Đây là quà cảm ơn (2)
Mẫn Hạ
2024-01-18 19:07:49
Dù trên mặt Cố Khiết Thần không thay đổi gì,
nhưng cô đã cảm giác được ánh mắt nguy hiểm của anh, còn nữa, nơi đó của anh đã trở nên nóng hầm hập…
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nếu cô còn nói không thỏa mãn, có lẽ không phải một nụ hôn là có thể giải quyết được…
Nói xong, Hứa Tịnh Nhi không đợi Cố Khiết Thần nói chuyện, hai tay đã dùng sức đẩy ngực anh ra, nhanh chóng ngồi dậy thoát khỏi cái ôm của anh, không quay đầu mà đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.
Hứa Tịnh Nhi chạy đến phòng bếp mà không dừng chân, lấy nước suối từ trong tủ lạnh ra, vặn nắp, uống ừng ực hết một chai, lúc đó mới giảm đi sự khô nóng trong người cô.
Cô thở ra một hơi, ôm gò má còn nóng bừng của mình, lại không nhịn được cười rất nhỏ tiếng, rất nhỏ tiếng.
Cô Lâm vừa khéo đi ngang qua phòng bếp, nhìn nụ cười ấy của Hứa Tịnh Nhi, không khỏi cảm khái. Mùa xuân sắp đến, mùa của tình yêu cũng sắp đến rồi.
…
Trong phòng làm việc.
Nhìn bóng lưng hoảng hốt chạy đi của Hứa Tịnh Nhi, Cố Khiết Thần cố kìm chế ý nghĩ muốn đuổi theo của mình. Anh đứng dậy, đi đến ban công của phòng làm việc, tựa vào lan can, yên lặng đứng đó một lúc, để mặc cho gió đêm thổi phất qua.
Cho đến khi cả người anh cũng phủ lên một lớp khí lạnh, Cố Khiết Thần mới đi về phòng làm việc, ngồi vào bàn, chuẩn bị tiếp tục làm việc.
Sau đó, khi anh liếc thấy quyển tạp chí đặt trên bàn, anh vẫn cầm nó lên, mở ra, nghiêm túc xem hết bài phỏng vấn của mình.
Sau khi xem xong, anh nhập mật khẩu mở két sắt của mình, đặt quyển tạp chí đó vào trong. Bên trong đã chất đầy rất nhiều báo và tạp chí, tất cả đều là của tòa soạn báo Z phát hành.
Hoặc là có thể nói là những bài phỏng vấn, bài báo, tùy bút… mà Hứa Tịnh Nhi đã viết mấy năm qua.
Chỉ cần là cô viết, Cố Khiết Thần đều sẽ sưu tập.
Bây giờ, Cố Khiết Thần tự mình nhìn chúng cũng cảm thấy thần kỳ. Anh yêu Hứa Tịnh Nhi đến mức nào, ngay cả bản thân anh cũng không biết…
…
Ngày hôm sau.
Trợ lý Lâm vừa về đến công ty đã bị sếp mình gọi đến văn phòng.
Anh ta đi vào như sắp đối đầu với kẻ địch, trong mười mấy giây ngắn ngủi đã có các kiểu dự đoán nảy ra trong đầu. Có phải Cố tổng vì chuyện Vân Nhu ngày hôm qua, chê năng lực làm việc của anh ta kém cỏi, lại bắt anh ta phải chọn một trong hai lần nữa không?
Hay là lần này ngay cả chọn một trong hai cũng không có, mà Cố tổng đã chọn sẵn cho anh ta, để anh ta cút luôn đi là được?
Chẳng trách mới sáng sớm tỉnh dậy, mí mắt trái của anh ta đã giật không ngừng, đây là điềm đại hung!
Đừng nha!
Anh ta không muốn rời khỏi Cố tổng!
Anh ta rất có cảm tình với Cố tổng!
Cứ cúi đầu nhận lỗi trước là không sai vào đâu được. Trợ lý Lâm vừa đi đến trước bàn làm việc, không đợi Cố Khiết Thần lên tiếng, chớp mắt nước mắt đã dâng tràn, gương mặt buồn rười rượi, khổ sở cầu xin: “Cố tổng, tôi thật sự biết sai rồi, sau này tôi nhất định sẽ lấy hết tinh thần giúp anh ngăn chặn mọi ả đàn bà lẳng lơ, đảm bảo sẽ không để bọn họ quấy rầy đến anh. Anh niệm tình tôi đi theo anh nhiều năm như vậy, cẩn trọng hết mức, không có công lao cũng có khổ lao, anh đừng bắt tôi đi châu Phi hay Philippines nữa, tôi không nỡ rời xa anh!”.
Cố Khiết Thần ngước mắt lên, nhìn trợ lý Lâm với gương mặt không cảm xúc, im lặng một giây mới lạnh lùng lên tiếng: “Trợ lý Lâm, anh còn không cất bộ mặt buồn nôn của anh thì có thể thu dọn hành lý đi được rồi”.
“…”.
Nước mắt của trợ lý Lâm lập tức cạn khô, vẻ mặt nghiêm túc, khôi phục dáng vẻ của một nhân viên tài giỏi, nghiêm mặt nói: “Cố tổng, anh có gì dặn dò?”.
Cố Khiết Thần dựa người vào ghế, hơi ngẩng đầu lên, nói: “Có chuyện này cần anh đi làm ngay”.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nếu cô còn nói không thỏa mãn, có lẽ không phải một nụ hôn là có thể giải quyết được…
Nói xong, Hứa Tịnh Nhi không đợi Cố Khiết Thần nói chuyện, hai tay đã dùng sức đẩy ngực anh ra, nhanh chóng ngồi dậy thoát khỏi cái ôm của anh, không quay đầu mà đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.
Hứa Tịnh Nhi chạy đến phòng bếp mà không dừng chân, lấy nước suối từ trong tủ lạnh ra, vặn nắp, uống ừng ực hết một chai, lúc đó mới giảm đi sự khô nóng trong người cô.
Cô thở ra một hơi, ôm gò má còn nóng bừng của mình, lại không nhịn được cười rất nhỏ tiếng, rất nhỏ tiếng.
Cô Lâm vừa khéo đi ngang qua phòng bếp, nhìn nụ cười ấy của Hứa Tịnh Nhi, không khỏi cảm khái. Mùa xuân sắp đến, mùa của tình yêu cũng sắp đến rồi.
…
Trong phòng làm việc.
Nhìn bóng lưng hoảng hốt chạy đi của Hứa Tịnh Nhi, Cố Khiết Thần cố kìm chế ý nghĩ muốn đuổi theo của mình. Anh đứng dậy, đi đến ban công của phòng làm việc, tựa vào lan can, yên lặng đứng đó một lúc, để mặc cho gió đêm thổi phất qua.
Cho đến khi cả người anh cũng phủ lên một lớp khí lạnh, Cố Khiết Thần mới đi về phòng làm việc, ngồi vào bàn, chuẩn bị tiếp tục làm việc.
Sau đó, khi anh liếc thấy quyển tạp chí đặt trên bàn, anh vẫn cầm nó lên, mở ra, nghiêm túc xem hết bài phỏng vấn của mình.
Sau khi xem xong, anh nhập mật khẩu mở két sắt của mình, đặt quyển tạp chí đó vào trong. Bên trong đã chất đầy rất nhiều báo và tạp chí, tất cả đều là của tòa soạn báo Z phát hành.
Hoặc là có thể nói là những bài phỏng vấn, bài báo, tùy bút… mà Hứa Tịnh Nhi đã viết mấy năm qua.
Chỉ cần là cô viết, Cố Khiết Thần đều sẽ sưu tập.
Bây giờ, Cố Khiết Thần tự mình nhìn chúng cũng cảm thấy thần kỳ. Anh yêu Hứa Tịnh Nhi đến mức nào, ngay cả bản thân anh cũng không biết…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Ngày hôm sau.
Trợ lý Lâm vừa về đến công ty đã bị sếp mình gọi đến văn phòng.
Anh ta đi vào như sắp đối đầu với kẻ địch, trong mười mấy giây ngắn ngủi đã có các kiểu dự đoán nảy ra trong đầu. Có phải Cố tổng vì chuyện Vân Nhu ngày hôm qua, chê năng lực làm việc của anh ta kém cỏi, lại bắt anh ta phải chọn một trong hai lần nữa không?
Hay là lần này ngay cả chọn một trong hai cũng không có, mà Cố tổng đã chọn sẵn cho anh ta, để anh ta cút luôn đi là được?
Chẳng trách mới sáng sớm tỉnh dậy, mí mắt trái của anh ta đã giật không ngừng, đây là điềm đại hung!
Đừng nha!
Anh ta không muốn rời khỏi Cố tổng!
Anh ta rất có cảm tình với Cố tổng!
Cứ cúi đầu nhận lỗi trước là không sai vào đâu được. Trợ lý Lâm vừa đi đến trước bàn làm việc, không đợi Cố Khiết Thần lên tiếng, chớp mắt nước mắt đã dâng tràn, gương mặt buồn rười rượi, khổ sở cầu xin: “Cố tổng, tôi thật sự biết sai rồi, sau này tôi nhất định sẽ lấy hết tinh thần giúp anh ngăn chặn mọi ả đàn bà lẳng lơ, đảm bảo sẽ không để bọn họ quấy rầy đến anh. Anh niệm tình tôi đi theo anh nhiều năm như vậy, cẩn trọng hết mức, không có công lao cũng có khổ lao, anh đừng bắt tôi đi châu Phi hay Philippines nữa, tôi không nỡ rời xa anh!”.
Cố Khiết Thần ngước mắt lên, nhìn trợ lý Lâm với gương mặt không cảm xúc, im lặng một giây mới lạnh lùng lên tiếng: “Trợ lý Lâm, anh còn không cất bộ mặt buồn nôn của anh thì có thể thu dọn hành lý đi được rồi”.
“…”.
Nước mắt của trợ lý Lâm lập tức cạn khô, vẻ mặt nghiêm túc, khôi phục dáng vẻ của một nhân viên tài giỏi, nghiêm mặt nói: “Cố tổng, anh có gì dặn dò?”.
Cố Khiết Thần dựa người vào ghế, hơi ngẩng đầu lên, nói: “Có chuyện này cần anh đi làm ngay”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro