Người trong lòng anh (1)
Mẫn Hạ
2024-01-18 19:07:49
Tối đó, người phụ nữ đó nói với anh, nếu làm cách nào cũng không thể khiến phụ nữ vui lên, vậy thì nhận sai là cách đơn
giản mà hữu hiệu nhất.
Hứa Tịnh Nhi sững sờ, cô còn tưởng anh sẽ ngửa bài với cô, nhưng anh lại nói ra lời như vậy…
Cô nói thì anh có thể sửa sao?
Cô muốn anh thích cô, anh cũng có thể sửa sao?
Trong thoáng chốc, cô suýt thì buột miệng nói ra câu đó, nhưng lời đến bên miệng lại bị chút lý trí cuối cùng của cô ép trở về.
Cô hiểu rõ, Cố Khiết Thần không làm sai điều gì, anh chỉ không yêu cô mà thôi…
Anh nuông chiều bao dung cô, ba năm trước là vì sự săn sóc của cô, bây giờ là vì cô đỡ cho anh nhát dao. Lần nào cũng không liên quan đến tình yêu, cứ phải kể đến một chữ tình thì cũng chỉ là ân tình.
Dưa còn non mà cố hái sẽ không ngọt, ngược lại sẽ đắng đến mức đáng sợ, đắng đến mức khiến người ta vô cùng khó chịu.
Hứa Tịnh Nhi nuốt hai ngụm nước bọt, áp chế mọi sự chua chát trong cổ họng: “Anh không làm sai, không làm sai…”.
Cô nhắm mắt lại, che đi sự tự giễu sâu đậm trong đáy mắt.
Cô lại vì một câu nói của Cố Khiết Thần mà thất bại thảm hại. Nếu cô còn không hạ quyết tâm, có lẽ cô sẽ thật sự muốn dựa vào Cố Khiết Thần cả đời, dù thế nào cũng không buông tay được.
Hai tay cô đặt hai bên mình nắm chặt gấu áo, áo bị cô nắm đến mức nhăn nhúm. Hứa Tịnh Nhi hít sâu một hơi, lại mở mắt ra.
“Cố Khiết Thần, tôi nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta về nhà đi”.
Hai chữ về nhà cô nói rất rõ ràng, rất nghiêm túc, đây cũng là lần đầu tiên cô nói ra hai chữ này từ khi cô kết hôn với Cố Khiết Thần.
Trong lòng cô chưa bao giờ dám xem chung cư là nhà cô, giờ khắc này hãy để cô phóng túng một lần cuối này, hãy để cô coi chung cư như nhà cô và Cố Khiết Thần.
Sự thay đổi bất chợt của Hứa Tịnh Nhi lại làm cho ánh mắt Cố Khiết Thần trở nên sâu lắng.
Nhận sai thật sự có tác dụng vậy sao? Nhưng vì sao… anh luôn cảm thấy trên người cô vẫn còn vương vấn cảm giác bi thương mà anh không nhìn thấu?
Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, giọng nói rất trầm, có chút khàn đặc: “Thật sao?”.
Hứa Tịnh Nhi không né tránh tay anh, mà ngẩng đầu nhìn anh, gật đầu: “Ừ”.
“Được, vậy chúng ta về nhà”.
…
Cô Lâm nhìn thấy Cố Khiết Thần đưa Hứa Tịnh Nhi về nhà, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm: “Cô chủ, cô đã đi đâu? Cô không nói một tiếng, gọi cũng không bắt máy, làm tôi lo lắng chết được”.
Hứa Tịnh Nhi áy náy cười đáp: “Xin lỗi chị Lâm, em ra ngoài giải tỏa tâm trạng, không xem điện thoại”.
“Không sao thì tốt! Về rồi thì tốt!”.
Hứa Tịnh Nhi nắm lấy bàn tay ấm áp của cô Lâm, trong lòng cũng tràn đầy ấm áp.
Nếu cô thật sự chia tay với Cố Khiết Thần, cô nghĩ cô sẽ rất lưu luyến ông nội, lưu luyến cô Lâm, còn có Cố Tuyết, bọn họ đều thật lòng đối đãi với cô. Nếu có thể, cô muốn làm người nhà với họ cả đời.
Hứa Tịnh Nhi mang theo quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa. Nghe tiếng chuông điện thoại của Cố Khiết Thần vang lên, bước chân của cô không khỏi chậm lại, lại là Vân Nhu sao?
Cố Khiết Thần đi tới bàn trà, cầm điện thoại lên, liếc nhìn màn hình, bắt máy. Chỉ là anh vừa nghe vừa đi ra khỏi phòng ngủ, giống như sợ cô nghe thấy.
Hứa Tịnh Nhi đứng yên tại chỗ mười mấy giây mới ngẩn ngơ đi vào phòng tắm.
Cô tắm rửa tròn một tiếng đồng hồ, lúc đi ra, da dẻ vì ngâm trong nước nóng quá lâu mà hơi đỏ lên. Khi cô ra ngoài, Cố Khiết Thần đã tắm rửa ở phòng tắm khác xong, lúc này đang ngồi trên ghế sofa, dường như đang đợi cô.
Quả nhiên, anh nâng mắt lên nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Hứa Tịnh Nhi, ngày kia anh muốn dẫn em đi gặp người trong lòng anh”.
Khăn lông trong tay Hứa Tịnh Nhi trượt khỏi tay, rơi xuống đất.
Cố Khiết Thần muốn dẫn cô đi gặp Vân Nhu người trong lòng anh, để cô biết anh yêu Vân Nhu như thế nào, sau đó bắt cô rút lui tác hợp cho bọn họ sao?
Hứa Tịnh Nhi sững sờ, cô còn tưởng anh sẽ ngửa bài với cô, nhưng anh lại nói ra lời như vậy…
Cô nói thì anh có thể sửa sao?
Cô muốn anh thích cô, anh cũng có thể sửa sao?
Trong thoáng chốc, cô suýt thì buột miệng nói ra câu đó, nhưng lời đến bên miệng lại bị chút lý trí cuối cùng của cô ép trở về.
Cô hiểu rõ, Cố Khiết Thần không làm sai điều gì, anh chỉ không yêu cô mà thôi…
Anh nuông chiều bao dung cô, ba năm trước là vì sự săn sóc của cô, bây giờ là vì cô đỡ cho anh nhát dao. Lần nào cũng không liên quan đến tình yêu, cứ phải kể đến một chữ tình thì cũng chỉ là ân tình.
Dưa còn non mà cố hái sẽ không ngọt, ngược lại sẽ đắng đến mức đáng sợ, đắng đến mức khiến người ta vô cùng khó chịu.
Hứa Tịnh Nhi nuốt hai ngụm nước bọt, áp chế mọi sự chua chát trong cổ họng: “Anh không làm sai, không làm sai…”.
Cô nhắm mắt lại, che đi sự tự giễu sâu đậm trong đáy mắt.
Cô lại vì một câu nói của Cố Khiết Thần mà thất bại thảm hại. Nếu cô còn không hạ quyết tâm, có lẽ cô sẽ thật sự muốn dựa vào Cố Khiết Thần cả đời, dù thế nào cũng không buông tay được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai tay cô đặt hai bên mình nắm chặt gấu áo, áo bị cô nắm đến mức nhăn nhúm. Hứa Tịnh Nhi hít sâu một hơi, lại mở mắt ra.
“Cố Khiết Thần, tôi nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta về nhà đi”.
Hai chữ về nhà cô nói rất rõ ràng, rất nghiêm túc, đây cũng là lần đầu tiên cô nói ra hai chữ này từ khi cô kết hôn với Cố Khiết Thần.
Trong lòng cô chưa bao giờ dám xem chung cư là nhà cô, giờ khắc này hãy để cô phóng túng một lần cuối này, hãy để cô coi chung cư như nhà cô và Cố Khiết Thần.
Sự thay đổi bất chợt của Hứa Tịnh Nhi lại làm cho ánh mắt Cố Khiết Thần trở nên sâu lắng.
Nhận sai thật sự có tác dụng vậy sao? Nhưng vì sao… anh luôn cảm thấy trên người cô vẫn còn vương vấn cảm giác bi thương mà anh không nhìn thấu?
Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, giọng nói rất trầm, có chút khàn đặc: “Thật sao?”.
Hứa Tịnh Nhi không né tránh tay anh, mà ngẩng đầu nhìn anh, gật đầu: “Ừ”.
“Được, vậy chúng ta về nhà”.
…
Cô Lâm nhìn thấy Cố Khiết Thần đưa Hứa Tịnh Nhi về nhà, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm: “Cô chủ, cô đã đi đâu? Cô không nói một tiếng, gọi cũng không bắt máy, làm tôi lo lắng chết được”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Tịnh Nhi áy náy cười đáp: “Xin lỗi chị Lâm, em ra ngoài giải tỏa tâm trạng, không xem điện thoại”.
“Không sao thì tốt! Về rồi thì tốt!”.
Hứa Tịnh Nhi nắm lấy bàn tay ấm áp của cô Lâm, trong lòng cũng tràn đầy ấm áp.
Nếu cô thật sự chia tay với Cố Khiết Thần, cô nghĩ cô sẽ rất lưu luyến ông nội, lưu luyến cô Lâm, còn có Cố Tuyết, bọn họ đều thật lòng đối đãi với cô. Nếu có thể, cô muốn làm người nhà với họ cả đời.
Hứa Tịnh Nhi mang theo quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa. Nghe tiếng chuông điện thoại của Cố Khiết Thần vang lên, bước chân của cô không khỏi chậm lại, lại là Vân Nhu sao?
Cố Khiết Thần đi tới bàn trà, cầm điện thoại lên, liếc nhìn màn hình, bắt máy. Chỉ là anh vừa nghe vừa đi ra khỏi phòng ngủ, giống như sợ cô nghe thấy.
Hứa Tịnh Nhi đứng yên tại chỗ mười mấy giây mới ngẩn ngơ đi vào phòng tắm.
Cô tắm rửa tròn một tiếng đồng hồ, lúc đi ra, da dẻ vì ngâm trong nước nóng quá lâu mà hơi đỏ lên. Khi cô ra ngoài, Cố Khiết Thần đã tắm rửa ở phòng tắm khác xong, lúc này đang ngồi trên ghế sofa, dường như đang đợi cô.
Quả nhiên, anh nâng mắt lên nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Hứa Tịnh Nhi, ngày kia anh muốn dẫn em đi gặp người trong lòng anh”.
Khăn lông trong tay Hứa Tịnh Nhi trượt khỏi tay, rơi xuống đất.
Cố Khiết Thần muốn dẫn cô đi gặp Vân Nhu người trong lòng anh, để cô biết anh yêu Vân Nhu như thế nào, sau đó bắt cô rút lui tác hợp cho bọn họ sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro