Thần giao cách cảm giữa bọn họ (2)
Mẫn Hạ
2024-01-18 19:07:49
Vi Nhi ở trong giới giải trí nhiều năm, có thể
lên đến vị trí này, bản lĩnh nhìn mặt đoán ý đương nhiên rất tài. Cô ta
có thể cảm nhận được sóng to gió lớn đang ấp ủ trong mắt Cố Khiết Thần,
chỉ một chút bất cẩn, mọi thứ của cô ta sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Cô ta siết chặt hai tay, cơ thể run rẩy. Dù giọng nói run run, nhưng vẫn cố gắng thanh minh cho mình: “Cố tổng, nếu vợ anh Cố thật sự ở trong tay tôi, tôi chắc chắn sẽ không dám giấu giếm. Sao tôi dám đối đầu với anh chứ, có phải không?”.
Đúng vậy, dù Vi Nhi có địa vị trong giới giải trí thế nào đi nữa, dù cô ta sắp gả vào nhà giàu, nếu bắt được phóng viên bình thường, có lẽ cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhưng Cố Thị, cô ta không đắc tội nổi.
Cố Khiết Thần nhìn chằm chằm khuôn mặt cô ta, không bỏ sót vẻ sợ hãi sâu đậm trong mắt cô ta, anh mím chặt môi.
Vậy thì khả năng thứ hai.
Rất rõ ràng, có người muốn giá họa chuyện Hứa Tịnh Nhi mất tích cho Vi Nhi, khiến anh tạm thời rối loạn phương hướng.
Cố Khiết Thần không nói gì, cất bước ra ngoài.
Trợ lý Lâm nhất thời không đoán được suy nghĩ của sếp, anh tin lời của Vi Nhi, không định làm khó dễ cô ta nữa, hay là có suy nghĩ gì khác?
Lúc này, nhìn vẻ mặt lạnh lùng căng thẳng của Cố tổng, anh ta cũng không dám hỏi nhiều, vẫn là đuổi theo trước, đợi anh lên tiếng.
Cố Khiết Thần ra khỏi biệt thự, nhưng không rời đi mà là đi một vòng quanh biệt thự, nhìn xung quanh trong màn đêm, dường như đang tìm kiếm gì đó.
Bỗng dưng ánh mắt anh dừng lại trên thân cây ở đối diện, xéo với cổng biệt thự, sau đó anh không nghĩ ngợi gì mà bước sang đó.
Khi trợ lý Lâm nhìn thấy Cố Khiết Thần tìm được chính xác nơi cố thủ của Hứa Tịnh Nhi, còn lấy máy quay, balo của cô từ trên cây xuống, anh ta không khỏi âm thầm cảm khái.
Đây là thần giao cách cảm giữa vợ chồng trong truyền thuyết sao?
Máy quay, balo vẫn còn đây, Hứa Tịnh Nhi lại mất tích. Nếu cô muốn quay chứng cứ thì không thể nào để lại máy quay ở trên cây, trừ khi… có thứ gì đó thu hút cô, khiến cô để mặc những thứ này mà bỏ đi.
Cố Khiết Thần nhìn máy quay, cô luôn đặt nó ở đây, có thể nào quay được gì đó không.
Nghĩ vậy, anh bấm vào nút trên máy quay, tra xem đoạn video ở trong đó. Anh tua lại đến thời điểm tối hôm qua sau khi cô gửi tin nhắn cho anh, bắt đầu xem.
Quả nhiên đúng như anh dự liệu, có người dẫn Hứa Tịnh Nhi đi vào biệt thự, chỉ là… bóng người đó trông rất giống với anh. Chiếc áo vest đó đúng là của anh, lúc trước anh đã vứt nó ở phòng bệnh của Vân Nhu.
Giữa mi mày Cố Khiết Thần nhuốm đầy sát khí, ném máy quay vào tay trợ lý Lâm, căn dặn với giọng sắc bén: “Điều tra tất cả camera có thể tra ở quanh đây, tìm ra bóng dáng người đó, xem hắn đưa Hứa Tịnh Nhi đi đâu!”.
Trong một thoáng ngắn ngủi, Cố Khiết Thần đã tìm ra chân tướng mọi chuyện, trợ lý Lâm không khỏi thán phục. Nhưng lúc này cũng không phải lúc tán thán, cứu người phải tranh thủ từng phút từng giây, anh ta lập tức gật đầu: “Bây giờ tôi đi làm ngay!”.
…
Hứa Tịnh Nhi hôn mê, lúc dần dần khôi phục được một chút ý thức, cô cố gắng mở đôi mắt giống như bị núi lớn đè. Nhưng trước mắt lại là một mảnh tối đen, tối đến mức đưa tay không thấy năm ngón, không có chút ánh sáng nào.
Cô không thể đoán được mình đang ở đâu.
Thậm chí, cô muốn cử động tay chân cũng có thể cảm giác được hai tay mình bị dây thừng thô to trói ra sau lưng. Hai chân cũng bị trói, không cử động được.
Còn chưa kịp tìm hiểu rõ hoàn cảnh của mình, cô đã nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Cô ta siết chặt hai tay, cơ thể run rẩy. Dù giọng nói run run, nhưng vẫn cố gắng thanh minh cho mình: “Cố tổng, nếu vợ anh Cố thật sự ở trong tay tôi, tôi chắc chắn sẽ không dám giấu giếm. Sao tôi dám đối đầu với anh chứ, có phải không?”.
Đúng vậy, dù Vi Nhi có địa vị trong giới giải trí thế nào đi nữa, dù cô ta sắp gả vào nhà giàu, nếu bắt được phóng viên bình thường, có lẽ cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhưng Cố Thị, cô ta không đắc tội nổi.
Cố Khiết Thần nhìn chằm chằm khuôn mặt cô ta, không bỏ sót vẻ sợ hãi sâu đậm trong mắt cô ta, anh mím chặt môi.
Vậy thì khả năng thứ hai.
Rất rõ ràng, có người muốn giá họa chuyện Hứa Tịnh Nhi mất tích cho Vi Nhi, khiến anh tạm thời rối loạn phương hướng.
Cố Khiết Thần không nói gì, cất bước ra ngoài.
Trợ lý Lâm nhất thời không đoán được suy nghĩ của sếp, anh tin lời của Vi Nhi, không định làm khó dễ cô ta nữa, hay là có suy nghĩ gì khác?
Lúc này, nhìn vẻ mặt lạnh lùng căng thẳng của Cố tổng, anh ta cũng không dám hỏi nhiều, vẫn là đuổi theo trước, đợi anh lên tiếng.
Cố Khiết Thần ra khỏi biệt thự, nhưng không rời đi mà là đi một vòng quanh biệt thự, nhìn xung quanh trong màn đêm, dường như đang tìm kiếm gì đó.
Bỗng dưng ánh mắt anh dừng lại trên thân cây ở đối diện, xéo với cổng biệt thự, sau đó anh không nghĩ ngợi gì mà bước sang đó.
Khi trợ lý Lâm nhìn thấy Cố Khiết Thần tìm được chính xác nơi cố thủ của Hứa Tịnh Nhi, còn lấy máy quay, balo của cô từ trên cây xuống, anh ta không khỏi âm thầm cảm khái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là thần giao cách cảm giữa vợ chồng trong truyền thuyết sao?
Máy quay, balo vẫn còn đây, Hứa Tịnh Nhi lại mất tích. Nếu cô muốn quay chứng cứ thì không thể nào để lại máy quay ở trên cây, trừ khi… có thứ gì đó thu hút cô, khiến cô để mặc những thứ này mà bỏ đi.
Cố Khiết Thần nhìn máy quay, cô luôn đặt nó ở đây, có thể nào quay được gì đó không.
Nghĩ vậy, anh bấm vào nút trên máy quay, tra xem đoạn video ở trong đó. Anh tua lại đến thời điểm tối hôm qua sau khi cô gửi tin nhắn cho anh, bắt đầu xem.
Quả nhiên đúng như anh dự liệu, có người dẫn Hứa Tịnh Nhi đi vào biệt thự, chỉ là… bóng người đó trông rất giống với anh. Chiếc áo vest đó đúng là của anh, lúc trước anh đã vứt nó ở phòng bệnh của Vân Nhu.
Giữa mi mày Cố Khiết Thần nhuốm đầy sát khí, ném máy quay vào tay trợ lý Lâm, căn dặn với giọng sắc bén: “Điều tra tất cả camera có thể tra ở quanh đây, tìm ra bóng dáng người đó, xem hắn đưa Hứa Tịnh Nhi đi đâu!”.
Trong một thoáng ngắn ngủi, Cố Khiết Thần đã tìm ra chân tướng mọi chuyện, trợ lý Lâm không khỏi thán phục. Nhưng lúc này cũng không phải lúc tán thán, cứu người phải tranh thủ từng phút từng giây, anh ta lập tức gật đầu: “Bây giờ tôi đi làm ngay!”.
…
Hứa Tịnh Nhi hôn mê, lúc dần dần khôi phục được một chút ý thức, cô cố gắng mở đôi mắt giống như bị núi lớn đè. Nhưng trước mắt lại là một mảnh tối đen, tối đến mức đưa tay không thấy năm ngón, không có chút ánh sáng nào.
Cô không thể đoán được mình đang ở đâu.
Thậm chí, cô muốn cử động tay chân cũng có thể cảm giác được hai tay mình bị dây thừng thô to trói ra sau lưng. Hai chân cũng bị trói, không cử động được.
Còn chưa kịp tìm hiểu rõ hoàn cảnh của mình, cô đã nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro