Nhân phẩm xấu xa như lời đồn (2)
Mẫn Hạ
2024-01-18 19:07:49
Luật sư Tiền mỉm cười hài lòng: “Tôi hỏi xong rồi”.
Nhân viên rời đi, ông ta yên lặng một lát, dường như đang tổng kết những lời khai vừa rồi, sau đó nhìn quan tòa, nói rõ ràng rành mạch: “Kính thư quý tòa, Hứa Tịnh Nhi vì chuyện tình cảm mà căm ghét Vân Nhu. Lúc đầu Vân Nhu quả thực muốn nối lại tình xưa với Cố Khiết Thần, nhưng trong bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Cố, cô ấy đã bày tỏ với Cố Khiết Thần nhưng Cố Khiết Thần lại lựa chọn Hứa Tịnh Nhi. Cô ấy sau đó bị bệnh một trận, trong lòng nguội lạnh, đã đặt vé máy bay để chuẩn bị rời đi”.
Ông ta bảo trợ lý của mình trình lên thông tin về vé máy bay của Vân Nhu.
“Hứa Tịnh Nhi không tự tin về tình cảm của mình, nghĩ rằng Vân Nhu sẽ trở thành mối đe dọa, nên đã phát điên mà gây ra vụ bắt cóc. Nếu như lúc đó cảnh sát không đến kịp thời, thì có lẽ con dao của cô ta không đâm vào tay Vân Nhu, mà là vị trí chí mạng trên người cô ấy rồi. Tôi có lý do để tin rằng, thứ cô ta muốn là tính mạng của Vân Nhu”.
“Phản đối!”.
Một giọng nói đàn ông rõ ràng êm tai vang lên, trong bầu không khí có chút nặng nề này như rót vào một luồng khí mát lành, khiến tinh thần mọi người không khỏi chấn động.
Cố Khiết Thần đứng lên, tuy tình thế gần như đã nghiêng về phía Vân Nhu, nhưng vẻ mặt anh vẫn điềm nhiên bình thản, không có chút hoảng loạn nào, thậm chí còn mơ hồ có khí thế trong lòng đã có dự tính.
Đôi mắt đen của anh lướt về phía luật sư Tiền, rồi lại nhìn quan tòa, không nhanh không chậm nói nốt những lời còn lại: “Tôi phản đối luật sư Tiền đưa ra những suy đoán vô căn cứ như vậy”.
Quan tòa trầm ngâm một lát, gật đầu: “Luật sư Tiền hãy phát ngôn thận trọng”.
Luật sư Tiền cười một cách bất cần, dù sao ông ta cũng đã đạt được mục đích, cung kính gật đầu: “Kính thưa quý tòa, tôi đã hỏi xong”.
Quan tòa nhìn sang Cố Khiết Thần: “Luật sư bên bị cáo có thể bắt đầu rồi”.
Vân Nhu lại ngồi vào ghế nhân chứng.
Vóc dáng cao ráo của Cố Khiết Thần bước tới trước mặt cô ta, cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngước lên của cô ta. Trở về lâu như vậy, cuối cùng Vân Nhu cũng nhìn thấy trong mắt anh toàn là hình bóng của cô ta.
Thậm chí Cố Khiết Thần còn mỉm cười, vẻ mặt đầy dịu dàng.
Ánh mắt cô ta không khỏi dâng lên tình ý, ngây ra nhìn anh, đáp lại anh bằng nụ cười dịu dàng, nhất thời như trở lại những ngày tháng trước đây.
Cố Khiết Thần: “Vân Nhu, cô và Cố Khiết Thần, cũng chính là tôi, từng có mối quan hệ gì?”.
Vân Nhu lập tức nở nụ cười thẹn thùng: “Chúng ta là người yêu, là mối tình đầu của nhau. Chúng ta ở bên nhau năm năm, là người yêu đối phương nhất”.
Cố Khiết Thần: “Chúng ta quen nhau như thế nào? Ở bên nhau như thế nào? Có từng bày tỏ chính thức không?”.
Dường như Vân Nhu có chút ngại ngùng khi nói ra quá khứ ngọt ngào với Cố Khiết Thần trước mặt nhiều người như vậy, gò má càng đỏ hơn, nhưng có thể thể hiện tình cảm tốt đẹp giữa cô ta và Cố Khiết Thần trước mặt tất cả mọi người, nhất là trước mặt Hứa Tịnh Nhi, cô ta liền lên tiếng không chút kiêng dè.
“Em là học sinh của mẹ anh, tài năng đánh đàn của em cũng là do bà ấy dạy. Hồi đó em thường xuyên đến nhà tổ nhà họ Cố, thế là quen anh. Chúng ta cùng học đánh đàn, dần dần thu hút lẫn nhau, có hảo cảm với nhau. Sau đó bố mẹ anh đột ngột qua đời, em đã cùng anh vượt qua quãng thời gian đau khổ nhất, hảo cảm biến thành tình yêu. Sau đó anh tỏ tình với em, em cũng đồng ý, chúng ta trở thành một đôi”.
Cố Khiết Thần mặt không đổi sắc, tiếp tục hỏi: “Tôi tỏ tình với cô, thời khắc quan trọng như vậy, chắc là cô nhớ rất rõ thời gian và địa điểm nhỉ?”.
Vân Nhu gật đầu: “Em nhớ rất rõ ràng, là vào ngày kỷ niệm đầu tiên sau khi bố mẹ anh mất, trong nhà hàng chính tay bố anh mua cho mẹ anh, anh đã tỏ tình với em”.
Nhân viên rời đi, ông ta yên lặng một lát, dường như đang tổng kết những lời khai vừa rồi, sau đó nhìn quan tòa, nói rõ ràng rành mạch: “Kính thư quý tòa, Hứa Tịnh Nhi vì chuyện tình cảm mà căm ghét Vân Nhu. Lúc đầu Vân Nhu quả thực muốn nối lại tình xưa với Cố Khiết Thần, nhưng trong bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Cố, cô ấy đã bày tỏ với Cố Khiết Thần nhưng Cố Khiết Thần lại lựa chọn Hứa Tịnh Nhi. Cô ấy sau đó bị bệnh một trận, trong lòng nguội lạnh, đã đặt vé máy bay để chuẩn bị rời đi”.
Ông ta bảo trợ lý của mình trình lên thông tin về vé máy bay của Vân Nhu.
“Hứa Tịnh Nhi không tự tin về tình cảm của mình, nghĩ rằng Vân Nhu sẽ trở thành mối đe dọa, nên đã phát điên mà gây ra vụ bắt cóc. Nếu như lúc đó cảnh sát không đến kịp thời, thì có lẽ con dao của cô ta không đâm vào tay Vân Nhu, mà là vị trí chí mạng trên người cô ấy rồi. Tôi có lý do để tin rằng, thứ cô ta muốn là tính mạng của Vân Nhu”.
“Phản đối!”.
Một giọng nói đàn ông rõ ràng êm tai vang lên, trong bầu không khí có chút nặng nề này như rót vào một luồng khí mát lành, khiến tinh thần mọi người không khỏi chấn động.
Cố Khiết Thần đứng lên, tuy tình thế gần như đã nghiêng về phía Vân Nhu, nhưng vẻ mặt anh vẫn điềm nhiên bình thản, không có chút hoảng loạn nào, thậm chí còn mơ hồ có khí thế trong lòng đã có dự tính.
Đôi mắt đen của anh lướt về phía luật sư Tiền, rồi lại nhìn quan tòa, không nhanh không chậm nói nốt những lời còn lại: “Tôi phản đối luật sư Tiền đưa ra những suy đoán vô căn cứ như vậy”.
Quan tòa trầm ngâm một lát, gật đầu: “Luật sư Tiền hãy phát ngôn thận trọng”.
Luật sư Tiền cười một cách bất cần, dù sao ông ta cũng đã đạt được mục đích, cung kính gật đầu: “Kính thưa quý tòa, tôi đã hỏi xong”.
Quan tòa nhìn sang Cố Khiết Thần: “Luật sư bên bị cáo có thể bắt đầu rồi”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Nhu lại ngồi vào ghế nhân chứng.
Vóc dáng cao ráo của Cố Khiết Thần bước tới trước mặt cô ta, cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngước lên của cô ta. Trở về lâu như vậy, cuối cùng Vân Nhu cũng nhìn thấy trong mắt anh toàn là hình bóng của cô ta.
Thậm chí Cố Khiết Thần còn mỉm cười, vẻ mặt đầy dịu dàng.
Ánh mắt cô ta không khỏi dâng lên tình ý, ngây ra nhìn anh, đáp lại anh bằng nụ cười dịu dàng, nhất thời như trở lại những ngày tháng trước đây.
Cố Khiết Thần: “Vân Nhu, cô và Cố Khiết Thần, cũng chính là tôi, từng có mối quan hệ gì?”.
Vân Nhu lập tức nở nụ cười thẹn thùng: “Chúng ta là người yêu, là mối tình đầu của nhau. Chúng ta ở bên nhau năm năm, là người yêu đối phương nhất”.
Cố Khiết Thần: “Chúng ta quen nhau như thế nào? Ở bên nhau như thế nào? Có từng bày tỏ chính thức không?”.
Dường như Vân Nhu có chút ngại ngùng khi nói ra quá khứ ngọt ngào với Cố Khiết Thần trước mặt nhiều người như vậy, gò má càng đỏ hơn, nhưng có thể thể hiện tình cảm tốt đẹp giữa cô ta và Cố Khiết Thần trước mặt tất cả mọi người, nhất là trước mặt Hứa Tịnh Nhi, cô ta liền lên tiếng không chút kiêng dè.
“Em là học sinh của mẹ anh, tài năng đánh đàn của em cũng là do bà ấy dạy. Hồi đó em thường xuyên đến nhà tổ nhà họ Cố, thế là quen anh. Chúng ta cùng học đánh đàn, dần dần thu hút lẫn nhau, có hảo cảm với nhau. Sau đó bố mẹ anh đột ngột qua đời, em đã cùng anh vượt qua quãng thời gian đau khổ nhất, hảo cảm biến thành tình yêu. Sau đó anh tỏ tình với em, em cũng đồng ý, chúng ta trở thành một đôi”.
Cố Khiết Thần mặt không đổi sắc, tiếp tục hỏi: “Tôi tỏ tình với cô, thời khắc quan trọng như vậy, chắc là cô nhớ rất rõ thời gian và địa điểm nhỉ?”.
Vân Nhu gật đầu: “Em nhớ rất rõ ràng, là vào ngày kỷ niệm đầu tiên sau khi bố mẹ anh mất, trong nhà hàng chính tay bố anh mua cho mẹ anh, anh đã tỏ tình với em”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro