Là Hứa Tịnh Nhi không cần tôi (2)
Mẫn Hạ
2024-01-18 19:07:49
Giọng nói của anh vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng
khí thế mạnh mẽ khiến cho mọi người không dám ho he gì. Cả đại sảnh rộng lớn bỗng chốc yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Sau đó, ai nấy đều chấn động trong lòng.
Chuyện Cố Khiết Thần hủy hôn ba năm trước đã lan truyền khắp giới thượng lưu, cũng không biết là do ai nói, nhưng cuối cùng đã thành quan niệm Cố Khiết Thần vứt bỏ Hứa Tịnh Nhi.
Nhưng bây giờ Cố Khiết Thần lại nói ngược lại, lẽ nào mọi chuyện không phải như vậy sao?
Ánh mắt lạnh lùng của Cố Khiết Thần lướt qua đám người, ai nấy đều cúi đầu, trốn tránh không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Ba năm trước, là Hứa Tịnh Nhi không cần tôi”.
Cố Khiết Thần lại lần nữa lên tiếng, nói rành rọt từng chữ, đủ để lọt vào tai tất cả những người đang có mặt ở đây.
Tuy chỉ là mấy chữ đơn giản, nhưng lại chẳng khác nào một quả bom cỡ lớn ném xuống. Đại sảnh im phăng phắc một giây, sau đó những tiếng kinh ngạc, không thể tin được bắt đầu lan ra.
“Vãi chưởng!”.
“Tôi có nghe nhầm không vậy? Là Hứa Tịnh Nhi không cần Cố Khiết Thần sao?”.
“Mẹ ơi, tôi nghe nhầm hay là gặp ảo giác vậy? Sao lại không chân thực thế này?”.
“Có phải là tôi đang nằm mơ không? Ai đó nhéo tôi một cái với!”.
Vân Nhu vừa hết sững sờ, lại nghe thấy Cố Khiết Thần nói như vậy, sắc mặt liền thay đổi, nụ cười cũng đông cứng lại. Cô ta cứng ngắc xoay người lại, nhìn về phía Cố Khiết Thần, siết chặt hai tay.
Hứa Tịnh Nhi cũng không ngờ Cố Khiết Thần sẽ nói ra những lời như vậy, đầu óc cô bỗng chốc trống rỗng, ngẩng đầu lên nhìn anh. Đúng lúc đó, Cố Khiết Thần cũng nghiêng mặt qua, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt lạnh lùng bỗng chốc như gặp vầng thái dương, băng tuyết tan ra, chỉ còn lại sự dịu dàng.
“Hứa Tịnh Nhi, anh của ba năm trước vẫn chưa đủ tốt, nên em không cần anh. Anh biết tiêu chuẩn của em trước giờ luôn rất cao, ba năm nay anh không ngừng cố gắng, cố gắng trở thành Cố Khiết Thần tốt hơn, để có thể xứng với em, em mới chịu cưới anh”.
“Cuối cùng anh cũng chờ được em trở về, anh sợ em lại đi mất nên mới nóng lòng cầu hôn em. Em từng nói em muốn quà cầu hôn là Thập Lý Hồng Trang. Sính lễ một tỷ tệ chính là “Thập Lý Hồng Trang” mà anh dành cho em, cuối cùng anh cũng cưới được em”.
Những lời này là câu trả lời cho những câu hỏi mà đám phóng viên công kích Hứa Tịnh Nhi khi nãy, nhưng dường như Cố Khiết Thần không thèm giải thích với bọn họ, anh chỉ nói với Hứa Tịnh Nhi, đây là lời giải thích, cũng là lời tỏ tình sâu sắc.
Những người vừa rồi chế giễu, mỉa mai, hắt hủi Hứa Tịnh Nhi, ai nấy đều trợn tròn mắt. Bước ngoặt này chẳng khác nào Như Lai Thần Chưởng vả vào mặt bọn họ, không chỉ là vả mặt, mà còn vả cho nằm bẹp dưới đất.
Đường đường là người thừa kế duy nhất của nhà họ Cố, Tổng giám đốc một tay che trời của tập đoàn Cố Thị, vậy mà lại hạ mình trước mặt Hứa Tịnh Nhi như vậy?
Đây có phải là ta thắng được cả thiên hạ, nhưng lại thua trước tay nàng trong truyền thuyết không vậy?
Trời đất ạ, đây là tình yêu thần tiên gì chứ?
Đã có người không nhịn được kêu lên cảm thán: “Trời ơi, hóa ra là Cố tổng bị vứt bỏ? Ngay cả Cố tổng mà Hứa Tịnh Nhi cũng không cần, ghê gớm quá đi mất!”.
“Sinh thời được nghe Cố Khiết Thần nói là anh không đủ tốt, trái tim thiếu nữ của tôi muốn vỡ tung mất!”.
Tình hình lập tức thay đổi, trong nháy mắt, những lời vừa rồi Vân Nhu nói là Cố Khiết Thần yêu cô ta tha thiết mới trở thành trò cười.
Cô ta đứng im tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, cơ thể không kìm chế được bắt đầu run rẩy. Rồi cô ta cắn mạnh môi dưới, ánh mắt liếc về phía Chu Mỹ Kỳ.
Chu Mỹ Kỳ nhanh chóng tỉnh táo lại, chất vấn Cố Khiết Thần: “Cố tổng, nếu anh đã yêu Hứa Tịnh Nhi sâu sắc như vậy, vậy còn cô Vân Nhu thì sao? Anh không giải thích sao? Hay là anh chột dạ?”.
Sau đó, ai nấy đều chấn động trong lòng.
Chuyện Cố Khiết Thần hủy hôn ba năm trước đã lan truyền khắp giới thượng lưu, cũng không biết là do ai nói, nhưng cuối cùng đã thành quan niệm Cố Khiết Thần vứt bỏ Hứa Tịnh Nhi.
Nhưng bây giờ Cố Khiết Thần lại nói ngược lại, lẽ nào mọi chuyện không phải như vậy sao?
Ánh mắt lạnh lùng của Cố Khiết Thần lướt qua đám người, ai nấy đều cúi đầu, trốn tránh không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Ba năm trước, là Hứa Tịnh Nhi không cần tôi”.
Cố Khiết Thần lại lần nữa lên tiếng, nói rành rọt từng chữ, đủ để lọt vào tai tất cả những người đang có mặt ở đây.
Tuy chỉ là mấy chữ đơn giản, nhưng lại chẳng khác nào một quả bom cỡ lớn ném xuống. Đại sảnh im phăng phắc một giây, sau đó những tiếng kinh ngạc, không thể tin được bắt đầu lan ra.
“Vãi chưởng!”.
“Tôi có nghe nhầm không vậy? Là Hứa Tịnh Nhi không cần Cố Khiết Thần sao?”.
“Mẹ ơi, tôi nghe nhầm hay là gặp ảo giác vậy? Sao lại không chân thực thế này?”.
“Có phải là tôi đang nằm mơ không? Ai đó nhéo tôi một cái với!”.
Vân Nhu vừa hết sững sờ, lại nghe thấy Cố Khiết Thần nói như vậy, sắc mặt liền thay đổi, nụ cười cũng đông cứng lại. Cô ta cứng ngắc xoay người lại, nhìn về phía Cố Khiết Thần, siết chặt hai tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Tịnh Nhi cũng không ngờ Cố Khiết Thần sẽ nói ra những lời như vậy, đầu óc cô bỗng chốc trống rỗng, ngẩng đầu lên nhìn anh. Đúng lúc đó, Cố Khiết Thần cũng nghiêng mặt qua, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt lạnh lùng bỗng chốc như gặp vầng thái dương, băng tuyết tan ra, chỉ còn lại sự dịu dàng.
“Hứa Tịnh Nhi, anh của ba năm trước vẫn chưa đủ tốt, nên em không cần anh. Anh biết tiêu chuẩn của em trước giờ luôn rất cao, ba năm nay anh không ngừng cố gắng, cố gắng trở thành Cố Khiết Thần tốt hơn, để có thể xứng với em, em mới chịu cưới anh”.
“Cuối cùng anh cũng chờ được em trở về, anh sợ em lại đi mất nên mới nóng lòng cầu hôn em. Em từng nói em muốn quà cầu hôn là Thập Lý Hồng Trang. Sính lễ một tỷ tệ chính là “Thập Lý Hồng Trang” mà anh dành cho em, cuối cùng anh cũng cưới được em”.
Những lời này là câu trả lời cho những câu hỏi mà đám phóng viên công kích Hứa Tịnh Nhi khi nãy, nhưng dường như Cố Khiết Thần không thèm giải thích với bọn họ, anh chỉ nói với Hứa Tịnh Nhi, đây là lời giải thích, cũng là lời tỏ tình sâu sắc.
Những người vừa rồi chế giễu, mỉa mai, hắt hủi Hứa Tịnh Nhi, ai nấy đều trợn tròn mắt. Bước ngoặt này chẳng khác nào Như Lai Thần Chưởng vả vào mặt bọn họ, không chỉ là vả mặt, mà còn vả cho nằm bẹp dưới đất.
Đường đường là người thừa kế duy nhất của nhà họ Cố, Tổng giám đốc một tay che trời của tập đoàn Cố Thị, vậy mà lại hạ mình trước mặt Hứa Tịnh Nhi như vậy?
Đây có phải là ta thắng được cả thiên hạ, nhưng lại thua trước tay nàng trong truyền thuyết không vậy?
Trời đất ạ, đây là tình yêu thần tiên gì chứ?
Đã có người không nhịn được kêu lên cảm thán: “Trời ơi, hóa ra là Cố tổng bị vứt bỏ? Ngay cả Cố tổng mà Hứa Tịnh Nhi cũng không cần, ghê gớm quá đi mất!”.
“Sinh thời được nghe Cố Khiết Thần nói là anh không đủ tốt, trái tim thiếu nữ của tôi muốn vỡ tung mất!”.
Tình hình lập tức thay đổi, trong nháy mắt, những lời vừa rồi Vân Nhu nói là Cố Khiết Thần yêu cô ta tha thiết mới trở thành trò cười.
Cô ta đứng im tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, cơ thể không kìm chế được bắt đầu run rẩy. Rồi cô ta cắn mạnh môi dưới, ánh mắt liếc về phía Chu Mỹ Kỳ.
Chu Mỹ Kỳ nhanh chóng tỉnh táo lại, chất vấn Cố Khiết Thần: “Cố tổng, nếu anh đã yêu Hứa Tịnh Nhi sâu sắc như vậy, vậy còn cô Vân Nhu thì sao? Anh không giải thích sao? Hay là anh chột dạ?”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro