Không nỡ gọi cô ấy dậy (1)
Mẫn Hạ
2024-01-18 19:07:49
Từ Soái…
Áo sơ mi hoa màu huỳnh quang, trên đầu còn đeo một cái kính đen lớn, dáng đi ngạo nghễ, cứ như một ngôi sao sáng chói giữa biển người, muốn không thấy cũng khó.
Anh ta xuất hiện ở rạp chiếu phim, Hứa Tịnh Nhi cũng không lấy làm lạ, bạn gái của anh ta nhiều vô kể, đi xem phim với bạn gái cũng là kỹ năng thiết yếu trong đời sống của một công tử nhà giàu như anh ta.
Ấy vậy mà, Từ Soái lại không phải đưa bạn gái đến xem phim như những gì Hứa Tịnh Nhi nghĩ, mà rướn cao người lên, lướt mắt nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng dừng lại ở phía cô. Ngay sau đó anh ta liền đi tới, dừng lại trước mặt cô.
Hứa Tịnh Nhi kinh ngạc trong giây lát, cau mày: “Anh đến tìm tôi à?”.
“Nói đúng hơn là, tôi đến để đi xem phim cùng cô!”.
“…”.
Rạp chiếu phim rất đông người, Từ Soái không thích những nơi chật chội tạp nham như thế này, có điều tuy là không thích, nhưng trên mặt anh ta vẫn nở nụ cười đẹp trai như mọi khi, trêu chọc theo thói quen: “Sao? Thấy tôi nên thất vọng à?”.
Thất vọng thì không đến nỗi, đúng hơn là cảm thấy hoang đường và nực cười.
Cố Khiết Thần không chịu đi xem phim với cô thì có thể không đến, cô vốn dĩ không ôm quá nhiều hi vọng, nhưng Cố Khiết Thần bảo Từ Soái đi cùng cô, thế nghĩa là sao?
Hứa Tịnh Nhi cười, không để lộ bất cứ cảm xúc gì, bình thản đáp: “Tôi không muốn xem nữa, tôi đi trước đây”.
“Đừng!”.
Từ Soái giơ tay lên, chặn trước người Hứa Tịnh Nhi: “Tôi mất công lái xe rất xa để đến đây, còn vội vội vàng vàng chạy lên, chưa kịp uống nổi một ngụm nước, với lại, có một soái ca như tôi xem phim cùng cũng không đến nỗi mất mặt đâu chứ!”.https://truyenapp.online/
Nói rồi, anh ta nở một nụ cười rạng rỡ với Hứa Tịnh Nhi, nhân tiện còn nháy mắt một cái rất chuyên nghiệp.
Ánh mắt của Hứa Tịnh Nhi không hề thay đổi, khẽ hất cằm lên, chỉ về phía máy bán hàng tự động ở sát tường, nói: “Thật là vất vả cho anh quá, nước ở đằng kia, mời tự túc”.
“…”.
Hứa Tịnh Nhi lịch sự gật đầu chào, rồi vòng qua tay anh ta, đi về phía cửa.
Từ Soái chạy đuổi theo, cũng không dám đùa giỡn nữa, thành thật nói: “Hứa Tịnh Nhi, Khiết Thần sát giờ có việc gấp cần xử lý, nửa tiếng trước đã phải lên máy bay rồi, không phải anh ấy không muốn đến, nếu không anh ấy cũng không ủy thác cho tôi đến đâu”.
Anh ta đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “việc gấp”.
Hứa Tịnh Nhi nhếch miệng, việc gấp à, cũng trùng hợp thật đấy!
Thế là giờ Cố Khiết Thần không muốn đến, sẽ không trực tiếp phớt lờ cô như trước đây nữa, mà sẽ đưa ra một lý do cho có lệ, như thế gọi là tiến bộ à? Bởi vì không muốn ly hôn, vì muốn có con sao?
Đôi mắt của Hứa Tịnh Nhi ánh lên một cảm xúc không rõ ràng, bình tĩnh nói: “Được, tôi biết rồi, nhưng mà tôi thực sự không muốn xem nữa”.
“Không được! Khiết Thần giao cho tôi nhiệm vụ là bắt buộc phải xem phim cùng cô, Hứa Tịnh Nhi, tôi thừa nhận trước đây tôi đã đắc tội với cô, cô muốn chém muốn giết, thì đợi xem xong bộ phim tùy cô xử lý, tôi tuyệt đối không phản kháng, có được không?”.
Hứa Tịnh Nhi trầm lặng một lúc rồi hỏi: “Kể cả việc uống một lúc hết 20 chai rượu mạnh?”.
Nụ cười trên mặt Từ Soái cứng đờ. Đàn bà là những niềm đau, các cụ nói cấm có sai mà. Trước đây anh ta lừa cô uống 10 chai rượu mạnh, giờ cô báo thù gấp đôi.
Nốc 20 chai rượu mạnh, liệu anh ta còn sống nổi không?
Hứa Tịnh Nhi nhăn mặt, cười híp mắt nói: “Không chịu à? Vậy thôi bỏ đi, chào!”.
Cô tiếp tục rảo bước.
Áo sơ mi hoa màu huỳnh quang, trên đầu còn đeo một cái kính đen lớn, dáng đi ngạo nghễ, cứ như một ngôi sao sáng chói giữa biển người, muốn không thấy cũng khó.
Anh ta xuất hiện ở rạp chiếu phim, Hứa Tịnh Nhi cũng không lấy làm lạ, bạn gái của anh ta nhiều vô kể, đi xem phim với bạn gái cũng là kỹ năng thiết yếu trong đời sống của một công tử nhà giàu như anh ta.
Ấy vậy mà, Từ Soái lại không phải đưa bạn gái đến xem phim như những gì Hứa Tịnh Nhi nghĩ, mà rướn cao người lên, lướt mắt nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng dừng lại ở phía cô. Ngay sau đó anh ta liền đi tới, dừng lại trước mặt cô.
Hứa Tịnh Nhi kinh ngạc trong giây lát, cau mày: “Anh đến tìm tôi à?”.
“Nói đúng hơn là, tôi đến để đi xem phim cùng cô!”.
“…”.
Rạp chiếu phim rất đông người, Từ Soái không thích những nơi chật chội tạp nham như thế này, có điều tuy là không thích, nhưng trên mặt anh ta vẫn nở nụ cười đẹp trai như mọi khi, trêu chọc theo thói quen: “Sao? Thấy tôi nên thất vọng à?”.
Thất vọng thì không đến nỗi, đúng hơn là cảm thấy hoang đường và nực cười.
Cố Khiết Thần không chịu đi xem phim với cô thì có thể không đến, cô vốn dĩ không ôm quá nhiều hi vọng, nhưng Cố Khiết Thần bảo Từ Soái đi cùng cô, thế nghĩa là sao?
Hứa Tịnh Nhi cười, không để lộ bất cứ cảm xúc gì, bình thản đáp: “Tôi không muốn xem nữa, tôi đi trước đây”.
“Đừng!”.
Từ Soái giơ tay lên, chặn trước người Hứa Tịnh Nhi: “Tôi mất công lái xe rất xa để đến đây, còn vội vội vàng vàng chạy lên, chưa kịp uống nổi một ngụm nước, với lại, có một soái ca như tôi xem phim cùng cũng không đến nỗi mất mặt đâu chứ!”.https://truyenapp.online/
Nói rồi, anh ta nở một nụ cười rạng rỡ với Hứa Tịnh Nhi, nhân tiện còn nháy mắt một cái rất chuyên nghiệp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt của Hứa Tịnh Nhi không hề thay đổi, khẽ hất cằm lên, chỉ về phía máy bán hàng tự động ở sát tường, nói: “Thật là vất vả cho anh quá, nước ở đằng kia, mời tự túc”.
“…”.
Hứa Tịnh Nhi lịch sự gật đầu chào, rồi vòng qua tay anh ta, đi về phía cửa.
Từ Soái chạy đuổi theo, cũng không dám đùa giỡn nữa, thành thật nói: “Hứa Tịnh Nhi, Khiết Thần sát giờ có việc gấp cần xử lý, nửa tiếng trước đã phải lên máy bay rồi, không phải anh ấy không muốn đến, nếu không anh ấy cũng không ủy thác cho tôi đến đâu”.
Anh ta đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “việc gấp”.
Hứa Tịnh Nhi nhếch miệng, việc gấp à, cũng trùng hợp thật đấy!
Thế là giờ Cố Khiết Thần không muốn đến, sẽ không trực tiếp phớt lờ cô như trước đây nữa, mà sẽ đưa ra một lý do cho có lệ, như thế gọi là tiến bộ à? Bởi vì không muốn ly hôn, vì muốn có con sao?
Đôi mắt của Hứa Tịnh Nhi ánh lên một cảm xúc không rõ ràng, bình tĩnh nói: “Được, tôi biết rồi, nhưng mà tôi thực sự không muốn xem nữa”.
“Không được! Khiết Thần giao cho tôi nhiệm vụ là bắt buộc phải xem phim cùng cô, Hứa Tịnh Nhi, tôi thừa nhận trước đây tôi đã đắc tội với cô, cô muốn chém muốn giết, thì đợi xem xong bộ phim tùy cô xử lý, tôi tuyệt đối không phản kháng, có được không?”.
Hứa Tịnh Nhi trầm lặng một lúc rồi hỏi: “Kể cả việc uống một lúc hết 20 chai rượu mạnh?”.
Nụ cười trên mặt Từ Soái cứng đờ. Đàn bà là những niềm đau, các cụ nói cấm có sai mà. Trước đây anh ta lừa cô uống 10 chai rượu mạnh, giờ cô báo thù gấp đôi.
Nốc 20 chai rượu mạnh, liệu anh ta còn sống nổi không?
Hứa Tịnh Nhi nhăn mặt, cười híp mắt nói: “Không chịu à? Vậy thôi bỏ đi, chào!”.
Cô tiếp tục rảo bước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro