Cô nhớ anh rồi (2)
Mẫn Hạ
2024-01-18 19:07:49
Hứa Tịnh Nhi nhìn chằm chằm vào tờ giấy đó, sau đó giơ tay ra cầm lên, là báo cáo tình hình phục hồi sức khỏe của cô.
Ở cuối có phân tích của Simon, chữ ký và ngày tháng.
Hứa Tịnh Nhi đọc mà sửng sốt, hóa ra Simon vẫn luôn báo cáo tình hình sức khỏe của cô với Cố Khiết Thần.
Nhưng Cố Khiết Thần vì có tình cảm với cô, lo lắng cho sức khỏe của cô, nên mới luôn muốn biết tình hình phục hồi sức khỏe của cô sao? Điều này chắc cũng hợp lý đấy nhỉ?
Nhưng những việc này vẫn chưa cho thấy điều gì, trước khi hỏi rõ ràng cô không nên suy đoán lung tung tự rước phiền não vào người.
Cô cố gắng tự thuyết phục bản thân, vô thức lắc đầu, dường như muốn xua đi những điều đã biết này, sau đó nhanh chóng xếp gọn chồng văn kiện, tờ giấy kia cũng được kẹp y nguyên như cũ, đặt lại trên bàn.
Cô đứng tại chỗ một lúc lâu mới cất bước rời khỏi phòng làm việc.
…
Nửa tháng nhanh chóng trôi qua.
Hứa Tịnh Nhi vẫn đến chỗ Simon tập luyện hàng ngày, hơn nữa thái độ cũng nghiêm túc hơn rất nhiều. Cô không muốn cơ thể của mình cứ mãi yếu ớt, luôn khiến Cố Khiết Thần phải lo lắng như vậy, cô muốn phục hồi lại như trước đây.
Sau khi tập luyện, cô sẽ đến bệnh viện thăm ông cụ Cố, bầu bạn với ông ta, không bỏ ngày nào. Tuy ông ta mãi chưa tỉnh lại, nhưng các chỉ số khác của cơ thể đều dần dần có xu hướng ổn định. Hứa Tịnh Nhi đều chụp lại rồi gửi cho Cố Khiết Thần qua Zalo.
Một tuần trước, thỉnh thoảng anh còn trả lời cô một hai câu, một tuần sau thì bặt vô âm tín, ngay cả cô Lâm gọi điện thoại báo cáo với anh tình hình mỗi ngày của ông cụ Cố, cũng đổi thành trợ lý Lâm nghe máy.
Nhưng may là hôm nay anh đã trở về, gặp được anh, cô sẽ hỏi xem rốt cuộc anh bận đến mức nào mà không có nổi một phút để gọi điện thoại.
Hôm qua lúc cô Lâm gọi điện thoại cho trợ lý Lâm, có nói tám giờ tối nay Cố Khiết Thần sẽ hạ cánh.
Một thời gian dài không gặp nhau, cũng không nói chuyện gì mấy, Hứa Tịnh Nhi quyết định sẽ đến sân bay đón anh. Thế là buổi chiều cô rời bệnh viện, về chung cư tắm rửa, ra ngoài sấy khô tóc, còn sấy tóc thành những lọn xoăn nhẹ.
Sau đó ngồi trước bàn trang điểm, lấy mỹ phẩm trang điểm nhẹ nhàng.
Phụ nữ chỉ làm đẹp vì người mình thích, xa nhau lâu như vậy, đương nhiên Hứa Tịnh Nhi muốn khi gặp nhau, cô có thể để Cố Khiết Thần nhìn thấy cô trong dáng vẻ xinh đẹp và rạng rỡ.
Chứng minh cho anh thấy, cô đã thực sự nghe lời anh chăm sóc tốt cho bản thân.
Trang điểm xong, cô thay bộ váy liền đã chọn sẵn, đứng trước gương ngắm nghía một lúc, sau khi chắc chắn đã hoàn hảo mới xách túi ra khỏi cửa.
Cô xuống bãi đỗ xe tự lái xe về phía sân bay.
Con đường đến sân bay tắc quanh năm, cũng may cô đi sớm, nên bảy giờ bốn mươi lăm phút đã đến nơi. Sau khi đỗ xe ở bãi đỗ xe, cô đi thang máy lên trên, tiến về phía cửa đón.
Lúc đi đến nơi thì vừa đúng tám giờ, cô tìm một vị trí đứng sẵn, đang nghĩ lát nữa gặp Cố Khiết Thần, liệu có cần lao tới ôm anh một cái thật chặt không.
Cô nhớ anh rồi! Không, là rất nhớ!
Nhưng đến tám rưỡi vẫn không thấy Cố Khiết Thần ra, cô khó hiểu nhíu mày, rõ ràng bảng hiển thị cho thấy chuyến bay của Cố Khiết Thần đã hạ cánh đúng giờ, sao anh vẫn chưa ra chứ?
Cô nghĩ anh phải lấy hành lý gì đó nên chậm trễ, lại chờ thêm nửa tiếng, nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh đâu. Lúc cô lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho anh để hỏi, thì nhìn thấy màn hình điện thoại nhảy ra tin tức mới nhất.
Ở cuối có phân tích của Simon, chữ ký và ngày tháng.
Hứa Tịnh Nhi đọc mà sửng sốt, hóa ra Simon vẫn luôn báo cáo tình hình sức khỏe của cô với Cố Khiết Thần.
Nhưng Cố Khiết Thần vì có tình cảm với cô, lo lắng cho sức khỏe của cô, nên mới luôn muốn biết tình hình phục hồi sức khỏe của cô sao? Điều này chắc cũng hợp lý đấy nhỉ?
Nhưng những việc này vẫn chưa cho thấy điều gì, trước khi hỏi rõ ràng cô không nên suy đoán lung tung tự rước phiền não vào người.
Cô cố gắng tự thuyết phục bản thân, vô thức lắc đầu, dường như muốn xua đi những điều đã biết này, sau đó nhanh chóng xếp gọn chồng văn kiện, tờ giấy kia cũng được kẹp y nguyên như cũ, đặt lại trên bàn.
Cô đứng tại chỗ một lúc lâu mới cất bước rời khỏi phòng làm việc.
…
Nửa tháng nhanh chóng trôi qua.
Hứa Tịnh Nhi vẫn đến chỗ Simon tập luyện hàng ngày, hơn nữa thái độ cũng nghiêm túc hơn rất nhiều. Cô không muốn cơ thể của mình cứ mãi yếu ớt, luôn khiến Cố Khiết Thần phải lo lắng như vậy, cô muốn phục hồi lại như trước đây.
Sau khi tập luyện, cô sẽ đến bệnh viện thăm ông cụ Cố, bầu bạn với ông ta, không bỏ ngày nào. Tuy ông ta mãi chưa tỉnh lại, nhưng các chỉ số khác của cơ thể đều dần dần có xu hướng ổn định. Hứa Tịnh Nhi đều chụp lại rồi gửi cho Cố Khiết Thần qua Zalo.
Một tuần trước, thỉnh thoảng anh còn trả lời cô một hai câu, một tuần sau thì bặt vô âm tín, ngay cả cô Lâm gọi điện thoại báo cáo với anh tình hình mỗi ngày của ông cụ Cố, cũng đổi thành trợ lý Lâm nghe máy.
Nhưng may là hôm nay anh đã trở về, gặp được anh, cô sẽ hỏi xem rốt cuộc anh bận đến mức nào mà không có nổi một phút để gọi điện thoại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm qua lúc cô Lâm gọi điện thoại cho trợ lý Lâm, có nói tám giờ tối nay Cố Khiết Thần sẽ hạ cánh.
Một thời gian dài không gặp nhau, cũng không nói chuyện gì mấy, Hứa Tịnh Nhi quyết định sẽ đến sân bay đón anh. Thế là buổi chiều cô rời bệnh viện, về chung cư tắm rửa, ra ngoài sấy khô tóc, còn sấy tóc thành những lọn xoăn nhẹ.
Sau đó ngồi trước bàn trang điểm, lấy mỹ phẩm trang điểm nhẹ nhàng.
Phụ nữ chỉ làm đẹp vì người mình thích, xa nhau lâu như vậy, đương nhiên Hứa Tịnh Nhi muốn khi gặp nhau, cô có thể để Cố Khiết Thần nhìn thấy cô trong dáng vẻ xinh đẹp và rạng rỡ.
Chứng minh cho anh thấy, cô đã thực sự nghe lời anh chăm sóc tốt cho bản thân.
Trang điểm xong, cô thay bộ váy liền đã chọn sẵn, đứng trước gương ngắm nghía một lúc, sau khi chắc chắn đã hoàn hảo mới xách túi ra khỏi cửa.
Cô xuống bãi đỗ xe tự lái xe về phía sân bay.
Con đường đến sân bay tắc quanh năm, cũng may cô đi sớm, nên bảy giờ bốn mươi lăm phút đã đến nơi. Sau khi đỗ xe ở bãi đỗ xe, cô đi thang máy lên trên, tiến về phía cửa đón.
Lúc đi đến nơi thì vừa đúng tám giờ, cô tìm một vị trí đứng sẵn, đang nghĩ lát nữa gặp Cố Khiết Thần, liệu có cần lao tới ôm anh một cái thật chặt không.
Cô nhớ anh rồi! Không, là rất nhớ!
Nhưng đến tám rưỡi vẫn không thấy Cố Khiết Thần ra, cô khó hiểu nhíu mày, rõ ràng bảng hiển thị cho thấy chuyến bay của Cố Khiết Thần đã hạ cánh đúng giờ, sao anh vẫn chưa ra chứ?
Cô nghĩ anh phải lấy hành lý gì đó nên chậm trễ, lại chờ thêm nửa tiếng, nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh đâu. Lúc cô lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho anh để hỏi, thì nhìn thấy màn hình điện thoại nhảy ra tin tức mới nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro