Sự dịu dàng của anh (2)
Mẫn Hạ
2024-01-18 19:07:49
Cố Khiết Thần sải bước đi tới, không nói lời nào đã chìa hai cánh tay ra, ôm thốc ngang người Hứa Tịnh Nhi lên.
Cơ thể bỗng chốc bay lên, Hứa Tịnh Nhi sợ hãi kêu lên một tiếng, vô thức ôm chặt lấy cổ người đàn ông để ổn định cơ thể, sau đó mới ngẩng đầu nhìn anh, khó hiểu nói: “Cố Khiết Thần, anh muốn làm gì vậy?”.
Cố Khiết Thần không đáp, đi thẳng tới trước bàn trang điểm, rồi mới đặt Hứa Tịnh Nhi xuống ghế. Trước ánh mắt nghi hoặc của cô, anh lấy máy sấy tóc, cắm điện, rồi cứ thế đứng sau lưng Hứa Tịnh Nhi, sấy tóc cho cô.
Hứa Tịnh Nhi lập tức sửng sốt, đôi đồng tử đen co rút lại, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
Đường đường là Cố Khiết Thần mà lại hạ mình sấy tóc cho cô sao?
Tuy lúc cô bị thương, Cố Khiết Thần từng đích thân chăm sóc cô, nhưng dù sao lúc đó cũng là tình huống đặc biệt, còn bây giờ… cô đã có thể sinh hoạt bình thường rồi mà.
Hứa Tịnh Nhi nói theo phản xạ: “Cố… Cố Khiết Thần, để em tự sấy”.
Dứt lời, cô chìa tay ra, muốn lấy máy sấy tóc trong tay anh.
“Không cần, em ngồi im đi”, Cố Khiết Thần từ chối ngay lập tức, đôi mắt tập trung vào mái tóc cô, một tay nhẹ nhàng vén mái tóc ướt, tay còn lại cầm máy sấy tóc, đặt ở vị trí phù hợp để sấy, tránh làm da đầu cô bị nóng.
Hứa Tịnh Nhi nhìn bóng dáng Cố Khiết Thần qua gương, thực ra động tác của anh rất vụng về, thỉnh thoảng còn kéo sợi tóc cô, nhưng cô không thấy đau chút nào. Kinh ngạc qua đi, trong lòng cô chỉ tràn ngập sự ngọt ngào.
Khoảnh khắc này, cuối cùng cô cũng hiểu được tại sao mình mãi không buông bỏ được người đàn ông này.
Khi anh đối xử dịu dàng, nâng niu trong lòng bàn tay mà yêu chiều, chắc là không cô gái nào có thể kháng cự lại được.
Sau khi Cố Khiết Thần sấy khô tóc cho cô, Hứa Tịnh Nhi quen miệng nói: “Cảm ơn anh”.
Bàn tay đang cầm máy sấy tóc của Cố Khiết Thần hơi khựng lại, anh ngước mắt nhìn Hứa Tịnh Nhi, dường như có chút ngại ngùng nói: “Không cần cảm ơn”.
Dứt lời, anh xoay phắt người, sải bước vào phòng tắm.
Không cần cảm ơn?
Hứa Tịnh Nhi đầu tiên là sững người, mấy giây sau mới kịp phản ứng lại, lẽ nào… ý của Cố Khiết Thần là không cần cảm ơn, đây là việc mà người làm chồng như anh nên làm sao?
Suy nghĩ này khiến trái tim vốn đang chìm trong mật ngọt của Hứa Tịnh Nhi lại thêm kích động. Cô không khỏi ôm hai gò má, mẹ ơi, nếu Cố Khiết Thần cứ tán tỉnh cô thế này, cô cảm giác mình sắp không chống được mà chìm đắm trong sự dịu dàng của anh mất.
Không được không được, Hứa Tịnh Nhi, tỉnh táo lên nào!
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, Hứa Tịnh Nhi đứng dậy, hít sâu mấy hơi mới bình ổn được cảm xúc. Cô nghĩ đến nhiệm vụ vừa rồi vẫn chưa đọc xong, lại lao đến sô pha, ôm máy tính, tiếp tục đọc nhiệm vụ mới.
Hứa Tịnh Nhi đọc xong thì nhíu mày, không cần suy nghĩ đã gõ luôn ba chữ “tôi đồng ý”, rồi bấm gửi đi.
Cố Khiết Thần tắm xong bước ra, Hứa Tịnh Nhi vốn đã chuẩn bị đi ngủ, nghĩ một lát, cô vẫn nói với Cố Khiết Thần: “Cố Khiết Thần, em vừa nhận một nhiệm vụ tin tức mới, thời gian tới sẽ bận việc này”.
Dù sao Cố Khiết Thần cũng báo cáo hành tung hàng ngày với cô, có đi thì phải có lại, cô cũng báo cáo lại với anh.
Không ngờ Cố Khiết Thần nghe cô nói xong, ánh mắt đanh lại, sắc mặt cũng sầm xuống. Anh bước lại gần, cúi xuống nhìn cô, giọng nói hơi lạnh lùng: “Không được”.
Cơ thể bỗng chốc bay lên, Hứa Tịnh Nhi sợ hãi kêu lên một tiếng, vô thức ôm chặt lấy cổ người đàn ông để ổn định cơ thể, sau đó mới ngẩng đầu nhìn anh, khó hiểu nói: “Cố Khiết Thần, anh muốn làm gì vậy?”.
Cố Khiết Thần không đáp, đi thẳng tới trước bàn trang điểm, rồi mới đặt Hứa Tịnh Nhi xuống ghế. Trước ánh mắt nghi hoặc của cô, anh lấy máy sấy tóc, cắm điện, rồi cứ thế đứng sau lưng Hứa Tịnh Nhi, sấy tóc cho cô.
Hứa Tịnh Nhi lập tức sửng sốt, đôi đồng tử đen co rút lại, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
Đường đường là Cố Khiết Thần mà lại hạ mình sấy tóc cho cô sao?
Tuy lúc cô bị thương, Cố Khiết Thần từng đích thân chăm sóc cô, nhưng dù sao lúc đó cũng là tình huống đặc biệt, còn bây giờ… cô đã có thể sinh hoạt bình thường rồi mà.
Hứa Tịnh Nhi nói theo phản xạ: “Cố… Cố Khiết Thần, để em tự sấy”.
Dứt lời, cô chìa tay ra, muốn lấy máy sấy tóc trong tay anh.
“Không cần, em ngồi im đi”, Cố Khiết Thần từ chối ngay lập tức, đôi mắt tập trung vào mái tóc cô, một tay nhẹ nhàng vén mái tóc ướt, tay còn lại cầm máy sấy tóc, đặt ở vị trí phù hợp để sấy, tránh làm da đầu cô bị nóng.
Hứa Tịnh Nhi nhìn bóng dáng Cố Khiết Thần qua gương, thực ra động tác của anh rất vụng về, thỉnh thoảng còn kéo sợi tóc cô, nhưng cô không thấy đau chút nào. Kinh ngạc qua đi, trong lòng cô chỉ tràn ngập sự ngọt ngào.
Khoảnh khắc này, cuối cùng cô cũng hiểu được tại sao mình mãi không buông bỏ được người đàn ông này.
Khi anh đối xử dịu dàng, nâng niu trong lòng bàn tay mà yêu chiều, chắc là không cô gái nào có thể kháng cự lại được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi Cố Khiết Thần sấy khô tóc cho cô, Hứa Tịnh Nhi quen miệng nói: “Cảm ơn anh”.
Bàn tay đang cầm máy sấy tóc của Cố Khiết Thần hơi khựng lại, anh ngước mắt nhìn Hứa Tịnh Nhi, dường như có chút ngại ngùng nói: “Không cần cảm ơn”.
Dứt lời, anh xoay phắt người, sải bước vào phòng tắm.
Không cần cảm ơn?
Hứa Tịnh Nhi đầu tiên là sững người, mấy giây sau mới kịp phản ứng lại, lẽ nào… ý của Cố Khiết Thần là không cần cảm ơn, đây là việc mà người làm chồng như anh nên làm sao?
Suy nghĩ này khiến trái tim vốn đang chìm trong mật ngọt của Hứa Tịnh Nhi lại thêm kích động. Cô không khỏi ôm hai gò má, mẹ ơi, nếu Cố Khiết Thần cứ tán tỉnh cô thế này, cô cảm giác mình sắp không chống được mà chìm đắm trong sự dịu dàng của anh mất.
Không được không được, Hứa Tịnh Nhi, tỉnh táo lên nào!
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, Hứa Tịnh Nhi đứng dậy, hít sâu mấy hơi mới bình ổn được cảm xúc. Cô nghĩ đến nhiệm vụ vừa rồi vẫn chưa đọc xong, lại lao đến sô pha, ôm máy tính, tiếp tục đọc nhiệm vụ mới.
Hứa Tịnh Nhi đọc xong thì nhíu mày, không cần suy nghĩ đã gõ luôn ba chữ “tôi đồng ý”, rồi bấm gửi đi.
Cố Khiết Thần tắm xong bước ra, Hứa Tịnh Nhi vốn đã chuẩn bị đi ngủ, nghĩ một lát, cô vẫn nói với Cố Khiết Thần: “Cố Khiết Thần, em vừa nhận một nhiệm vụ tin tức mới, thời gian tới sẽ bận việc này”.
Dù sao Cố Khiết Thần cũng báo cáo hành tung hàng ngày với cô, có đi thì phải có lại, cô cũng báo cáo lại với anh.
Không ngờ Cố Khiết Thần nghe cô nói xong, ánh mắt đanh lại, sắc mặt cũng sầm xuống. Anh bước lại gần, cúi xuống nhìn cô, giọng nói hơi lạnh lùng: “Không được”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro