Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Hứa Tịnh Nhi, cô vượt quá giới hạn rồi

Mẫn Hạ

2024-01-18 19:07:49

“Nói cho có lệ”.

Hứa Tịnh Nhi uống say, nói chuyện rất thẳng thắn, thậm chí khuôn mặt còn tỏ vẻ bất mãn. Cô bỗng ngồi thẳng người, mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Tả An, hỏi: “Vậy anh nói xem, lúc anh đau lòng đều có lý do cả sao?”.

Tuy biết cô đang quấy nhiễu, nhưng Tả An không hề thấy phiền, chắc hẳn anh ta chưa bao giờ được thấy dáng vẻ này của cô.

Lúc tỉnh táo, tuy thỉnh thoảng Hứa Tịnh Nhi cũng ra vẻ đáng yêu nũng nịu, nhưng phần lớn thời gian là quá mức trưởng thành và lý trí, tuy còn trẻ tuổi nhưng tâm thái lại như bà già.

Bây giờ xem ra, cô vẫn chỉ là cô gái trẻ hai mươi mấy tuổi mà thôi.

Có lẽ dáng vẻ này của cô khiến Tả An bất giác cũng thả lỏng, anh ta kéo cà vạt lỏng ra, giọng nói cũng trở nên lười biếng, đáp: “Đương nhiên có lý do thì mới đau lòng chứ”.

Câu này của anh ta lại khiến Hứa Tịnh Nhi cảm thấy hứng thú, cô ngoẹo đầu, chớp đôi mắt to tròn, tỏ vẻ rất tò mò: “Có những lý do gì? Anh nói tôi nghe xem nào”.

Vốn dĩ Tả An chỉ thuận miệng nói vậy, nhưng Hứa Tịnh Nhi lại tưởng là thật, tự dưng bắt anh ta nghĩ lý do đau lòng, sao anh ta nói ra được chứ? Huống hồ… đã rất rất lâu anh ta không có cảm giác đau lòng như vậy rồi.

Cũng không đúng, không phải là không có, mà là không thể có.

Cũng không biết nghĩ đến điều gì mà đáy mắt Tả An lướt qua một tia tự giễu, sau đó gật đầu: “Cô nói đúng, đau lòng không nhất thiết phải có lý do”.

Nhận được sự tán đồng, Hứa Tịnh Nhi rất vui, cười đến mức đôi mắt cong như vầng trăng, còn nói với vẻ rất kiêu ngạo: “Đúng không nào? Nghe tôi thì chỉ có chuẩn!”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tả An nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, rõ ràng trên má còn vệt nước mắt, nhưng lại cười như trẻ con, khiến người ta không khỏi nhếch môi cười theo.

Cũng chẳng có chuyện gì để cười, nhưng vẫn mất khống chế mà nở nụ cười từ tận đáy lòng.

Hứa Tịnh Nhi cười ngốc nghếch một lúc, bỗng nhớ ra gì đó, cô nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai gần đây, cô mới ghé lại gần tai Tả An, nhỏ giọng hỏi: “Cấp trên đại nhân, tại sao anh lại muốn thôn tính tập đoàn Cố Thị?”.

Ánh mắt Tả An đanh lại, không trả lời.

Hứa Tịnh Nhi ợ lên một cái đầy mùi rượu, không để ý mà nói tiếp, giống như đang chia sẻ bí mật với bạn thân, giọng nói vẫn rất nhỏ: “Tôi là vì muốn giẫm chết tên phụ bạc Cố Khiết Thần này, còn anh là vì sao chứ? Vì vinh hoa phú quý? Nhưng anh đã nhiều tiền lắm rồi. Hay là vì địa vị? Nhìn anh không có vẻ gì là có lòng cầu tiến, hay là cũng giống như tôi hận Cố Khiết Thần, anh hận Tả Tư nên muốn cướp thứ mà cô ta muốn có?”.

Một câu nói cô nói rồi dừng, dừng rồi nói, cuối cùng cũng nói xong.

Nói cô say, nhưng lại nói năng rất trôi chảy, nói cô không say, thì cô cũng không thể nói những lời thăm dò một cách lộ liễu như vậy được, đây là tự lột da chính mình.

Tả An trầm ngâm một lát, bàn tay bỗng túm chặt lấy gáy Hứa Tịnh Nhi, dùng sức, ngay sau đó, cả người cô nghiêng về phía anh ta, khuôn mặt hai người gần trong gang tấc.

Hứa Tịnh Nhi chớp mắt, mơ hồ nhìn anh ta, không phát giác ra khoảng cách giữa hai người đã vượt quá giới hạn an toàn. Cô không hề lùi lại hay né tránh, cứ nhìn anh ta như vậy, chờ đợi câu trả lời.

Tả An trước giờ luôn có dáng vẻ ôn hòa, quân tử đàng hoàng, điềm nhiên bình tĩnh, lúc nào cũng tỏ vẻ vô hại.

Nhưng lúc này, ánh mắt anh ta nhìn Hứa Tịnh Nhi lại nổi lên sát khí cực kỳ không tương xứng. Anh ta mở miệng, nói gằn từng chữ: “Hứa Tịnh Nhi, câu hỏi của cô đã vượt quá giới hạn rồi”.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Số ký tự: 0