Ghen với chính mình (1)
Mẫn Hạ
2024-01-18 19:07:49
Đôi mắt Vân Nhu như muốn nứt ra, không thể tin
những gì mình nhìn thấy trước mắt. Đây là chiếc nhẫn thuộc về cô ta mà,
tại sao Cố Khiết Thần có thể đối xử với cô ta như vậy chứ?
Sở dĩ cô ta chịu trả lại Cố Khiết Thần, là muốn anh đeo cho cô ta trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, chứ không phải để cô ta trơ mắt nhìn anh đeo nhẫn vào tay cô gái khác.
Cô ta suýt nữa thì không kìm chế được bản thân, muốn xông lên cướp lại chiếc nhẫn kia. Chút lý trí cuối cùng ép cô ta phải rời đi, nếu còn không đi, cô ta sẽ càng mất mặt.
Vân Nhu cắn môi dưới gần như muốn bật máu, cuối cùng vẫn khó khăn cất bước, khi tất cả mọi người đang dồn sự chú ý vào Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi, cô ta rời khỏi đại sảnh.
Tiêu Thuần lắc ly rượu vang trong tay, khóe môi nở một nụ cười chua chát. Cô ấy đặt chiếc ly lên chiếc bàn dài, giẫm lên đôi giày cao gót, lảo đảo đi về phía cửa.
…
Hứa Tịnh Nhi cụp mắt, ngây người nhìn chiếc nhẫn tỏa sáng chói mắt trên ngón áp út. Chiếc nhẫn khiến cô nghi kỵ, bất an, buồn bã, ganh ghét này, hóa ra… không phải chiếc nhẫn Cố Khiết Thần từng cầu hôn Vân Nhu, mà là chiếc nhẫn bà Cố chuẩn bị cho vợ của Cố Khiết Thần.
Lúc đó Cố Khiết Thần đi xem buổi hòa nhạc của Vân Nhu chỉ để lấy chiếc nhẫn này. Anh không muốn để nó nằm trong tay Vân Nhu, vì nó không thuộc về cô ta.
Bây giờ, Cố Khiết Thần tặng chiếc nhẫn cho cô, nó đã thuộc về cô.
Loanh quanh một hồi, hóa ra là cô tự ghen với chính mình!
Hứa Tịnh Nhi chớp mắt, rồi lại chớp mắt, cảm giác mình ngu phát khóc, đến mức cứ đứng đờ người ở đó, không có bất cứ phản ứng nào.
Cố Khiết Thần đeo nhẫn xong, ngón tay khẽ vuốt ve. Anh mở miệng, giọng nói trầm thấp êm tai: “Em thích không?”.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Thích lắm”.
Cô thích chiếc nhẫn này, lại càng thích người đàn ông tặng nhẫn cho cô.
Cố Khiết Thần mỉm cười, nhìn chằm chằm dáng vẻ xinh đẹp của cô, rồi lại nhìn đôi môi đỏ mọng của cô. Đôi mắt anh bỗng tối lại, ngón tay nhón lấy cằm cô, khiến cô phải ngẩng đầu lên.
Hứa Tịnh Nhi chỉ cảm thấy khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông bỗng phóng to trước mắt cô, sau đó môi anh hạ xuống, đầu óc cô ầm một tiếng trở nên trống rỗng.
Các phóng viên lúc này mới phản ứng lại, họ chẳng còn gì để chất vấn nữa, chỉ giơ máy ảnh lên chụp lấy chụp để, tranh thủ chụp được bức ảnh có góc độ đẹp nhất.
Ý thức của Hứa Tịnh Nhi được những âm thanh này kéo lại, cô bỗng nhớ ra ở đây còn rất nhiều người đang đứng vây xem, liền vô thức đẩy Cố Khiết Thần ra, ngại đến mức hai má đỏ bừng, lườm anh đầy trách móc.
Cố Khiết Thần bất mãn vì bị cắt đứt như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ ngại ngùng của Hứa Tịnh Nhi, sự u ám trong mắt nhanh chóng bị xua tan. Khóe môi anh nở nụ cười nhẹ, chìa cánh tay ra, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô.
Trước khi Hứa Tịnh Nhi giãy dụa, anh nói: “Đi nào, chúng ta lên trên thăm ông”.
Hành động của Hứa Tịnh Nhi ngừng lại, cô không khỏi nhìn đại sảnh bữa tiệc vẫn đang náo nhiệt, các phóng viên và khách mời vẫn chưa tản đi: “Chúng ta cứ thế đi sao?”.
“Em yên tâm, những chuyện còn lại, trợ lý Lâm sẽ giải quyết”.
Lúc Cố Khiết Thần ôm Hứa Tịnh Nhi đi lên tầng trên, trợ lý Lâm cầm micro, nói một cách đúng mực với các phóng viên: “Các vị, hôm nay là bữa tiệc tư nhân, các vị tự ý xông vào nhà riêng, còn làm kinh động đến ông cụ nhà chúng tôi. Ngày mai, hoặc là các vị đăng báo xin lỗi, rồi tự nhận lỗi và xin từ chức, hoặc là tập đoàn Cố Thị sẽ khởi tố các vị cùng với đơn vị truyền thông của các vị”.
Sở dĩ cô ta chịu trả lại Cố Khiết Thần, là muốn anh đeo cho cô ta trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, chứ không phải để cô ta trơ mắt nhìn anh đeo nhẫn vào tay cô gái khác.
Cô ta suýt nữa thì không kìm chế được bản thân, muốn xông lên cướp lại chiếc nhẫn kia. Chút lý trí cuối cùng ép cô ta phải rời đi, nếu còn không đi, cô ta sẽ càng mất mặt.
Vân Nhu cắn môi dưới gần như muốn bật máu, cuối cùng vẫn khó khăn cất bước, khi tất cả mọi người đang dồn sự chú ý vào Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi, cô ta rời khỏi đại sảnh.
Tiêu Thuần lắc ly rượu vang trong tay, khóe môi nở một nụ cười chua chát. Cô ấy đặt chiếc ly lên chiếc bàn dài, giẫm lên đôi giày cao gót, lảo đảo đi về phía cửa.
…
Hứa Tịnh Nhi cụp mắt, ngây người nhìn chiếc nhẫn tỏa sáng chói mắt trên ngón áp út. Chiếc nhẫn khiến cô nghi kỵ, bất an, buồn bã, ganh ghét này, hóa ra… không phải chiếc nhẫn Cố Khiết Thần từng cầu hôn Vân Nhu, mà là chiếc nhẫn bà Cố chuẩn bị cho vợ của Cố Khiết Thần.
Lúc đó Cố Khiết Thần đi xem buổi hòa nhạc của Vân Nhu chỉ để lấy chiếc nhẫn này. Anh không muốn để nó nằm trong tay Vân Nhu, vì nó không thuộc về cô ta.
Bây giờ, Cố Khiết Thần tặng chiếc nhẫn cho cô, nó đã thuộc về cô.
Loanh quanh một hồi, hóa ra là cô tự ghen với chính mình!
Hứa Tịnh Nhi chớp mắt, rồi lại chớp mắt, cảm giác mình ngu phát khóc, đến mức cứ đứng đờ người ở đó, không có bất cứ phản ứng nào.
Cố Khiết Thần đeo nhẫn xong, ngón tay khẽ vuốt ve. Anh mở miệng, giọng nói trầm thấp êm tai: “Em thích không?”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Thích lắm”.
Cô thích chiếc nhẫn này, lại càng thích người đàn ông tặng nhẫn cho cô.
Cố Khiết Thần mỉm cười, nhìn chằm chằm dáng vẻ xinh đẹp của cô, rồi lại nhìn đôi môi đỏ mọng của cô. Đôi mắt anh bỗng tối lại, ngón tay nhón lấy cằm cô, khiến cô phải ngẩng đầu lên.
Hứa Tịnh Nhi chỉ cảm thấy khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông bỗng phóng to trước mắt cô, sau đó môi anh hạ xuống, đầu óc cô ầm một tiếng trở nên trống rỗng.
Các phóng viên lúc này mới phản ứng lại, họ chẳng còn gì để chất vấn nữa, chỉ giơ máy ảnh lên chụp lấy chụp để, tranh thủ chụp được bức ảnh có góc độ đẹp nhất.
Ý thức của Hứa Tịnh Nhi được những âm thanh này kéo lại, cô bỗng nhớ ra ở đây còn rất nhiều người đang đứng vây xem, liền vô thức đẩy Cố Khiết Thần ra, ngại đến mức hai má đỏ bừng, lườm anh đầy trách móc.
Cố Khiết Thần bất mãn vì bị cắt đứt như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ ngại ngùng của Hứa Tịnh Nhi, sự u ám trong mắt nhanh chóng bị xua tan. Khóe môi anh nở nụ cười nhẹ, chìa cánh tay ra, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô.
Trước khi Hứa Tịnh Nhi giãy dụa, anh nói: “Đi nào, chúng ta lên trên thăm ông”.
Hành động của Hứa Tịnh Nhi ngừng lại, cô không khỏi nhìn đại sảnh bữa tiệc vẫn đang náo nhiệt, các phóng viên và khách mời vẫn chưa tản đi: “Chúng ta cứ thế đi sao?”.
“Em yên tâm, những chuyện còn lại, trợ lý Lâm sẽ giải quyết”.
Lúc Cố Khiết Thần ôm Hứa Tịnh Nhi đi lên tầng trên, trợ lý Lâm cầm micro, nói một cách đúng mực với các phóng viên: “Các vị, hôm nay là bữa tiệc tư nhân, các vị tự ý xông vào nhà riêng, còn làm kinh động đến ông cụ nhà chúng tôi. Ngày mai, hoặc là các vị đăng báo xin lỗi, rồi tự nhận lỗi và xin từ chức, hoặc là tập đoàn Cố Thị sẽ khởi tố các vị cùng với đơn vị truyền thông của các vị”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro