Nếu tôi tưởng thật thì sao?
Mẫn Hạ
2024-01-18 19:07:49
“Nếu tôi tưởng thật thì sao?”.
Động tác của Hứa Tịnh Nhi khựng lại, cô sửng sốt ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhìn về phía Tả An, đáy mắt có vẻ kinh ngạc và không tin nổi.
“Cái gì?”.
Tả An lại thản nhiên cười: “Không có gì, sau này đừng uống nhiều rượu thế nữa”.
“Vâng, tôi nhớ rồi”, Hứa Tịnh Nhi đứng dậy, nói: “Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi ra ngoài làm việc đây”.
“Đi đi”.
Hứa Tịnh Nhi rời khỏi văn phòng, đứng ở cửa nửa phút, sau đó mới chậm rãi đi về bàn làm việc của mình, ngồi xuống.
…
Đến ngày team building giữa năm của công ty.
Phúc lợi cho nhân viên của Tập đoàn Cố Thị luôn rất tốt, lần này tổ chức đi chơi ở hòn đảo nhỏ do Tập đoàn Cố Thị tự khai thác.
Hòn đảo nhỏ ba mặt là nước, một mặt dựa núi, ai muốn bơi có thể bơi, ai muốn leo núi có thể leo núi, lựa chọn đa dạng, muốn chơi thế nào thì chơi.
Công ty chia phe phái ngày càng rõ rệt, Tổng giám đốc Cố Khiết Thần một phe, Phó tổng giám đốc Tả An một phe, nên cho dù là đi chơi, ở cùng một hòn đảo, chọn chương trình vui chơi cũng phải phân chia ranh giới rõ ràng.
Cố Khiết Thần chọn ở khu vực bãi biển, Tả An thì chọn leo núi cắm trại.
Theo nguyên tắc ở gần, những ai thuộc phe Cố Khiết Thần ở trong tòa nhà gần bờ biển, phe của Tả An thì ở trong tòa nhà sau núi.
Sau khi đến khu nghỉ dưỡng trên đảo, nhân viên khách sạn phân phát chìa khóa cho từng người.
Hứa Tịnh Nhi là thư ký của Tả An, đương nhiên phòng của cô được phân đến ngay bên cạnh phòng Tả An. Kiều Sở là trợ lý, phòng ở đối diện với phòng Tả An.
Hứa Tịnh Nhi xách valy đến phòng mình, phong cảnh ở phòng cô không tồi. Có lẽ là vì ở cùng tầng với Tả An, là phòng tốt nhất, bên trái có thể nhìn thấy biển, bên phải có thể nhìn thấy núi.
Điều duy nhất không tốt có lẽ là, đối diện với phòng cô là căn phòng tốt nhất của tòa nhà phía trước. Nếu cô đoán không nhầm, có lẽ là phòng của Cố Khiết Thần.
Quả nhiên, cô nhìn thấy cửa sổ đối diện mở ra, bóng dáng quen thuộc của anh xuất hiện ở trước mắt. Anh nhìn ra bên ngoài, vừa khéo cũng nhìn thấy cô, hai người đứng nhìn nhau từ xa.
Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng thu hồi tầm nhìn, chuẩn bị kéo rèm, chợt nhìn thấy sau lưng Cố Khiết Thần có một bóng người mảnh khảnh đi qua, cô quả quyết kéo hết rèm cửa lại.
…
Không thể không nói nhân viên phe Tả An rất ít, đếm đi đếm lại, bao gồm cả Tả An, Kiều Sở và cô cũng chỉ có mười người.
Hết cách, dù sao đây cũng là Tập đoàn Cố Thị, thế lực của Cố Khiết Thần ăn sâu bén rễ, nếu dễ lay động như vậy thì đã không phải là Cố Khiết Thần.
Cho nên, bên phía bãi biển người đông đúc, bên này lại vô cùng vắng vẻ.
Hứa Tịnh Nhi cảm thấy không vấn đề gì, bây giờ cô cũng đã qua cái tuổi thích náo nhiệt, ngược lại, yên tĩnh nghỉ ngơi hưởng thụ kỳ nghỉ, để cả người thả lỏng, cô cầu còn không được.
Tả An là người thích leo núi, anh ta chỉ nghỉ ngơi trong phòng một lúc, sau đó thay quần áo đi leo núi. Anh ta muốn làm quen với đường đi trước, ngày mai mới tổ chức cho mọi người cùng nhau leo núi cắm trại.
Thời gian này, Hứa Tịnh Nhi bận rộn không có thời gian để nghỉ ngơi đàng hoàng. Cho nên ăn xong bữa tối, cô đã về phòng khách sạn, nằm lên ghế sofa, vừa nghỉ ngơi vừa xem chương trình hài, định xem mệt rồi sẽ lên giường ngủ.
Đợi đến khi cô đã hơi buồn ngủ, mí mắt không ngừng sụp xuống, bầu trời bên ngoài chợt lóe lên tia chớp chói mắt cực kỳ đáng sợ.
Động tác của Hứa Tịnh Nhi khựng lại, cô sửng sốt ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhìn về phía Tả An, đáy mắt có vẻ kinh ngạc và không tin nổi.
“Cái gì?”.
Tả An lại thản nhiên cười: “Không có gì, sau này đừng uống nhiều rượu thế nữa”.
“Vâng, tôi nhớ rồi”, Hứa Tịnh Nhi đứng dậy, nói: “Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi ra ngoài làm việc đây”.
“Đi đi”.
Hứa Tịnh Nhi rời khỏi văn phòng, đứng ở cửa nửa phút, sau đó mới chậm rãi đi về bàn làm việc của mình, ngồi xuống.
…
Đến ngày team building giữa năm của công ty.
Phúc lợi cho nhân viên của Tập đoàn Cố Thị luôn rất tốt, lần này tổ chức đi chơi ở hòn đảo nhỏ do Tập đoàn Cố Thị tự khai thác.
Hòn đảo nhỏ ba mặt là nước, một mặt dựa núi, ai muốn bơi có thể bơi, ai muốn leo núi có thể leo núi, lựa chọn đa dạng, muốn chơi thế nào thì chơi.
Công ty chia phe phái ngày càng rõ rệt, Tổng giám đốc Cố Khiết Thần một phe, Phó tổng giám đốc Tả An một phe, nên cho dù là đi chơi, ở cùng một hòn đảo, chọn chương trình vui chơi cũng phải phân chia ranh giới rõ ràng.
Cố Khiết Thần chọn ở khu vực bãi biển, Tả An thì chọn leo núi cắm trại.
Theo nguyên tắc ở gần, những ai thuộc phe Cố Khiết Thần ở trong tòa nhà gần bờ biển, phe của Tả An thì ở trong tòa nhà sau núi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi đến khu nghỉ dưỡng trên đảo, nhân viên khách sạn phân phát chìa khóa cho từng người.
Hứa Tịnh Nhi là thư ký của Tả An, đương nhiên phòng của cô được phân đến ngay bên cạnh phòng Tả An. Kiều Sở là trợ lý, phòng ở đối diện với phòng Tả An.
Hứa Tịnh Nhi xách valy đến phòng mình, phong cảnh ở phòng cô không tồi. Có lẽ là vì ở cùng tầng với Tả An, là phòng tốt nhất, bên trái có thể nhìn thấy biển, bên phải có thể nhìn thấy núi.
Điều duy nhất không tốt có lẽ là, đối diện với phòng cô là căn phòng tốt nhất của tòa nhà phía trước. Nếu cô đoán không nhầm, có lẽ là phòng của Cố Khiết Thần.
Quả nhiên, cô nhìn thấy cửa sổ đối diện mở ra, bóng dáng quen thuộc của anh xuất hiện ở trước mắt. Anh nhìn ra bên ngoài, vừa khéo cũng nhìn thấy cô, hai người đứng nhìn nhau từ xa.
Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng thu hồi tầm nhìn, chuẩn bị kéo rèm, chợt nhìn thấy sau lưng Cố Khiết Thần có một bóng người mảnh khảnh đi qua, cô quả quyết kéo hết rèm cửa lại.
…
Không thể không nói nhân viên phe Tả An rất ít, đếm đi đếm lại, bao gồm cả Tả An, Kiều Sở và cô cũng chỉ có mười người.
Hết cách, dù sao đây cũng là Tập đoàn Cố Thị, thế lực của Cố Khiết Thần ăn sâu bén rễ, nếu dễ lay động như vậy thì đã không phải là Cố Khiết Thần.
Cho nên, bên phía bãi biển người đông đúc, bên này lại vô cùng vắng vẻ.
Hứa Tịnh Nhi cảm thấy không vấn đề gì, bây giờ cô cũng đã qua cái tuổi thích náo nhiệt, ngược lại, yên tĩnh nghỉ ngơi hưởng thụ kỳ nghỉ, để cả người thả lỏng, cô cầu còn không được.
Tả An là người thích leo núi, anh ta chỉ nghỉ ngơi trong phòng một lúc, sau đó thay quần áo đi leo núi. Anh ta muốn làm quen với đường đi trước, ngày mai mới tổ chức cho mọi người cùng nhau leo núi cắm trại.
Thời gian này, Hứa Tịnh Nhi bận rộn không có thời gian để nghỉ ngơi đàng hoàng. Cho nên ăn xong bữa tối, cô đã về phòng khách sạn, nằm lên ghế sofa, vừa nghỉ ngơi vừa xem chương trình hài, định xem mệt rồi sẽ lên giường ngủ.
Đợi đến khi cô đã hơi buồn ngủ, mí mắt không ngừng sụp xuống, bầu trời bên ngoài chợt lóe lên tia chớp chói mắt cực kỳ đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro