Ngược đường
Mẫn Hạ
2024-01-18 19:07:49
Nếu đưa Hứa Tịnh Nhi về…
Trợ lý Lâm chau mày: “Cố tổng, vậy còn anh?”
Khiết Thần không nói gì, chỉ nhìn trợ lý Lâm chăm chăm. Áp lực từ đôi mắt anh khiến trợ lý Lâm phải rụt cổ. Anh ta quay qua Hứa Tịnh Nhi: “Cô Hứa, tôi đưa cô về nhé”.
Mưa mỗi lúc một lớn. Xe cộ cũng bắt đầu ứ tắc. Hứa TỊnh Nhi biết, nếu cô còn cố chấp muốn gọi xe thì cũng không biết sẽ phải đợi đến bao giờ. Mà cô thì không muốn đứng ở đây nữa”.
Nếu Khiết Thần đã muốn tỏ ra hào phóng như vậy thì cô cũng không cần phải khách khí nữa.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu. Cô không cả nhìn Khiết Thần, cứ thế chạy về phía chiếc xe.
Trợ lý Lâm thấy vậy bèn đưa ô trong tay cho Khiết Thần: “Cố tổng, anh cầm lấy ô này. Nếu như không có xe thì tôi đưa cô Hứa về sẽ quay lại đón anh”.
Dứt lời, Khiết Thần vẫn đứng im. Trợ lý Lâm bèn lấy hết can đảm nhét ô vào tay anh rồi quay người chạy.
Lúc anh ta ngồi vào vị trí tay lái thì Hứa TỊnh Nhi đã ngồi gọn ở phía sau. Cô lấy giấy lau tóc và mặt bị ướt. Thấy anh ta quay đầu lại, cô đưa hộp khăn giấy cho anh: “Anh có muốn lau không?”
Trợ lý Lâm nhận lấy, lịch sự cảm ơn.
Anh ta vừa lau vừa nhìn vào gương chiếu hậu. Anh ta liếc nhìn biểu cảm của Hứa Tịnh Nhi, thấy cô không có gì thay đổi, trông vô cùng bình tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Anh ta lại nhìn ra ngoài. Khiết Thần vẫn đang cầm ô, đứng ở đó. Anh ấy thì lúc nào cũng lạnh lùng như thế.
Anh ta bỗng cảm thấy nghi ngờ. Tình yêu thương ngọt ngào lúc trước của Cố tổng và Hứa Tịnh Nhi chẳng lẽ là thật sao?
Hai người này…thật sự từng thích nhau à? Hay là…dù hai người có đối xử với nhau như thế nào thì đó cũng chỉ là một cuộc hôn nhân cần duy trì nên hai người họ diễn kịch?
Anh ta thật sự không hiểu. Có điều, nếu bọn họ đã quyết định ly hôn thì cũng nên tôn trọng, dù có hơi đáng tiếc.
Trợ lý Lâm lau qua loa rồi lên tiếng: “Cô Hứa, vậy tôi lái xe nhé”.
Hứa Tịnh Nhi vo tròn giấy lau trong tay, thản nhiên đáp lại: “Lái đi”.
Chiếc xe khởi động, từ từ hòa vào dòng xe trên đường. Lúc Hứa Tịnh Nhi sắp biến mất khỏi tầm nhìn của Khiết Thần thì cô bất giác quay đầu lại.
Thế nhưng lúc này , một chiếc xe khác đã đỗ ngay trước mặt Khiết Thần. Cửa sau mở ra, Khiết Thần bước vào.
Anh không hề nhìn cô. Chiếc xe đó đi về hướng khác hướng của cô và dần biến mất.
Trong xe yên tĩnh quá, trợ lý Lâm bèn hỏi: “Cô Hứa, cô có muốn nghe chút nhạc không?”
Cũng không biết Hứa Tịnh Nhi không nghe thấy hay làm sao mà không trả lời. Anh ta ngước nhìn kính chiếu hậu, thấy Hứa Tịnh Nhi đang đeo tai nghe, cầm điện thoại xem phim.
Hình như cô ấy đang xem phim buồn gì đó nên mắt bỗng đỏ hoe, nước mắt lưng tròng và cứ rơi hoài trên má.
Anh ta hết hồn, không dám lên tiếng nữa.
Đường tắc quá, mất gần hai tiếng mới tới chung cư. Trợ lý Lâm thở phào, cũng không quay đầu lại mà chỉ khẽ nhắc nhỏ: “Cô Hứa, tới rồi”.
Trợ lý Lâm chau mày: “Cố tổng, vậy còn anh?”
Khiết Thần không nói gì, chỉ nhìn trợ lý Lâm chăm chăm. Áp lực từ đôi mắt anh khiến trợ lý Lâm phải rụt cổ. Anh ta quay qua Hứa Tịnh Nhi: “Cô Hứa, tôi đưa cô về nhé”.
Mưa mỗi lúc một lớn. Xe cộ cũng bắt đầu ứ tắc. Hứa TỊnh Nhi biết, nếu cô còn cố chấp muốn gọi xe thì cũng không biết sẽ phải đợi đến bao giờ. Mà cô thì không muốn đứng ở đây nữa”.
Nếu Khiết Thần đã muốn tỏ ra hào phóng như vậy thì cô cũng không cần phải khách khí nữa.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu. Cô không cả nhìn Khiết Thần, cứ thế chạy về phía chiếc xe.
Trợ lý Lâm thấy vậy bèn đưa ô trong tay cho Khiết Thần: “Cố tổng, anh cầm lấy ô này. Nếu như không có xe thì tôi đưa cô Hứa về sẽ quay lại đón anh”.
Dứt lời, Khiết Thần vẫn đứng im. Trợ lý Lâm bèn lấy hết can đảm nhét ô vào tay anh rồi quay người chạy.
Lúc anh ta ngồi vào vị trí tay lái thì Hứa TỊnh Nhi đã ngồi gọn ở phía sau. Cô lấy giấy lau tóc và mặt bị ướt. Thấy anh ta quay đầu lại, cô đưa hộp khăn giấy cho anh: “Anh có muốn lau không?”
Trợ lý Lâm nhận lấy, lịch sự cảm ơn.
Anh ta vừa lau vừa nhìn vào gương chiếu hậu. Anh ta liếc nhìn biểu cảm của Hứa Tịnh Nhi, thấy cô không có gì thay đổi, trông vô cùng bình tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Anh ta lại nhìn ra ngoài. Khiết Thần vẫn đang cầm ô, đứng ở đó. Anh ấy thì lúc nào cũng lạnh lùng như thế.
Anh ta bỗng cảm thấy nghi ngờ. Tình yêu thương ngọt ngào lúc trước của Cố tổng và Hứa Tịnh Nhi chẳng lẽ là thật sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người này…thật sự từng thích nhau à? Hay là…dù hai người có đối xử với nhau như thế nào thì đó cũng chỉ là một cuộc hôn nhân cần duy trì nên hai người họ diễn kịch?
Anh ta thật sự không hiểu. Có điều, nếu bọn họ đã quyết định ly hôn thì cũng nên tôn trọng, dù có hơi đáng tiếc.
Trợ lý Lâm lau qua loa rồi lên tiếng: “Cô Hứa, vậy tôi lái xe nhé”.
Hứa Tịnh Nhi vo tròn giấy lau trong tay, thản nhiên đáp lại: “Lái đi”.
Chiếc xe khởi động, từ từ hòa vào dòng xe trên đường. Lúc Hứa Tịnh Nhi sắp biến mất khỏi tầm nhìn của Khiết Thần thì cô bất giác quay đầu lại.
Thế nhưng lúc này , một chiếc xe khác đã đỗ ngay trước mặt Khiết Thần. Cửa sau mở ra, Khiết Thần bước vào.
Anh không hề nhìn cô. Chiếc xe đó đi về hướng khác hướng của cô và dần biến mất.
Trong xe yên tĩnh quá, trợ lý Lâm bèn hỏi: “Cô Hứa, cô có muốn nghe chút nhạc không?”
Cũng không biết Hứa Tịnh Nhi không nghe thấy hay làm sao mà không trả lời. Anh ta ngước nhìn kính chiếu hậu, thấy Hứa Tịnh Nhi đang đeo tai nghe, cầm điện thoại xem phim.
Hình như cô ấy đang xem phim buồn gì đó nên mắt bỗng đỏ hoe, nước mắt lưng tròng và cứ rơi hoài trên má.
Anh ta hết hồn, không dám lên tiếng nữa.
Đường tắc quá, mất gần hai tiếng mới tới chung cư. Trợ lý Lâm thở phào, cũng không quay đầu lại mà chỉ khẽ nhắc nhỏ: “Cô Hứa, tới rồi”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro