Cô chủ biến mất rồi
Mẫn Hạ
2024-01-18 19:07:49
Cố Khiết Thần mơ hồ cảm nhận được gì đó, ánh mắt sầm xuống, mất kiên nhẫn nói: “Nói thẳng đi”.
Cô Lâm cũng không dám vòng vo nữa, nhanh chóng nói: “Hình như cô chủ biến mất rồi”.
Biến mất?
“Thế nào gọi là biến mất?”, giọng nói của Cố Khiết Thần cũng trầm xuống, mang đến cảm giác bức bách.
Tuy cách chiếc điện thoại, nhưng cô Lâm vẫn không khỏi lạnh toát sống lưng, vội vàng giải thích: “Ba ngày trước, cô chủ nói với tôi phải ra ngoài làm việc, là một cuộc phỏng vấn đơn giản, nhưng sau đó vẫn chưa thấy về… Tôi còn tưởng là cô chủ vì công việc bận rộn mới không về nhà, nhưng tôi gọi điện thoại cho cô ấy cũng không ai nghe máy. Trước đây cô chủ ra ngoài làm việc, lúc nào cũng nghe điện thoại báo lại một tiếng. Mà giờ đã ba ngày rồi vẫn không có tin tức gì…”
Một hai ngày trước cô Lâm còn không để ý lắm, dù sao Hứa Tịnh Nhi cũng là người trưởng thành, có việc riêng phải làm, bình thường sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng gọi mãi cô không nghe máy, cô Lâm mới cảm thấy là lạ.
“Nên tôi cũng không biết là cô chủ làm việc không tiện nghe máy, hay là đã xảy ra chuyện gì. Cho dù bây giờ cậu không gọi điện thoại về, thì tôi cũng chuẩn bị gọi cho cậu đây”.
Ba ngày không có tin tức gì…
Vậy chẳng phải là bắt đầu từ buổi tối ngày thứ hai Hứa Tịnh Nhi vô duyên vô cớ lạnh nhạt với anh sao?
“Được, tôi biết rồi”.
Cố Khiết Thần tắt máy xong lại gọi đến điện thoại của Hứa Tịnh Nhi, vẫn không ai nghe cho đến khi tự động ngắt máy.
Nếu ba ngày nay Hứa Tịnh Nhi mất tích chỉ vì công việc, thì cô không có lý do gì mà không nghe điện thoại. Huống hồ đây chỉ là cuộc phỏng vấn đơn giản, thì lại càng không thể vì chạy tin mà xảy ra chuyện gì.
Nếu loại trừ những điều này…
Cố Khiết Thần mở danh sách cuộc gọi ra, đầu tiên là gọi cho Tiêu Thuần, Tiêu Thuần nói là không liên lạc. Lại gọi cho Cố Tuyết, Cố Tuyết cũng nói là không liên lạc, còn nhiều chuyện hỏi làm sao vậy, anh chẳng nói lời nào đã cúp máy luôn.
Hứa Tịnh Nhi cũng chỉ có quan hệ tốt với Tiêu Thuần và Cố Tuyết, nếu không liên lạc với bọn họ thì tức là không phải đi tìm hội chị em rồi.
Anh gõ ngón tay lên mặt bàn, nhíu mày, trầm ngâm một lát, rồi cầm điện thoại lên gọi tới nhà tổ nhà họ Hứa.
Là bà Hứa nghe máy, nghe thấy giọng nói của Cố Khiết Thần, bà ấy rất vui: “Khiết Thần à, dạo này con có khỏe không? Lâu lắm con không đến thăm bố mẹ rồi, con phải chú ý sức khỏe đấy…”
Cố Khiết Thần thăm hỏi lịch sự, rồi cắt đứt những lời hỏi han ân cần của bà ấy, sau đó cân nhắc câu chữ, nói: “Mấy ngày nay Tịnh Nhi có về đó không ạ?”.
“Hả? Tịnh Nhi à?”, bà Hứa nghĩ một lát: “Hình như ba ngày trước có về một lát”.
Hình như bà ấy ngoái đầu hỏi người giúp việc, giọng nói hơi xa xôi, sau khi hỏi rõ ràng mới đáp bằng giọng điệu chắc nịch: “Đúng rồi, buổi chiều ba ngày trước Tịnh Nhi có về, lúc đó mẹ không có nhà. Nghe người giúp việc nói, nó về liền vào trong phòng nó, nhưng một lát sau lại đi ngay”.
Bà Hứa nói một lúc mới cảm thấy không đúng lắm, nói đầy thăm dò: “Khiết Thần, sao con lại hỏi chuyện này? Có phải Tịnh Nhi lại làm gì khiến con không vui không? Con cứ nói với mẹ, mẹ nhất định sẽ dạy dỗ nó…”
Cố Khiết Thần sẵng giọng ngắt lời bà ấy: “Không có”.
Tiếng quát này khiến trái tim bà Hứa run lên, lập tức im bặt.
Cố Khiết Thần hít sâu một hơi, cố nén cơn giận, bình tĩnh nói: “Nếu Tịnh Nhi lại về đó thì mẹ hãy báo với con, nhưng đừng nói gì cô ấy. Cô ấy là con gái mẹ, nhưng hiện giờ là vợ của con”.
Cô Lâm cũng không dám vòng vo nữa, nhanh chóng nói: “Hình như cô chủ biến mất rồi”.
Biến mất?
“Thế nào gọi là biến mất?”, giọng nói của Cố Khiết Thần cũng trầm xuống, mang đến cảm giác bức bách.
Tuy cách chiếc điện thoại, nhưng cô Lâm vẫn không khỏi lạnh toát sống lưng, vội vàng giải thích: “Ba ngày trước, cô chủ nói với tôi phải ra ngoài làm việc, là một cuộc phỏng vấn đơn giản, nhưng sau đó vẫn chưa thấy về… Tôi còn tưởng là cô chủ vì công việc bận rộn mới không về nhà, nhưng tôi gọi điện thoại cho cô ấy cũng không ai nghe máy. Trước đây cô chủ ra ngoài làm việc, lúc nào cũng nghe điện thoại báo lại một tiếng. Mà giờ đã ba ngày rồi vẫn không có tin tức gì…”
Một hai ngày trước cô Lâm còn không để ý lắm, dù sao Hứa Tịnh Nhi cũng là người trưởng thành, có việc riêng phải làm, bình thường sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng gọi mãi cô không nghe máy, cô Lâm mới cảm thấy là lạ.
“Nên tôi cũng không biết là cô chủ làm việc không tiện nghe máy, hay là đã xảy ra chuyện gì. Cho dù bây giờ cậu không gọi điện thoại về, thì tôi cũng chuẩn bị gọi cho cậu đây”.
Ba ngày không có tin tức gì…
Vậy chẳng phải là bắt đầu từ buổi tối ngày thứ hai Hứa Tịnh Nhi vô duyên vô cớ lạnh nhạt với anh sao?
“Được, tôi biết rồi”.
Cố Khiết Thần tắt máy xong lại gọi đến điện thoại của Hứa Tịnh Nhi, vẫn không ai nghe cho đến khi tự động ngắt máy.
Nếu ba ngày nay Hứa Tịnh Nhi mất tích chỉ vì công việc, thì cô không có lý do gì mà không nghe điện thoại. Huống hồ đây chỉ là cuộc phỏng vấn đơn giản, thì lại càng không thể vì chạy tin mà xảy ra chuyện gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu loại trừ những điều này…
Cố Khiết Thần mở danh sách cuộc gọi ra, đầu tiên là gọi cho Tiêu Thuần, Tiêu Thuần nói là không liên lạc. Lại gọi cho Cố Tuyết, Cố Tuyết cũng nói là không liên lạc, còn nhiều chuyện hỏi làm sao vậy, anh chẳng nói lời nào đã cúp máy luôn.
Hứa Tịnh Nhi cũng chỉ có quan hệ tốt với Tiêu Thuần và Cố Tuyết, nếu không liên lạc với bọn họ thì tức là không phải đi tìm hội chị em rồi.
Anh gõ ngón tay lên mặt bàn, nhíu mày, trầm ngâm một lát, rồi cầm điện thoại lên gọi tới nhà tổ nhà họ Hứa.
Là bà Hứa nghe máy, nghe thấy giọng nói của Cố Khiết Thần, bà ấy rất vui: “Khiết Thần à, dạo này con có khỏe không? Lâu lắm con không đến thăm bố mẹ rồi, con phải chú ý sức khỏe đấy…”
Cố Khiết Thần thăm hỏi lịch sự, rồi cắt đứt những lời hỏi han ân cần của bà ấy, sau đó cân nhắc câu chữ, nói: “Mấy ngày nay Tịnh Nhi có về đó không ạ?”.
“Hả? Tịnh Nhi à?”, bà Hứa nghĩ một lát: “Hình như ba ngày trước có về một lát”.
Hình như bà ấy ngoái đầu hỏi người giúp việc, giọng nói hơi xa xôi, sau khi hỏi rõ ràng mới đáp bằng giọng điệu chắc nịch: “Đúng rồi, buổi chiều ba ngày trước Tịnh Nhi có về, lúc đó mẹ không có nhà. Nghe người giúp việc nói, nó về liền vào trong phòng nó, nhưng một lát sau lại đi ngay”.
Bà Hứa nói một lúc mới cảm thấy không đúng lắm, nói đầy thăm dò: “Khiết Thần, sao con lại hỏi chuyện này? Có phải Tịnh Nhi lại làm gì khiến con không vui không? Con cứ nói với mẹ, mẹ nhất định sẽ dạy dỗ nó…”
Cố Khiết Thần sẵng giọng ngắt lời bà ấy: “Không có”.
Tiếng quát này khiến trái tim bà Hứa run lên, lập tức im bặt.
Cố Khiết Thần hít sâu một hơi, cố nén cơn giận, bình tĩnh nói: “Nếu Tịnh Nhi lại về đó thì mẹ hãy báo với con, nhưng đừng nói gì cô ấy. Cô ấy là con gái mẹ, nhưng hiện giờ là vợ của con”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro