Thích rồi thì là duy nhất
Mẫn Hạ
2024-01-18 19:07:49
Vì hai người ngồi rất gần nhau, Cố Tuyết liếc thấy màn hình điện thoại của Hứa Triển Vọng, trên đó hiển thị một cái tên “Ôn Ôn”.
Vừa nhìn đã biết là tên của một cô gái.
Quả nhiên, Hứa Triển Vọng nhìn thấy cái tên này, khóe miệng cong lên, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng như nước. Thậm chí lúc cậu bắt máy, giọng nói cũng cực kỳ dịu dàng.
Hình như cô gái đó gọi đến để hỏi kết quả vụ kiện, Hứa Triển Vọng đáp lại đúng như sự thật, sau đó lại nói một câu: “Anh sẽ về trường sớm, lúc anh không có ở đó hãy nhớ tới anh, bởi vì anh lúc nào cũng nhớ em”.
Cố Tuyết không khỏi cắn môi.
Hứa Triển Vọng lại nói chuyện với cô gái tên Ôn Ôn đó mấy câu, hình như cô gái ấy có việc, cậu mới lưu luyến cúp máy.
Cố Tuyết do dự, hít sâu vài lần, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: “Hứa Triển Vọng, cô gái vừa mới gọi cho anh… là bạn gái của anh sao?”.
Ngón tay thon dài của Hứa Triển Vọng xoay ngược điện thoại một cách lưu loát, nghe vậy thì nghiêng mặt nhìn cô ấy, lắc đầu cười: “Không phải!”.
Hóa ra… không phải là bạn gái của cậu? Trong lòng Cố Tuyết không khỏi chấn động.
Nhưng giây sau, cô ấy lại nghe giọng cậu vang lên, nhấn mạnh từng chữ: “Cô ấy là vợ tôi”.
“…”.
Cố Tuyết ngạc nhiên mất mấy giây: “Anh… anh kết hôn rồi à?”.
Nhưng không phải Hứa Triển Vọng vẫn còn đang đi học sao?
Hình như Hứa Triển Vọng cảm thấy vẻ mặt của cô ấy lúc này có chút đáng yêu, không nhịn được cười thành tiếng. Cậu chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, ngửa đầu nhìn cô ấy, nói: “Tôi vẫn chưa kết hôn, nhưng tôi đã nhận định cô ấy rồi. Trong lòng tôi, cô ấy đã là vợ tôi!”.
“Hóa ra là vậy…”, nụ cười của Cố Tuyết có vẻ cay đắng: “Anh thật nghiêm túc trong chuyện tình cảm, cô gái được anh thích nhất định là rất hạnh phúc”.
“Còn không phải sao?!”, Hứa Triển Vọng không hề khiêm tốn: “Tôi giống chị tôi, không thích thì thôi, thích rồi thì là duy nhất!”.
Cố Tuyết không nói gì nữa, quay đầu lại, nhìn cửa sổ phía bên cô ấy, chút rung rộng vừa rồi còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
…
Ban đêm.
Cố Khiết Thần tắm rửa xong, đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi nằm trên giường cầm điện thoại xem video, cũng không biết là đang xem gì mà trông vẻ mặt rất vui.
Trước khi anh vào tắm rửa đã xem, bây giờ vẫn đang xem.
Anh cầm lấy khăn lông lau sơ qua đầu, sau đó ném khăn lông lên tay vịn ghế sofa, bước nhanh tới, ngồi xuống giường, cúi nhìn gương mặt cười tươi của cô, giọng nói trầm thấp êm tai: “Đang xem gì đấy?”.
Hai tay Hứa Tịnh Nhi chống cằm, nghe vậy thì ngước mắt lên, mỉm cười nói: “Đang… xem anh đấy”.
Xem anh?
Cố Khiết Thần khẽ nhướng mày, sau đó cúi đầu xuống nhìn màn hình điện thoại của cô, trên màn hình là cảnh anh đang ở tòa án. Anh hơi ngẩn ra, sau đó bật cười: “Ở đâu ra vậy?”.
Hứa Tịnh Nhi trở mình, gác đầu lên đùi anh một cách tự nhiên, từ bên dưới nhìn lên gương mặt vô cùng đẹp trai của anh, thành thật nói: “Trợ lý Lâm quay lén gửi cho em, nói để em cất giữ”.
“Thế à?”.
Giọng nói của anh nhỏ đi: “Hứa Tịnh Nhi, có đẹp không?”.
“Đẹp lắm!”, Hứa Tịnh Nhi đáp không hề do dự: “Cho nên, video chỉ có mấy phút, em xem đi xem lại bao nhiêu lần cũng không đủ”.
Đáy mắt Cố Khiết Thần lướt qua ý cười: “Vậy em cần gì phải xem video, người thật ở đây, em cứ ngắm tùy thích, ngắm cho thỏa mãn”.
“Được thôi!”, Hứa Tịnh Nhi đáp lại, mở to đôi mắt đen láy xinh đẹp, cứ vậy nhìn anh.
Ngón tay Cố Khiết Thần nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, đầu cúi thấp dần. Nhưng lúc sắp chạm đến, chuông điện thoại của Hứa Tịnh Nhi lại vang lên.
Vừa nhìn đã biết là tên của một cô gái.
Quả nhiên, Hứa Triển Vọng nhìn thấy cái tên này, khóe miệng cong lên, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng như nước. Thậm chí lúc cậu bắt máy, giọng nói cũng cực kỳ dịu dàng.
Hình như cô gái đó gọi đến để hỏi kết quả vụ kiện, Hứa Triển Vọng đáp lại đúng như sự thật, sau đó lại nói một câu: “Anh sẽ về trường sớm, lúc anh không có ở đó hãy nhớ tới anh, bởi vì anh lúc nào cũng nhớ em”.
Cố Tuyết không khỏi cắn môi.
Hứa Triển Vọng lại nói chuyện với cô gái tên Ôn Ôn đó mấy câu, hình như cô gái ấy có việc, cậu mới lưu luyến cúp máy.
Cố Tuyết do dự, hít sâu vài lần, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: “Hứa Triển Vọng, cô gái vừa mới gọi cho anh… là bạn gái của anh sao?”.
Ngón tay thon dài của Hứa Triển Vọng xoay ngược điện thoại một cách lưu loát, nghe vậy thì nghiêng mặt nhìn cô ấy, lắc đầu cười: “Không phải!”.
Hóa ra… không phải là bạn gái của cậu? Trong lòng Cố Tuyết không khỏi chấn động.
Nhưng giây sau, cô ấy lại nghe giọng cậu vang lên, nhấn mạnh từng chữ: “Cô ấy là vợ tôi”.
“…”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Tuyết ngạc nhiên mất mấy giây: “Anh… anh kết hôn rồi à?”.
Nhưng không phải Hứa Triển Vọng vẫn còn đang đi học sao?
Hình như Hứa Triển Vọng cảm thấy vẻ mặt của cô ấy lúc này có chút đáng yêu, không nhịn được cười thành tiếng. Cậu chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, ngửa đầu nhìn cô ấy, nói: “Tôi vẫn chưa kết hôn, nhưng tôi đã nhận định cô ấy rồi. Trong lòng tôi, cô ấy đã là vợ tôi!”.
“Hóa ra là vậy…”, nụ cười của Cố Tuyết có vẻ cay đắng: “Anh thật nghiêm túc trong chuyện tình cảm, cô gái được anh thích nhất định là rất hạnh phúc”.
“Còn không phải sao?!”, Hứa Triển Vọng không hề khiêm tốn: “Tôi giống chị tôi, không thích thì thôi, thích rồi thì là duy nhất!”.
Cố Tuyết không nói gì nữa, quay đầu lại, nhìn cửa sổ phía bên cô ấy, chút rung rộng vừa rồi còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
…
Ban đêm.
Cố Khiết Thần tắm rửa xong, đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi nằm trên giường cầm điện thoại xem video, cũng không biết là đang xem gì mà trông vẻ mặt rất vui.
Trước khi anh vào tắm rửa đã xem, bây giờ vẫn đang xem.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh cầm lấy khăn lông lau sơ qua đầu, sau đó ném khăn lông lên tay vịn ghế sofa, bước nhanh tới, ngồi xuống giường, cúi nhìn gương mặt cười tươi của cô, giọng nói trầm thấp êm tai: “Đang xem gì đấy?”.
Hai tay Hứa Tịnh Nhi chống cằm, nghe vậy thì ngước mắt lên, mỉm cười nói: “Đang… xem anh đấy”.
Xem anh?
Cố Khiết Thần khẽ nhướng mày, sau đó cúi đầu xuống nhìn màn hình điện thoại của cô, trên màn hình là cảnh anh đang ở tòa án. Anh hơi ngẩn ra, sau đó bật cười: “Ở đâu ra vậy?”.
Hứa Tịnh Nhi trở mình, gác đầu lên đùi anh một cách tự nhiên, từ bên dưới nhìn lên gương mặt vô cùng đẹp trai của anh, thành thật nói: “Trợ lý Lâm quay lén gửi cho em, nói để em cất giữ”.
“Thế à?”.
Giọng nói của anh nhỏ đi: “Hứa Tịnh Nhi, có đẹp không?”.
“Đẹp lắm!”, Hứa Tịnh Nhi đáp không hề do dự: “Cho nên, video chỉ có mấy phút, em xem đi xem lại bao nhiêu lần cũng không đủ”.
Đáy mắt Cố Khiết Thần lướt qua ý cười: “Vậy em cần gì phải xem video, người thật ở đây, em cứ ngắm tùy thích, ngắm cho thỏa mãn”.
“Được thôi!”, Hứa Tịnh Nhi đáp lại, mở to đôi mắt đen láy xinh đẹp, cứ vậy nhìn anh.
Ngón tay Cố Khiết Thần nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, đầu cúi thấp dần. Nhưng lúc sắp chạm đến, chuông điện thoại của Hứa Tịnh Nhi lại vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro