Cô không phải là người tôi cần (2)
Mẫn Hạ
2024-01-18 19:07:49
“Anh dẫn em đi gặp bố mẹ anh, anh nói chúng ta là người một nhà, anh còn chứng thực danh phận cho em trong tiệc mừng thọ, tuyên bố với tất cả mọi người em là vợ anh. Khi em bị hãm hại, anh tin tưởng em vô điều kiện, vì em mà khoác áo luật sư, tạo nên kỳ tích chiến thắng vụ kiện, với lại… anh còn nói muốn tổ chức một đám cưới thế kỷ cho em…”
Hứa Tịnh Nhi nhấn mạnh từng lời: “Anh làm tất cả những điều này chỉ vì muốn duy trì cuộc hôn nhân, chứ không có bất cứ tình cảm gì sao?”.
Cô không tin anh không có chút tình cảm nào với cô, những việc tốt anh làm cho cô vẫn rành rành trước mắt, lẽ nào tất cả chỉ là ảo giác của cô sao?
Cố Khiết Thần cụp mắt, giọng nói càng lãnh đạm hơn: “Đây là những việc mà người làm chồng như tôi nên làm”.
“Chồng…”
Lúc này, danh xưng thân mật nhất lại trở nên thật nực cười.
Hứa Tịnh Nhi lẩm bẩm chữ này, đọc đi đọc lại mấy lần mới nhỏ giọng nói: “Nhưng em không tin anh không có chút tình cảm nào với em”.
“Không tin?”.
Cố Khiết Thần lặp lại hai chữ này của Hứa Tịnh Nhi, hình như bỗng nhớ ra gì đó, cuối cùng ánh mắt thờ ơ cũng có chút cảm xúc, nhưng là chế giễu: “Hứa Tịnh Nhi, ảo tưởng thì đừng coi là thật”.
Ảo tưởng thì đừng coi là thật…
Toàn thân Hứa Tịnh Nhi run bần bật, sắc mặt tái nhợt, cơ thể không khỏi lảo đảo.
Ảo tưởng sao…
Anh dùng từ thật là chuẩn xác.
Nói bao nhiêu như vậy, còn không gây sốc bằng hai chữ này.
Ba năm trước, cô ảo tưởng rằng anh thích cô, ba năm sau, cô lại giẫm vào vết xe đổ, vẫn ảo tưởng rằng anh thích cô sao?
Hứa Tịnh Nhi khẽ cười, gật mạnh đầu: “Phải, anh nói đúng rồi, ảo tưởng thì không thể coi là thật, chỉ là ảo tưởng mà thôi, ảo tưởng…”
Cô nghĩ đã nói đến mức này rồi, thì cũng không cần phải hỏi anh câu “có phải anh không thích em chút nào không” nữa.
Cô cố gắng nở nụ cười, lúc này, bỗng dưng cô lại không muốn khóc, hóa ra khi nghe câu trả lời đã có trong dự liệu thì cũng không khó chấp nhận đến như vậy.
Hoặc có lẽ, cô chưa bao giờ dám tin Cố Khiết Thần sẽ thích cô, chính vì không ôm hy vọng nên cũng không quá thất vọng.
Hứa Tịnh Nhi cúi đầu, hít sâu mấy hơi, kìm nén tất cả cảm xúc, khoảng một phút sau mới lại ngẩng lên, cố gắng nói với giọng điệu thoải mái: “Những điều muốn hỏi em đã hỏi xong rồi. Cố Khiết Thần, đến lượt anh đấy, anh muốn nói gì với em thì nói luôn bây giờ đi”.
Cố Khiết Thần gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn, cả căn chung cư rộng rãi vô cùng yên tĩnh, cô nghe rõ mồn một tiếng gõ kia, dường như mỗi cái đều gõ vào nơi đau đớn nhất trên người cô.
Cố Khiết Thần ngước mắt nhìn cô, ánh mắt anh vẫn sâu thẳm như trước, chỉ là khi nhìn cô không còn sự dịu dàng chiều chuộng nữa. Anh hé môi, chậm rãi nói: “Hứa Tịnh Nhi, cô từng nhắc đến chuyện ly hôn với tôi, tôi cũng không cẩn thận từng thấy… đơn ly hôn mà cô đã chuẩn bị”.
Chuyện đề nghị ly hôn thì Hứa Tịnh Nhi biết, trước kia cô vẫn luôn muốn buông tay.
Về tờ đơn ly hôn mà cô chuẩn bị sẵn là vì lúc đó… cô bị Vân Nhu khiêu khích ly gián, thế nên mới làm sẵn.
Hóa ra anh đã nhìn thấy…
Tờ đơn ly hôn đó chỉ tồn tại một buổi tối, ngày hôm sau đã bị cô tiêu hủy. Vậy thì chắc chắn là anh đã nhìn thấy vào tối hôm đó.
Thảo nào sau đó anh cứ né tránh cô, là vì sợ cô nhắc đến chuyện ly hôn sao? Thậm chí sau đó, anh còn chủ động yêu cầu công bố tin kết hôn của bọn họ trong tiệc mừng thọ, cũng là để duy trì hôn nhân chứ không phải là… vì cô?
Hứa Tịnh Nhi nhấn mạnh từng lời: “Anh làm tất cả những điều này chỉ vì muốn duy trì cuộc hôn nhân, chứ không có bất cứ tình cảm gì sao?”.
Cô không tin anh không có chút tình cảm nào với cô, những việc tốt anh làm cho cô vẫn rành rành trước mắt, lẽ nào tất cả chỉ là ảo giác của cô sao?
Cố Khiết Thần cụp mắt, giọng nói càng lãnh đạm hơn: “Đây là những việc mà người làm chồng như tôi nên làm”.
“Chồng…”
Lúc này, danh xưng thân mật nhất lại trở nên thật nực cười.
Hứa Tịnh Nhi lẩm bẩm chữ này, đọc đi đọc lại mấy lần mới nhỏ giọng nói: “Nhưng em không tin anh không có chút tình cảm nào với em”.
“Không tin?”.
Cố Khiết Thần lặp lại hai chữ này của Hứa Tịnh Nhi, hình như bỗng nhớ ra gì đó, cuối cùng ánh mắt thờ ơ cũng có chút cảm xúc, nhưng là chế giễu: “Hứa Tịnh Nhi, ảo tưởng thì đừng coi là thật”.
Ảo tưởng thì đừng coi là thật…
Toàn thân Hứa Tịnh Nhi run bần bật, sắc mặt tái nhợt, cơ thể không khỏi lảo đảo.
Ảo tưởng sao…
Anh dùng từ thật là chuẩn xác.
Nói bao nhiêu như vậy, còn không gây sốc bằng hai chữ này.
Ba năm trước, cô ảo tưởng rằng anh thích cô, ba năm sau, cô lại giẫm vào vết xe đổ, vẫn ảo tưởng rằng anh thích cô sao?
Hứa Tịnh Nhi khẽ cười, gật mạnh đầu: “Phải, anh nói đúng rồi, ảo tưởng thì không thể coi là thật, chỉ là ảo tưởng mà thôi, ảo tưởng…”
Cô nghĩ đã nói đến mức này rồi, thì cũng không cần phải hỏi anh câu “có phải anh không thích em chút nào không” nữa.
Cô cố gắng nở nụ cười, lúc này, bỗng dưng cô lại không muốn khóc, hóa ra khi nghe câu trả lời đã có trong dự liệu thì cũng không khó chấp nhận đến như vậy.
Hoặc có lẽ, cô chưa bao giờ dám tin Cố Khiết Thần sẽ thích cô, chính vì không ôm hy vọng nên cũng không quá thất vọng.
Hứa Tịnh Nhi cúi đầu, hít sâu mấy hơi, kìm nén tất cả cảm xúc, khoảng một phút sau mới lại ngẩng lên, cố gắng nói với giọng điệu thoải mái: “Những điều muốn hỏi em đã hỏi xong rồi. Cố Khiết Thần, đến lượt anh đấy, anh muốn nói gì với em thì nói luôn bây giờ đi”.
Cố Khiết Thần gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn, cả căn chung cư rộng rãi vô cùng yên tĩnh, cô nghe rõ mồn một tiếng gõ kia, dường như mỗi cái đều gõ vào nơi đau đớn nhất trên người cô.
Cố Khiết Thần ngước mắt nhìn cô, ánh mắt anh vẫn sâu thẳm như trước, chỉ là khi nhìn cô không còn sự dịu dàng chiều chuộng nữa. Anh hé môi, chậm rãi nói: “Hứa Tịnh Nhi, cô từng nhắc đến chuyện ly hôn với tôi, tôi cũng không cẩn thận từng thấy… đơn ly hôn mà cô đã chuẩn bị”.
Chuyện đề nghị ly hôn thì Hứa Tịnh Nhi biết, trước kia cô vẫn luôn muốn buông tay.
Về tờ đơn ly hôn mà cô chuẩn bị sẵn là vì lúc đó… cô bị Vân Nhu khiêu khích ly gián, thế nên mới làm sẵn.
Hóa ra anh đã nhìn thấy…
Tờ đơn ly hôn đó chỉ tồn tại một buổi tối, ngày hôm sau đã bị cô tiêu hủy. Vậy thì chắc chắn là anh đã nhìn thấy vào tối hôm đó.
Thảo nào sau đó anh cứ né tránh cô, là vì sợ cô nhắc đến chuyện ly hôn sao? Thậm chí sau đó, anh còn chủ động yêu cầu công bố tin kết hôn của bọn họ trong tiệc mừng thọ, cũng là để duy trì hôn nhân chứ không phải là… vì cô?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro