Cô là người đầu tiên
Mẫn Hạ
2024-01-18 19:07:49
Tả An quay qua nhìn cô: “Khách đã tới rồi”.
Tới rồi sao?
Hứa Tịnh Nhi vô thức nhìn vào căn phòng trống không. Cô chớp mắt. Tới rồi à? Lẽ nào khách của họ là…ma sao?
Có lẽ phản ứng của cô quá đáng yêu nên đã khiến Tả An phải bật cười. Anh ta lên tiếng đầy dí dỏm: “Cô chính là khách đấy”.
Hứa Tịnh Nhi mím môi, chỉ có thể nói là sếp ‘thâm’ hơn cô tưởng tượng nhiều. Hơn nữa…lại một lần nữa anh lừa cô.
“Lần trước vì tôi mà cô ăn không được vui, nên hôm nay tôi bù đắp”.
Tả An vừa nói vừa bước tới giữa căn phòng. Ở đó có một bàn ăn dài, anh ta kéo ghế, nhìn Hứa Tịnh Nhi và nói tiếp: “Cô có đồng ý để tôi mời cô thêm một lần nữa không?”
Anh bày mưu tính kế, dẫn cô tới đây nhưng không hề có ý ép cô mà vẫn giữ vẻ dịu dàng, trưng cầu ý cô.
Hứa Tịnh Nhi nghĩ, giờ cô có từ chối, bỏ đi thì có lẽ anh ta cũng sẽ không tức giận mà vẫn sẽ tôn trọng cô. Cô đã hiểu người đàn ông này thêm một chút rồi.
Ở anh có khí chất của người quân tử, nhưng cũng có thể tỏ ra lạnh lùng, khiến người khác kinh sợ bất cứ lúc nào. Và đương nhiên, cũng có lúc yếu mềm hay ranh mãnh.
Hứa Tịnh Nhi nheo mắt: “Anh đã mời tới mức này rồi, sao tôi không đồng ý cho được”.
Cô cất bước, đi tới, ngồi xuống.
Tả An mỉm cười. Anh ta bước về phía còn lại, kéo ghế và cũng ngồi xuống.
Nến được đặt trên chiếc bàn dài. Ánh nến lung linh, Hứa Tịnh Nhin nhìn ánh lửa, không khỏi nghĩ tới buổi tối lãng mạn. Cô cảm thấy mọi sự thật mờ ám.
Tả An nói đây là bữa cơm bù đắp mà lại bày trí cả nến thế này. Đúng là lùi một bước mà tiếng ba bước.
Cao thủ ghê gớm.
Anh đã mang kinh nghiệm thương trường vào trong tình cảm.
“Đúng là kinh nghiệm đầy mình”.
Hứa Tịnh Nhi thầm nghĩ, đột nhiên nói bật ra thành tiếng. Đợi khi cô nhận ra thì đã không kịp nữa rồi.
Câu nói của Hứa Tịnh Nhi khiến Tả An giật mình, sau đó bật cười: “Không hề?”
Tả An dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: “Nào có kinh nghiệm đâu”.
Sợ cô hiểu nhầm nên anh ta còn bổ sung thêm: “Những năm qua tôi rất bận, không có thời gian, cũng không có tâm trạng”.
Thực ra Hứa Tịnh Nhi không có hứng thú với tình cảm của anh ta. Cô chỉ buột miệng nói ra mà thôi mà đã bị anh nghe thấy. Cô thấy hơi ngượng, thế nhưng không những anh không bận tâm mà còn giải thích một cách hài hòa như vậy…
Hứa Tịnh Nhi không biết phải nói thế nào, chỉ cười với vẻ thất lễ: “Hóa ra là như vậy à…”
Trước đó cô cùng từng suy đoán là anh chưa yêu đương bao giờ. Giờ lời nói của anh đã chứng minh điều đó rồi.
Mặc dù cô không biết chính xác tuổi của cấp trên nhưng có lẽ cũng không hơn cô là bao. Đến cô đã yêu, đã kết hôn và thậm chí ly hôn rồi mà anh ta còn chưa có ai.
“Vì vậy, cô là người đầu tiên mà tôi có thiện cảm”.
Hứa Tịnh Nhi cầm ly nước, đang uống được một ngụm thì lập tức bị sặc khi nghe Tả An nói như vậy.
Tới rồi sao?
Hứa Tịnh Nhi vô thức nhìn vào căn phòng trống không. Cô chớp mắt. Tới rồi à? Lẽ nào khách của họ là…ma sao?
Có lẽ phản ứng của cô quá đáng yêu nên đã khiến Tả An phải bật cười. Anh ta lên tiếng đầy dí dỏm: “Cô chính là khách đấy”.
Hứa Tịnh Nhi mím môi, chỉ có thể nói là sếp ‘thâm’ hơn cô tưởng tượng nhiều. Hơn nữa…lại một lần nữa anh lừa cô.
“Lần trước vì tôi mà cô ăn không được vui, nên hôm nay tôi bù đắp”.
Tả An vừa nói vừa bước tới giữa căn phòng. Ở đó có một bàn ăn dài, anh ta kéo ghế, nhìn Hứa Tịnh Nhi và nói tiếp: “Cô có đồng ý để tôi mời cô thêm một lần nữa không?”
Anh bày mưu tính kế, dẫn cô tới đây nhưng không hề có ý ép cô mà vẫn giữ vẻ dịu dàng, trưng cầu ý cô.
Hứa Tịnh Nhi nghĩ, giờ cô có từ chối, bỏ đi thì có lẽ anh ta cũng sẽ không tức giận mà vẫn sẽ tôn trọng cô. Cô đã hiểu người đàn ông này thêm một chút rồi.
Ở anh có khí chất của người quân tử, nhưng cũng có thể tỏ ra lạnh lùng, khiến người khác kinh sợ bất cứ lúc nào. Và đương nhiên, cũng có lúc yếu mềm hay ranh mãnh.
Hứa Tịnh Nhi nheo mắt: “Anh đã mời tới mức này rồi, sao tôi không đồng ý cho được”.
Cô cất bước, đi tới, ngồi xuống.
Tả An mỉm cười. Anh ta bước về phía còn lại, kéo ghế và cũng ngồi xuống.
Nến được đặt trên chiếc bàn dài. Ánh nến lung linh, Hứa Tịnh Nhin nhìn ánh lửa, không khỏi nghĩ tới buổi tối lãng mạn. Cô cảm thấy mọi sự thật mờ ám.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tả An nói đây là bữa cơm bù đắp mà lại bày trí cả nến thế này. Đúng là lùi một bước mà tiếng ba bước.
Cao thủ ghê gớm.
Anh đã mang kinh nghiệm thương trường vào trong tình cảm.
“Đúng là kinh nghiệm đầy mình”.
Hứa Tịnh Nhi thầm nghĩ, đột nhiên nói bật ra thành tiếng. Đợi khi cô nhận ra thì đã không kịp nữa rồi.
Câu nói của Hứa Tịnh Nhi khiến Tả An giật mình, sau đó bật cười: “Không hề?”
Tả An dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: “Nào có kinh nghiệm đâu”.
Sợ cô hiểu nhầm nên anh ta còn bổ sung thêm: “Những năm qua tôi rất bận, không có thời gian, cũng không có tâm trạng”.
Thực ra Hứa Tịnh Nhi không có hứng thú với tình cảm của anh ta. Cô chỉ buột miệng nói ra mà thôi mà đã bị anh nghe thấy. Cô thấy hơi ngượng, thế nhưng không những anh không bận tâm mà còn giải thích một cách hài hòa như vậy…
Hứa Tịnh Nhi không biết phải nói thế nào, chỉ cười với vẻ thất lễ: “Hóa ra là như vậy à…”
Trước đó cô cùng từng suy đoán là anh chưa yêu đương bao giờ. Giờ lời nói của anh đã chứng minh điều đó rồi.
Mặc dù cô không biết chính xác tuổi của cấp trên nhưng có lẽ cũng không hơn cô là bao. Đến cô đã yêu, đã kết hôn và thậm chí ly hôn rồi mà anh ta còn chưa có ai.
“Vì vậy, cô là người đầu tiên mà tôi có thiện cảm”.
Hứa Tịnh Nhi cầm ly nước, đang uống được một ngụm thì lập tức bị sặc khi nghe Tả An nói như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro