ra đúng là đang nói chuyện với cô.
Mặc dù câu nói này không đầu không đuôi, nhưng Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng hiểu được anh đang nói tới chuyện gì.
Cố Khiết Thần cũng đã nghe thấy tin đồn giữa cô và cấp trên đại nhân, cũng cảm thấy giữa cô và cấp trên đại nhân thật sự có quan hệ mờ ám, cho nên mới nói với cô như vậy.
Ai cũng được, cậu ta thì không được, nghĩa là cô ở bên ai cũng được, chỉ có cấp trên đại nhân là không được đúng không?
Hứa Tịnh Nhi nhếch khóe môi, đáy mắt lại không hề có ý cười, chỉ hiện lên vẻ giễu cợt tột cùng. Cô ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy, khiến người ta không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì của anh. Cô làm như không nghe rõ anh nói gì, hỏi lại: “Anh nói cái gì? Anh nói lại lần nữa nghe”.
Cố Khiết Thần vẫn không ngại phiền nói lại lần nữa: “Ai cũng được, cậu ta…”.
Lần này, Hứa Tịnh Nhi không đợi anh nói hết, bất ngờ đưa tay tát anh một cái thật mạnh.
Anh không tránh né, để mặc cái tát đó rơi xuống mặt mình. Lời nói của anh chỉ dừng lại nửa giây, sau đó tiếp tục nói hết câu: “Tả An không được”.
Hứa Tịnh Nhi dùng sức rất mạnh, cô không biết Cố Khiết Thần có đau không, nhưng tay cô thì rất đau. Thậm chí khi thấy anh bình tĩnh lặp lại lời nói với cô, cô thật sự chỉ muốn tát anh thêm vài cái.
Cô nhắm mắt lại, đè nén sự giận dữ dâng lên cuồn cuộn trong lòng. Anh bình tĩnh như vậy, cô cũng không muốn vì một câu nói của anh mà dễ dàng mất kiểm soát.
Hứa Tịnh Nhi cười giễu, trả lời một cách mỉa mai, dùng câu nói vừa rồi của anh đáp lại anh: “Cố Khiết Thần, ai cũng được, anh thì không được!”.
Cô mập mờ với ai, yêu ai, ai cũng có thể nói, thảo luận hoặc ngăn cản, chỉ có Cố Khiết Thần là không có tư cách nói cô nửa chữ! Càng đừng nói tới chuyện đánh giá được với không được!
“Cố Khiết Thần, tôi không biết rốt cuộc anh dùng lập trường gì để nói với tôi lời này, nhưng anh không cảm thấy mình nực cười sao? Là anh cố chấp muốn cắt đứt mọi mối liên hệ giữa tôi và anh, là anh muốn giữa tôi và anh hoàn toàn trở thành người lạ, là anh không chút nể tình đẩy tôi ra khỏi thế giới của anh!”.
“Bây giờ anh nói với tôi lời này, anh có thấy mình can thiệp quá nhiều không? Ồ… Hay là anh cảm thấy tôi từng là vợ anh, cho dù chúng ta ly hôn rồi, cho dù anh vô tình với tôi như thế, tôi vẫn phải nghe lời anh? Anh nói không cho tôi yêu ai thì tôi không được yêu người đó? Anh và Tả An đối đầu nhau, Tả An là kẻ địch của anh, cho nên tôi không được ở bên kẻ địch của anh, là ý này sao?”.
“Nếu anh nghĩ như vậy, nếu anh cho rằng là như vậy, thế thì tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không làm theo ý anh. Thậm chí những gì anh càng không muốn nhìn thấy, tôi càng muốn làm điều đó!”.
Một câu đột ngột như vậy khiến Hứa Tịnh Nhi ngây người. Cô chớp mắt, nhất thời không biết là mình sinh ra ảo giác, hay là thật sự đã nghe thấy câu nói đó.
Ting một tiếng, thang máy đến tầng một, cửa thang máy chầm chậm mở ra.
Nhưng cửa chưa mở ra hoàn toàn, Cố Khiết Thần lại đưa tay ấn nút đóng cửa, khe hở đã mở ra được một chút lại đóng lại.
Hứa Tịnh Nhi nghiêng đầu sang, nhìn người đàn ông đã xoay người đối điện với cô. Cô khẽ mím môi, không chắc chắn hỏi: “Vừa rồi anh nói chuyện với tôi sao?”.
Cố Khiết Thần nhìn gương mặt Hứa Tịnh Nhi, môi anh lại động đậy, lặp lại câu nói vừa rồi: “Ai cũng được, cậu ta thì không được”.
Hóa ra đúng là đang nói chuyện với cô.
Mặc dù câu nói này không đầu không đuôi, nhưng Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng hiểu được anh đang nói tới chuyện gì.
Cố Khiết Thần cũng đã nghe thấy tin đồn giữa cô và cấp trên đại nhân, cũng cảm thấy giữa cô và cấp trên đại nhân thật sự có quan hệ mờ ám, cho nên mới nói với cô như vậy.
Ai cũng được, cậu ta thì không được, nghĩa là cô ở bên ai cũng được, chỉ có cấp trên đại nhân là không được đúng không?
Hứa Tịnh Nhi nhếch khóe môi, đáy mắt lại không hề có ý cười, chỉ hiện lên vẻ giễu cợt tột cùng. Cô ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy, khiến người ta không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì của anh. Cô làm như không nghe rõ anh nói gì, hỏi lại: “Anh nói cái gì? Anh nói lại lần nữa nghe”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Khiết Thần vẫn không ngại phiền nói lại lần nữa: “Ai cũng được, cậu ta…”.
Lần này, Hứa Tịnh Nhi không đợi anh nói hết, bất ngờ đưa tay tát anh một cái thật mạnh.
Anh không tránh né, để mặc cái tát đó rơi xuống mặt mình. Lời nói của anh chỉ dừng lại nửa giây, sau đó tiếp tục nói hết câu: “Tả An không được”.
Hứa Tịnh Nhi dùng sức rất mạnh, cô không biết Cố Khiết Thần có đau không, nhưng tay cô thì rất đau. Thậm chí khi thấy anh bình tĩnh lặp lại lời nói với cô, cô thật sự chỉ muốn tát anh thêm vài cái.
Cô nhắm mắt lại, đè nén sự giận dữ dâng lên cuồn cuộn trong lòng. Anh bình tĩnh như vậy, cô cũng không muốn vì một câu nói của anh mà dễ dàng mất kiểm soát.
Hứa Tịnh Nhi cười giễu, trả lời một cách mỉa mai, dùng câu nói vừa rồi của anh đáp lại anh: “Cố Khiết Thần, ai cũng được, anh thì không được!”.
Cô mập mờ với ai, yêu ai, ai cũng có thể nói, thảo luận hoặc ngăn cản, chỉ có Cố Khiết Thần là không có tư cách nói cô nửa chữ! Càng đừng nói tới chuyện đánh giá được với không được!
“Cố Khiết Thần, tôi không biết rốt cuộc anh dùng lập trường gì để nói với tôi lời này, nhưng anh không cảm thấy mình nực cười sao? Là anh cố chấp muốn cắt đứt mọi mối liên hệ giữa tôi và anh, là anh muốn giữa tôi và anh hoàn toàn trở thành người lạ, là anh không chút nể tình đẩy tôi ra khỏi thế giới của anh!”.
“Bây giờ anh nói với tôi lời này, anh có thấy mình can thiệp quá nhiều không? Ồ… Hay là anh cảm thấy tôi từng là vợ anh, cho dù chúng ta ly hôn rồi, cho dù anh vô tình với tôi như thế, tôi vẫn phải nghe lời anh? Anh nói không cho tôi yêu ai thì tôi không được yêu người đó? Anh và Tả An đối đầu nhau, Tả An là kẻ địch của anh, cho nên tôi không được ở bên kẻ địch của anh, là ý này sao?”.
“Nếu anh nghĩ như vậy, nếu anh cho rằng là như vậy, thế thì tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không làm theo ý anh. Thậm chí những gì anh càng không muốn nhìn thấy, tôi càng muốn làm điều đó!”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro