Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Đợi sang năm hãy nói

Mẫn Hạ

2024-01-18 19:07:49

“Vì ông chứ ai nữa”, Hứa Tịnh Nhi trả lời dứt khoát. Cô nói chẳng cần suy nghĩ: “Ông tốt với tôi, đương nhiên tôi phải tìm ra người hại ông, quan tâm tới tập đoàn Cố Thị vì ông rồi”.

Sắc mặt Từ Soái biến đổi đầy ý vị.

Chần chờ vài giây, anh ta vẫn nói nhỏ: “Hứa Tịnh Nhi, cô…không phải bị Khiết Thần làm tổn thương sâu sắc quá nên dồn tình cảm qua cho ông cụ đấy chứ? Như vậy không tốt đâu. Mặc dù ông cụ lúc trẻ cũng phong độ lắm…”

“…Câm miệng, anh biến đi. Ngay!”, nhìn bộ dạng như sắp muốn đá mình đến nơi của Hứa Tịnh Nhi, Từ Soái quyết định không gây sự với cô nữa. Anh ta rảo bước đi về phía chiếc xe, ngồi vào và lái đi.

Từ Soái nhìn gương chiếu hậu. Bóng hình cô gái nhỏ dần. Anh ta khẽ thở dài, lầm bầm: “Như vậy cũng tốt, dù sao thì Khiết Thần…”, vừa nói anh ta vừa thở dài nặng nề hơn.

Tại Cục cảnh sát, trong phòng gặp mặt.

Tiêu Thuần và Bạch Ngọc Phương ngồi đối diện, không ai nói gì. Tiêu Thuần đợi Bạch Ngọc Phương lên tiếng trước, nhưng từ đầu tới cuối bà ta luôn im lặng.

“Vạch tội người đó đi”, Tiêu Thuần phá vỡ sự im lặng: “Chuyển tội trạng qua cho người đó”.

Bạch Ngọc Phương lắc đầu: “Con về đi”.

“Vì sao chứ? Mẹ yêu ông ta sao?”, Tiêu Thuần trở nên bình tĩnh. Lúc cô lên tiếng, thậm chí còn không thể hiện bất kỳ biểu cảm gì. Cô ấy thật chỉ muốn biết câu trả lời.

Bạch Ngọc Phương nhếch miệng cười nhạt: “Cứ cho là vậy đi”.

“Vậy còn bố thì sao?”

“Bố con…”, dù câu trả lời có thể khiến Tiêu Thuần không vui nhưng Bạch Ngọc Phương vẫn đáp lại: “Ông ấy không yêu mẹ, mẹ cũng không yêu ông ấy”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiêu Thuần vô thức siết chặt nắm đấm: “Vậy còn con?”

Hai người không yêu nhau sinh ra cô ấy. Vậy thì cô ấy là cái gì? Một mối quan hệ được duy trì từ hai người không yêu nhau, giữa họ có khi chỉ có lợi ích giữa hai gia tộc mà thôi.

Bạch Ngọc Phương im lặng. Cuối cùng nói ra ba từ: “Mẹ xin lỗi”.

Chân tướng, kết quả hóa ra còn đau đớn hơn cả những gì cô ấy tưởng tượng. Cô ấy tưởng rằng mình đã trưởng thành rồi nhưng không ngờ trước mặt bố mẹ, Tiêu Thuần vẫn chỉ là một đứa bé yếu đuối.

Từ Soái dựa người vào xe, đứng ngoài đợi Tiêu Thuần. Thấy cô gái lao ra, anh ta còn chưa kịp hét thì cô ấy đã đóng sầm của xe của mình và lao đi.

Anh ta vội vàng chui vào xe của mình, khởi động máy và đuổi theo. Xe của Tiêu Thuần thuộc dòng xe thể thao, càng lái càng nhanh. Anh ta đuổi theo phía sau mà muốn thót tin.

Xe cộ đông quá, cô ấy lại lái nhanh, cuối cùng thì anh để mất dấu cô ấy ở một khúc ngoặt. Anh ta vội vàng dừng xe bên đường, lấy điện thoại ra gọi tới tấp cho Tiêu Thuần. Nhưng không ai bắt máy.

Từ Soái thầm chửi rủa, vứt điện thoại qua một bên và tiếp tục lái xe tìm kiếm.

Khi anh sắp đi hết một vòng thành phố thì nhận được điện thoại của quản lý một quán bar. Người này nói cho anh biết, Tiêu Thuần tới đây, uống rất nhiều rượu. Cô ấy uống như uống nước vậy, sợ rằng còn uống nữa thì sẽ xảy ra chuyện

“Sao không để tới sang năm rồi nói luôn đi?”, Từ Soái chửi rủa rồi quay đầu xe đi về hướng quán bar.

Sau khi anh bước vào bèn vực Tiêu Thuần uống say rũ rượi lên. Anh đi thang máy lên tầng, bước vào một căn phòng và đặt cô lên giường.

Từ Soái thở hắt ra, tháo giày cho cô. Tiêu Thuần đột nhiên ngồi bật dậy, chộp lấy cổ áo anh ta kéo mạnh khiến anh ta ngã ập lên người cô ấy. Môi anh ta chạm môi cô.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Số ký tự: 0