Chuốc thuốc
Mẫn Hạ
2024-01-18 19:07:49
Vì khoảng cách tương đối xa, mà họ lại nói rất
nhỏ nên Hứa Tịnh Nhi nghe tiếng được tiếng mất. Tuy nhiên từ những từ
nghe được, cô có thể đoán ra đại khái nội dung cuộc nói chuyện.
Thêm vào đó, đoạn cuối Hứa Tịnh Nhi còn nhìn thấy Dung Vương bỏ thuốc vào rượu của cô. Vậy là cô biết anh ta là thể loại háo sắc cỡ nào rồi.
Thật ghê tởm!
Đúng vậy. Thông tin mà sếp tổng nhận được đó là Dung Vương có nhân phẩm cực tệ. Hơn nữa thủ đoạn của anh ta vô cùng tàn nhẫn, thường hẹn những fan xinh đẹp ra ngoài, sau đó chuốc thuốc rồi ngủ với họ.
Thực ra mọi người đều là người trưởng thành cả, nếu như hẹn fan mà cả đôi bên đều tự nguyện thì chẳng ai quan tâm làm gì. Nhưng anh ta lại lợi dụng lòng tin và sự sùng bái mà các fan dành cho mình để làm ra cái chuyện chó má này.
Do anh ta chỉ chơi fan của mình nên cũng chẳng buồn cưng nựng, chịu trách nhiệm gì. Sau khi chuốc thuốc, fan uống vào tự động dâng hiến cho anh ta thì anh ta chỉ làm mỗi nhiệm vụ là tác thành ý nguyện của họ mà thôi.
Như vậy sau khi fan tỉnh lại chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, chẳng làm gì được Dung Vương.
Có lẽ do anh ta thực hiện kế hoạch quá thuận lợi nên ngày càng ngang tàng. Phàm là những người mà anh ta nhắm thì anh ta sẽ kiểm soát. Hơn nữa, người quản lý của anh ta không những làm ngơ mà còn đồng lõa. Đúng là một đám súc sinh.
Cái gì mà thần tượng khí chất…Trước mặt đám đông thì ra dáng con người, rồi ra vẻ ngây thơ vô số tội. Sau lưng thì không khác gì các phần tử quấy rối phụ nữ vô cùng ghê tởm.
Dung Vương hình như không chờ đợi thêm được nữa. Cuối cùng thì anh ta đứng dậy, đi tới nhà vệ sinh và gõ cửa. Anh ta hỏi bằng giọng vô cùng quan tâm: “Cô vẫn ổn chứ? Không phải là say tới mức ngã luôn trong đó rồi đấy chứ? Có cần tôi vào dìu không?”
Hứa Tịnh Nhi ép sát vào cửa, hai tay siết chặt. Cô hít một hơi thật sâu. Cuộc chiến này đã bắt đầu thì cô phải đánh tới cùng vậy.
Hứa Tịnh Nhi quay người, kéo cửa ra và ghì tay lên trán, ra vẻ chếnh choáng khó chịu. Giọng nói của cô có phần yếu ớt: “Ngại quá anh Dung Vương, hình như tôi say thật rồi…”
Thấy vậy, đôi mắt Dung Vương ánh lên vẻ đắc ý. Anh ta đưa tay ra dìu cô về phía ghế sô pha.
“Say rồi phải không? Nào nào, ngồi xuống nghỉ ngơi xíu nhé”.
Hứa Tịnh Nhi cố gắng chịu đựng để cho anh ta tiếp xúc da thịt. Cô ngồi xuống.
“Giờ đỡ hơn chút nào chưa?”
“Vẫn chóng mặt lắm…”
Dung Vương cười tà ma: “Do cô uống ít quá đấy. Uống nhiều chút thì sẽ không dễ say như vậy đâu. Tôi có thể dạy cô”.
Vừa nói, anh ta vừa nâng ly rượu của Hứa Tịnh Nhi lên, đưa về phía cô: “Cô cứ yên tâm uống. Dù có gục thì vẫn có tôi ở đây. Tôi sẽ chăm sóc cho cô, nào!”
Hứa Tịnh Nhi giả vờ khó chịu. Cô từ chối: “Uống nữa là tôi sẽ nôn mất”.
“Cô chẳng nể tôi chút nào sao? Hay là, cô muốn tôi cầm ly cho cô? Được, vậy tôi giúp cô uống nhé”.
Dung Vương cứ nói, căn bản không để Hứa Tịnh Nhi có cơ hội từ chối. Ly rượu được đưa tới sát miệng cô.
Hứa Tịnh Nhi nhạy cảm nhận ra ánh ánh mắt Dung Vương đã ánh lên sự cảnh giác và hoài nghi. Dù sao thì nếu là fan cuồng thật sự, sao có thể từ chối thần tượng đưa rượu lên tận miệng thế kia chứ.
Hơn nữa, Dung Vương làm chuyện này cũng không phải ngày một ngày hai nữa. Trước giờ anh ta không bao giờ bị tóm gáy, đương nhiên anh ta sẽ phải cẩn thận hơn.
Nếu như cô không uống thì sẽ bị Dung Vương phát hiện ra…Không vào hang cọp sao bắt được cọp đây?
“Anh đã vậy thì đương nhiên tôi phải uống rồi”, Hứa Tịnh Nhi cười ngọt ngào hé miệng uống một ngụm.
Thêm vào đó, đoạn cuối Hứa Tịnh Nhi còn nhìn thấy Dung Vương bỏ thuốc vào rượu của cô. Vậy là cô biết anh ta là thể loại háo sắc cỡ nào rồi.
Thật ghê tởm!
Đúng vậy. Thông tin mà sếp tổng nhận được đó là Dung Vương có nhân phẩm cực tệ. Hơn nữa thủ đoạn của anh ta vô cùng tàn nhẫn, thường hẹn những fan xinh đẹp ra ngoài, sau đó chuốc thuốc rồi ngủ với họ.
Thực ra mọi người đều là người trưởng thành cả, nếu như hẹn fan mà cả đôi bên đều tự nguyện thì chẳng ai quan tâm làm gì. Nhưng anh ta lại lợi dụng lòng tin và sự sùng bái mà các fan dành cho mình để làm ra cái chuyện chó má này.
Do anh ta chỉ chơi fan của mình nên cũng chẳng buồn cưng nựng, chịu trách nhiệm gì. Sau khi chuốc thuốc, fan uống vào tự động dâng hiến cho anh ta thì anh ta chỉ làm mỗi nhiệm vụ là tác thành ý nguyện của họ mà thôi.
Như vậy sau khi fan tỉnh lại chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, chẳng làm gì được Dung Vương.
Có lẽ do anh ta thực hiện kế hoạch quá thuận lợi nên ngày càng ngang tàng. Phàm là những người mà anh ta nhắm thì anh ta sẽ kiểm soát. Hơn nữa, người quản lý của anh ta không những làm ngơ mà còn đồng lõa. Đúng là một đám súc sinh.
Cái gì mà thần tượng khí chất…Trước mặt đám đông thì ra dáng con người, rồi ra vẻ ngây thơ vô số tội. Sau lưng thì không khác gì các phần tử quấy rối phụ nữ vô cùng ghê tởm.
Dung Vương hình như không chờ đợi thêm được nữa. Cuối cùng thì anh ta đứng dậy, đi tới nhà vệ sinh và gõ cửa. Anh ta hỏi bằng giọng vô cùng quan tâm: “Cô vẫn ổn chứ? Không phải là say tới mức ngã luôn trong đó rồi đấy chứ? Có cần tôi vào dìu không?”
Hứa Tịnh Nhi ép sát vào cửa, hai tay siết chặt. Cô hít một hơi thật sâu. Cuộc chiến này đã bắt đầu thì cô phải đánh tới cùng vậy.
Hứa Tịnh Nhi quay người, kéo cửa ra và ghì tay lên trán, ra vẻ chếnh choáng khó chịu. Giọng nói của cô có phần yếu ớt: “Ngại quá anh Dung Vương, hình như tôi say thật rồi…”
Thấy vậy, đôi mắt Dung Vương ánh lên vẻ đắc ý. Anh ta đưa tay ra dìu cô về phía ghế sô pha.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Say rồi phải không? Nào nào, ngồi xuống nghỉ ngơi xíu nhé”.
Hứa Tịnh Nhi cố gắng chịu đựng để cho anh ta tiếp xúc da thịt. Cô ngồi xuống.
“Giờ đỡ hơn chút nào chưa?”
“Vẫn chóng mặt lắm…”
Dung Vương cười tà ma: “Do cô uống ít quá đấy. Uống nhiều chút thì sẽ không dễ say như vậy đâu. Tôi có thể dạy cô”.
Vừa nói, anh ta vừa nâng ly rượu của Hứa Tịnh Nhi lên, đưa về phía cô: “Cô cứ yên tâm uống. Dù có gục thì vẫn có tôi ở đây. Tôi sẽ chăm sóc cho cô, nào!”
Hứa Tịnh Nhi giả vờ khó chịu. Cô từ chối: “Uống nữa là tôi sẽ nôn mất”.
“Cô chẳng nể tôi chút nào sao? Hay là, cô muốn tôi cầm ly cho cô? Được, vậy tôi giúp cô uống nhé”.
Dung Vương cứ nói, căn bản không để Hứa Tịnh Nhi có cơ hội từ chối. Ly rượu được đưa tới sát miệng cô.
Hứa Tịnh Nhi nhạy cảm nhận ra ánh ánh mắt Dung Vương đã ánh lên sự cảnh giác và hoài nghi. Dù sao thì nếu là fan cuồng thật sự, sao có thể từ chối thần tượng đưa rượu lên tận miệng thế kia chứ.
Hơn nữa, Dung Vương làm chuyện này cũng không phải ngày một ngày hai nữa. Trước giờ anh ta không bao giờ bị tóm gáy, đương nhiên anh ta sẽ phải cẩn thận hơn.
Nếu như cô không uống thì sẽ bị Dung Vương phát hiện ra…Không vào hang cọp sao bắt được cọp đây?
“Anh đã vậy thì đương nhiên tôi phải uống rồi”, Hứa Tịnh Nhi cười ngọt ngào hé miệng uống một ngụm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro