Cung kính không bằng tuân lệnh
Mẫn Hạ
2024-01-18 19:07:49
Trước mắt Khiết Thần cũng tối sầm. Anh bặm chặt
môi, ngón tay anh lướt trên màn hình theo khuôn mặt của Hứa Tịnh Nhi.
Bàn tay anh run tới mức không thể khống chế được nữa.
Lúc trợ lý Lâm đi vào, nhìn thấy dáng vẻ đó và nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi đã hôn mê trong điện thoại thì những lời anh ta muốn nói đã bay đi hết. Anh ta lẳng lặng đứng bên cạnh Khiết Thần, đợi chỉ thị của anh.
May mà lúc này, Từ Soái ở đầu dây bên kia lên tiếng: “Khiết Thần, xe cứu thương tới rồi. Tôi đưa Hứa Tịnh Nhi tới bệnh viên. Cô ấy phước lớn mạng lớn, sẽ không sao đâu”.
Người đàn ông nhắm mắt, cố gắng đèn nén mọi nỗi sợ hãi: “Tiếp tục gọi, đừng tắt máy, tôi muốn luôn ở bên cô ấy”.
“Được được, tôi không tắt, để anh xem hết”.
Nhân viên y tế nhanh chóng đi tới. Họ sơ cứu đơn giản cho Hứa Tịnh Nhi, rồi đưa cô lên cáng, nhấc tới xe. Từ Soái cũng đi theo.
Khiết Thần nhìn tới đây mới liếc nhìn trợ lý Lâm ở bên cạnh: “Tôi muốn lập tức về nước”.
Mặc dù hiểu tâm trạng của sếp nhưng lúc này rời đi, thương vụ hợp tác với tập đoàn P coi như công cốc. Hơn nữa, không chỉ hợp tác thất bại mà còn đắc tội với cả tập đoàn P nữa.
Trợ lý Lâm nhớ lại, vừa rồi dù anh ta đã xin lỗi nhưng sắc mặt sếp Trần vẫn vô cùng khó coi, thậm chí vẫn đang đợi một lời giải thích từ Cố tổng.
Anh ta chau mày, cảm thấy khó xử. Anh ta do dự không biết có nên đề cập tới vấn đề phía bên sếp Trần hay không thì điện thoại của anh ta bỗng đổ chuông. Là của sếp Trần gọi tới.
Trợ lý Lâm cầm điện thoại mà như cầm một bát canh nóng. Anh ta liếc nhìn Khiết Thần: “Cố tổng, là điện thoại của sếp Trần, anh…anh có muốn nghe máy một chút không?”
Người đàn ông nhìn anh ta, đôi mắt lạnh như băng khiến anh ta ớn lạnh cả sống lưng. Anh ta định thu tay lại thì một giây sau, Khiết Thần đã cầm lấy điện thoại trong tay anh ta.
Trợ ý Lâm khựng người.
Khiết Thần đưa điện thoại lên tai, khẽ nhếch miệng: “Sếp Trần, vợ tôi xảy ra chuyện, tôi muốn là người đầu tiên có mặt bên cô ấy. Xin lỗi, chưa hoàn thành nghi thức ký kết của chúng ta. Đợi vợ tôi bình an rồi tôi sẽ đích thân tới nước Mễ xin lỗi ông”.
Lần này hai tập đoàn lớn hợp tác, thực lực đều ngang bằng, Khiết Thần cũng không hề tỏ ra yếu thế. Trong quá trình đàm phàn, anh cũng giành được phần lớn lợi ích cho Cố Thị. Thật không ngờ vì vợ mà anh lại cúi mình như vậy.
Sếp Trần ở đầu dây bên kia khựng người, sau đó bật cười: “Không ngờ Cố tổng lại yêu vợ mình đến vậy, đúng là hợp ý tôi!”
Cơn lửa giận của ông ta lập tức biến mất: “Cố tổng, tình hình của vợ anh cấp bách như vậy thì tôi có thể hiểu được biểu hiện hôm nay của anh. Việc hợp tác, chúng ta sẽ đổi ngày khác ký tiếp”.
“Phải rồi Cố tổng, nếu anh cần giúp đỡ, tôi có thể sắp xếp máy bay cá nhân, coi như là tấm lòng của tôi cho lần hợp tác này”.
Dù sao cũng không phải nước mình nên muốn có máy bay ngay cũng không dễ. Sếp Trần đã đồng ý giúp đỡ thì anh có thể nhanh chóng về nước rồi.
Đôi mắt Khiết Thần dần dịu xuống: “Cảm ơn, cung kính không bằng tuân lệnh”.
…
Hứa Tịnh Nhi đi trong không gian tối mịt. Phía trước bỗng lóe lên một tia sáng, cô rảo bước, nhanh chóng đi về phía luồng ánh sáng.
Lúc trợ lý Lâm đi vào, nhìn thấy dáng vẻ đó và nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi đã hôn mê trong điện thoại thì những lời anh ta muốn nói đã bay đi hết. Anh ta lẳng lặng đứng bên cạnh Khiết Thần, đợi chỉ thị của anh.
May mà lúc này, Từ Soái ở đầu dây bên kia lên tiếng: “Khiết Thần, xe cứu thương tới rồi. Tôi đưa Hứa Tịnh Nhi tới bệnh viên. Cô ấy phước lớn mạng lớn, sẽ không sao đâu”.
Người đàn ông nhắm mắt, cố gắng đèn nén mọi nỗi sợ hãi: “Tiếp tục gọi, đừng tắt máy, tôi muốn luôn ở bên cô ấy”.
“Được được, tôi không tắt, để anh xem hết”.
Nhân viên y tế nhanh chóng đi tới. Họ sơ cứu đơn giản cho Hứa Tịnh Nhi, rồi đưa cô lên cáng, nhấc tới xe. Từ Soái cũng đi theo.
Khiết Thần nhìn tới đây mới liếc nhìn trợ lý Lâm ở bên cạnh: “Tôi muốn lập tức về nước”.
Mặc dù hiểu tâm trạng của sếp nhưng lúc này rời đi, thương vụ hợp tác với tập đoàn P coi như công cốc. Hơn nữa, không chỉ hợp tác thất bại mà còn đắc tội với cả tập đoàn P nữa.
Trợ lý Lâm nhớ lại, vừa rồi dù anh ta đã xin lỗi nhưng sắc mặt sếp Trần vẫn vô cùng khó coi, thậm chí vẫn đang đợi một lời giải thích từ Cố tổng.
Anh ta chau mày, cảm thấy khó xử. Anh ta do dự không biết có nên đề cập tới vấn đề phía bên sếp Trần hay không thì điện thoại của anh ta bỗng đổ chuông. Là của sếp Trần gọi tới.
Trợ lý Lâm cầm điện thoại mà như cầm một bát canh nóng. Anh ta liếc nhìn Khiết Thần: “Cố tổng, là điện thoại của sếp Trần, anh…anh có muốn nghe máy một chút không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông nhìn anh ta, đôi mắt lạnh như băng khiến anh ta ớn lạnh cả sống lưng. Anh ta định thu tay lại thì một giây sau, Khiết Thần đã cầm lấy điện thoại trong tay anh ta.
Trợ ý Lâm khựng người.
Khiết Thần đưa điện thoại lên tai, khẽ nhếch miệng: “Sếp Trần, vợ tôi xảy ra chuyện, tôi muốn là người đầu tiên có mặt bên cô ấy. Xin lỗi, chưa hoàn thành nghi thức ký kết của chúng ta. Đợi vợ tôi bình an rồi tôi sẽ đích thân tới nước Mễ xin lỗi ông”.
Lần này hai tập đoàn lớn hợp tác, thực lực đều ngang bằng, Khiết Thần cũng không hề tỏ ra yếu thế. Trong quá trình đàm phàn, anh cũng giành được phần lớn lợi ích cho Cố Thị. Thật không ngờ vì vợ mà anh lại cúi mình như vậy.
Sếp Trần ở đầu dây bên kia khựng người, sau đó bật cười: “Không ngờ Cố tổng lại yêu vợ mình đến vậy, đúng là hợp ý tôi!”
Cơn lửa giận của ông ta lập tức biến mất: “Cố tổng, tình hình của vợ anh cấp bách như vậy thì tôi có thể hiểu được biểu hiện hôm nay của anh. Việc hợp tác, chúng ta sẽ đổi ngày khác ký tiếp”.
“Phải rồi Cố tổng, nếu anh cần giúp đỡ, tôi có thể sắp xếp máy bay cá nhân, coi như là tấm lòng của tôi cho lần hợp tác này”.
Dù sao cũng không phải nước mình nên muốn có máy bay ngay cũng không dễ. Sếp Trần đã đồng ý giúp đỡ thì anh có thể nhanh chóng về nước rồi.
Đôi mắt Khiết Thần dần dịu xuống: “Cảm ơn, cung kính không bằng tuân lệnh”.
…
Hứa Tịnh Nhi đi trong không gian tối mịt. Phía trước bỗng lóe lên một tia sáng, cô rảo bước, nhanh chóng đi về phía luồng ánh sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro