Tôi muốn khóc là khóc (2)
Mẫn Hạ
2024-01-18 19:07:49
Hứa Tịnh Nhi vẫn không chịu bị khuất phục. Cô nghiến răng, nhìn chăm chăm Khiết Thần, còn ra sức đối kháng lại với anh.
Đôi mắt sâu thăm thẳm của anh nhìn cô chăm chăm. Anh nhếch miệng giống như đang cười cô rằng cô không biết tự lượng sức mình.
“Cô tưởng tôi định làm gì cô sao?”, người đàn ông trầm giọng mang theo vẻ lạnh giá.
“Ông nội mong cô mau khỏe, không muốn làm phiền tôi thì đừng chỉ biết nói miệng”.
Lời của anh khiến cho Hứa Tịnh Nhi đang giãy giụa bỗng phải khựng lại.
Vậy là, Khiết Thần không phải cố ý muốn giày vò cô mà chỉ là muốn bọc chặt lấy cô để cô không bị lạnh khiến bệnh càng nặng hơn và lâu bình phục hơn mà thôi.
Cả hai gối chung một gối đầu, nằm thật gần. Khiết Thần nhìn thấy vẻ nghi ngờ trong ánh mắt cô bèn hừ giọng: “Hứa Tịnh Nhi, nếu tôi thật sự định làm gì cô thì cô cho rằng cô đủ sức chống lại tôi chắc?”
Dừng lại một lúc, anh lại liếc nhìn cô, cố ý dừng lại ở ngực cô và nói: “Huống hồ, tôi cũng kén lắm”.
“…”
Anh lại nói y nguyên những lời mà trước đó cô từng nói với anh.
Vâng, ngực cô không to bằng Tô Tử Thiến nên anh khinh thường, nên anh không thích. Cô luôn biết điều đó nên không cần anh nhắc nhở.
Dù sao hai người họ cũng ghét nhau sẵn rồi, chi bằng tránh xa nhau ra một chút.
Muốn cô mau hồi phục thì anh không cần phải làm theo những gì bị ông nội ép. Mà anh nên giống như trước đây, đừng xuất hiện trước mặt cô nữa. Như vậy cô còn có thể bình phục nhanh hơn.
Hứa Tịnh Nhi không muốn khóc nhưng sống mũi cứ cay cay. Mắt cô bỗng trở nên nhạt nhòa. Cô không có cách nào đẩy ra khỏi Khiết Thần, đành phải để anh ôm như thế. Lưng cô hướng về phía anh để anh không nhìn thấy cô đang khóc.
Dù Khiết Thần không nhìn thấy nhưng vì cô đang trong lòng anh, hai người ở gần nhau như vậy nên anh vẫn cảm nhận được cơ thể cô, bờ vai cô đang khẽ run lên.
Anh nhìn vai cô. Trong chớp mắt, anh nhớ lại đêm hôm đó. Anh ngồi ở hàng ghế sau của rạp chiếu phim, nhìn cô ngồi phía trước. Cả bộ phim, cô đều rơi nước mắt và bờ vai cũng run lên như thế.
Cô của trước đây không hề thích khóc. Cô luôn cười, để lộ hàm răng trắng xinh xắn. Nếu như cô buồn, thì cô chỉ cần ôm chặt anh, dựa vào ngực anh và cùng lắm là hơi nghẹn ngào: “Khiết Thần, anh để em ôm anh là em sẽ không buồn nữa”.
Hứa Tịnh Nhi cảm nhận được người đàn ông phía sau lưng mình bỗng trở nên im lặng. Điều đó khiến cho tiếng khóc của cô càng rõ hơn. Cô nghiến răng, không để mình phát ra âm thanh.
Khóc vì anh, thật không đáng?
“Tại sao lại khóc?”
Giọng nói của Khiết Thần còn khàn hơn cả cô lúc này. Hứa Tịnh Nhi cũng không nhận ra được tâm trạng của anh lúc này như thế nào. Cô không muốn trở thành trò cười trong mắt anh bèn phản bác: “Tôi không khóc!”
Khiết Thần vạch trần không chút thương tiếc: “giả tạo!”
Đúng vậy, cô giả tạo. Anh chính là người muốn nhìn thấy cô bị ức hiếp, nước mắt lưng tròng mới thấy vui mà.
Cô nợ anh tiền, không có tư cách đề xuất việc ly hôn. Dù anh muốn ngủ với cô thì cô cũng không thể từ chối. Thế nhưng…giờ đến cả cảm xúc của cô mà anh cũng muốn kiểm soát sao?
Hứa Tịnh Nhi không giấu giếm nữa. Cô chẳng có gì để mất: “Tôi muốn là tôi khóc, anh quản nổi sao?”
Đôi mắt sâu thăm thẳm của anh nhìn cô chăm chăm. Anh nhếch miệng giống như đang cười cô rằng cô không biết tự lượng sức mình.
“Cô tưởng tôi định làm gì cô sao?”, người đàn ông trầm giọng mang theo vẻ lạnh giá.
“Ông nội mong cô mau khỏe, không muốn làm phiền tôi thì đừng chỉ biết nói miệng”.
Lời của anh khiến cho Hứa Tịnh Nhi đang giãy giụa bỗng phải khựng lại.
Vậy là, Khiết Thần không phải cố ý muốn giày vò cô mà chỉ là muốn bọc chặt lấy cô để cô không bị lạnh khiến bệnh càng nặng hơn và lâu bình phục hơn mà thôi.
Cả hai gối chung một gối đầu, nằm thật gần. Khiết Thần nhìn thấy vẻ nghi ngờ trong ánh mắt cô bèn hừ giọng: “Hứa Tịnh Nhi, nếu tôi thật sự định làm gì cô thì cô cho rằng cô đủ sức chống lại tôi chắc?”
Dừng lại một lúc, anh lại liếc nhìn cô, cố ý dừng lại ở ngực cô và nói: “Huống hồ, tôi cũng kén lắm”.
“…”
Anh lại nói y nguyên những lời mà trước đó cô từng nói với anh.
Vâng, ngực cô không to bằng Tô Tử Thiến nên anh khinh thường, nên anh không thích. Cô luôn biết điều đó nên không cần anh nhắc nhở.
Dù sao hai người họ cũng ghét nhau sẵn rồi, chi bằng tránh xa nhau ra một chút.
Muốn cô mau hồi phục thì anh không cần phải làm theo những gì bị ông nội ép. Mà anh nên giống như trước đây, đừng xuất hiện trước mặt cô nữa. Như vậy cô còn có thể bình phục nhanh hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Tịnh Nhi không muốn khóc nhưng sống mũi cứ cay cay. Mắt cô bỗng trở nên nhạt nhòa. Cô không có cách nào đẩy ra khỏi Khiết Thần, đành phải để anh ôm như thế. Lưng cô hướng về phía anh để anh không nhìn thấy cô đang khóc.
Dù Khiết Thần không nhìn thấy nhưng vì cô đang trong lòng anh, hai người ở gần nhau như vậy nên anh vẫn cảm nhận được cơ thể cô, bờ vai cô đang khẽ run lên.
Anh nhìn vai cô. Trong chớp mắt, anh nhớ lại đêm hôm đó. Anh ngồi ở hàng ghế sau của rạp chiếu phim, nhìn cô ngồi phía trước. Cả bộ phim, cô đều rơi nước mắt và bờ vai cũng run lên như thế.
Cô của trước đây không hề thích khóc. Cô luôn cười, để lộ hàm răng trắng xinh xắn. Nếu như cô buồn, thì cô chỉ cần ôm chặt anh, dựa vào ngực anh và cùng lắm là hơi nghẹn ngào: “Khiết Thần, anh để em ôm anh là em sẽ không buồn nữa”.
Hứa Tịnh Nhi cảm nhận được người đàn ông phía sau lưng mình bỗng trở nên im lặng. Điều đó khiến cho tiếng khóc của cô càng rõ hơn. Cô nghiến răng, không để mình phát ra âm thanh.
Khóc vì anh, thật không đáng?
“Tại sao lại khóc?”
Giọng nói của Khiết Thần còn khàn hơn cả cô lúc này. Hứa Tịnh Nhi cũng không nhận ra được tâm trạng của anh lúc này như thế nào. Cô không muốn trở thành trò cười trong mắt anh bèn phản bác: “Tôi không khóc!”
Khiết Thần vạch trần không chút thương tiếc: “giả tạo!”
Đúng vậy, cô giả tạo. Anh chính là người muốn nhìn thấy cô bị ức hiếp, nước mắt lưng tròng mới thấy vui mà.
Cô nợ anh tiền, không có tư cách đề xuất việc ly hôn. Dù anh muốn ngủ với cô thì cô cũng không thể từ chối. Thế nhưng…giờ đến cả cảm xúc của cô mà anh cũng muốn kiểm soát sao?
Hứa Tịnh Nhi không giấu giếm nữa. Cô chẳng có gì để mất: “Tôi muốn là tôi khóc, anh quản nổi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro