Tôi muốn về nhà với cô
Mẫn Hạ
2024-01-18 19:07:49
Cô mệt mỏi mở miệng, nói ra mấy chữ: “Yên tâm đi, là giả”.
Giả sao?
Cố Tuyết sững sờ mất một phút mới hiểu ý cô nói, không thể tin nổi mà mở to hai mắt: “Cô… cô…”.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Không sai, tôi lừa Dung Vương thôi, tôi không hề livestream”.
“…”, Cố Tuyết im lặng một lúc lâu, sau đó hạ giọng nói: “Hứa Tịnh Nhi, cô không sợ… nếu lúc đó tên xấu xa kia phát hiện ra… cô cũng sẽ gặp họa sao?”.
“Sợ chứ! Sao lại không sợ?”, Hứa Tịnh Nhi thành thật gật đầu: “Tôi không phải siêu nhân, cũng không thể thật sự lấy một chọi mười, nhưng tôi đâu thể trơ mắt nhìn cô bị tổn thương đúng không, nên chỉ đành đánh cược một lần!”.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hứa Tịnh Nhi biết rõ tính cách của Cố Tuyết, nên cô biết dù buổi gặp mặt lúc chiều không thể thuyết phục Cố Tuyết, Cố Tuyết cũng không thể tiếp tục an tâm tin tưởng Dung Vương nữa.
Cô đoán được Cố Tuyết sẽ tìm Dung Vương đối chất, chỉ là không ngờ cô ta lại lỗ mãng như vậy. Vì chuyện xảy ra đột ngột, nên cô cũng chỉ có thể gọi trước một cuộc điện thoại thông báo cho Kiều Sở đến giúp đỡ, sau đó cô đã xông vào phòng VIP.
Cô giả vờ lấy cớ đang livestream khiến Dung Vương luống cuống. Cô từng tập Judo, biết đá vào vị trí nào là có thể khiến anh ta mất đi ý thức tạm thời. Cho nên, sau khi cô hạ gục Dung Vương thì lập tức đưa Cố Tuyết và fan hâm mộ đó ra ngoài, cũng xem như… thành công bất ngờ.
Nhưng mà, cô có thể khẳng định một trăm phần trăm Dung Vương sẽ trúng kế.
Có câu nói rằng, bình thường không làm chuyện trái lương tâm, nửa đêm không sợ ma gõ cửa. Còn Dung Vương làm bao nhiêu chuyện trái lương tâm, vậy thì chút gió thổi cỏ lay cũng khiến anh ta tự mình dọa mình.
Vì thế, hôm nay anh ta đã thất bại trong tay chính mình, đúng là đáng đời!
Không thể trơ mắt nhìn cô ta bị tổn thương… Lời này lọt vào tai Cố Tuyết, cô ta ngẩn ngơ nhìn Hứa Tịnh Nhi, trong lòng có vô số cảm xúc dâng trào. Rõ ràng cô ta luôn đối xử với Hứa Tịnh Nhi không tốt, thế mà Hứa Tịnh Nhi lại không màng đến an nguy của bản thân đi cứu cô ta.
Nếu Hứa Tịnh Nhi khoanh tay đứng nhìn, cô ta cũng không dám tưởng tượng mình sẽ trải qua chuyện kinh khủng như thế nào…
Rốt cuộc Hứa Tịnh Nhi là người như thế nào? Vì sao vào giờ phút này, cô ta lại phát hiện Hứa Tịnh Nhi có chút lạ lẫm, hoàn toàn không giống như những gì cô ta nghĩ về cô.
Đến bệnh viện, bác sĩ tiêm cho fan hâm mộ đó một mũi, xua tan hiệu quả của thuốc trong cơ thể cô ấy. Cô ấy dần dần tỉnh lại, Cố Tuyết gọi điện thoại cho bạn trai cô ấy để anh ta đến đón cô ấy.
Cố Tuyết cũng bị thương ngoài da không ít, gương mặt xinh đẹp của cô ta bị Dung Vương tát mấy cái, sưng vù lên. Lúc bác sĩ bôi thuốc cho cô ta, cô ta đau đến mức chảy nước mắt, vô thức siết chặt tay áo của Hứa Tịnh Nhi, giống như một đứa trẻ không có ai giúp đỡ.
Hứa Tịnh Nhi nhìn thấy dáng vẻ đó của cô ta cũng để mặc cho cô ta nắm.
Ra khỏi bệnh viện, Kiểu Sở và Hứa Tịnh Nhi chuẩn bị đưa Cố Tuyết về nhà trước. Cô ta nghe vậy, gò má khó khăn lắm mới lấy lại được chút sắc máu bỗng chốc tái nhợt đi. Cô ta ra sức lắc đầu: “Tôi không muốn về nhà, tôi không muốn ở nhà một mình”.
Một mình? Theo Hứa Tịnh Nhi biết, Cố Tuyết rõ ràng là ở cùng với bố mẹ cô ta và các anh trai, bọn họ không tính sao?
Cố Tuyết nhìn Hứa Tịnh Nhi với đôi mắt ngấn nước, cắn môi, vô cùng đáng thương.
Con người Hứa Tịnh Nhi thích mềm không thích cứng, bộ dạng Cố Tuyết như vậy khiến cô không khỏi đau đầu: “Cô không về nhà, vậy cô muốn đi đâu?”.
Cố Tuyết nắm chặt hai tay, cuối cùng yếu ớt nói: “Tôi muốn… về nhà với cô”.
Giả sao?
Cố Tuyết sững sờ mất một phút mới hiểu ý cô nói, không thể tin nổi mà mở to hai mắt: “Cô… cô…”.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Không sai, tôi lừa Dung Vương thôi, tôi không hề livestream”.
“…”, Cố Tuyết im lặng một lúc lâu, sau đó hạ giọng nói: “Hứa Tịnh Nhi, cô không sợ… nếu lúc đó tên xấu xa kia phát hiện ra… cô cũng sẽ gặp họa sao?”.
“Sợ chứ! Sao lại không sợ?”, Hứa Tịnh Nhi thành thật gật đầu: “Tôi không phải siêu nhân, cũng không thể thật sự lấy một chọi mười, nhưng tôi đâu thể trơ mắt nhìn cô bị tổn thương đúng không, nên chỉ đành đánh cược một lần!”.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hứa Tịnh Nhi biết rõ tính cách của Cố Tuyết, nên cô biết dù buổi gặp mặt lúc chiều không thể thuyết phục Cố Tuyết, Cố Tuyết cũng không thể tiếp tục an tâm tin tưởng Dung Vương nữa.
Cô đoán được Cố Tuyết sẽ tìm Dung Vương đối chất, chỉ là không ngờ cô ta lại lỗ mãng như vậy. Vì chuyện xảy ra đột ngột, nên cô cũng chỉ có thể gọi trước một cuộc điện thoại thông báo cho Kiều Sở đến giúp đỡ, sau đó cô đã xông vào phòng VIP.
Cô giả vờ lấy cớ đang livestream khiến Dung Vương luống cuống. Cô từng tập Judo, biết đá vào vị trí nào là có thể khiến anh ta mất đi ý thức tạm thời. Cho nên, sau khi cô hạ gục Dung Vương thì lập tức đưa Cố Tuyết và fan hâm mộ đó ra ngoài, cũng xem như… thành công bất ngờ.
Nhưng mà, cô có thể khẳng định một trăm phần trăm Dung Vương sẽ trúng kế.
Có câu nói rằng, bình thường không làm chuyện trái lương tâm, nửa đêm không sợ ma gõ cửa. Còn Dung Vương làm bao nhiêu chuyện trái lương tâm, vậy thì chút gió thổi cỏ lay cũng khiến anh ta tự mình dọa mình.
Vì thế, hôm nay anh ta đã thất bại trong tay chính mình, đúng là đáng đời!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không thể trơ mắt nhìn cô ta bị tổn thương… Lời này lọt vào tai Cố Tuyết, cô ta ngẩn ngơ nhìn Hứa Tịnh Nhi, trong lòng có vô số cảm xúc dâng trào. Rõ ràng cô ta luôn đối xử với Hứa Tịnh Nhi không tốt, thế mà Hứa Tịnh Nhi lại không màng đến an nguy của bản thân đi cứu cô ta.
Nếu Hứa Tịnh Nhi khoanh tay đứng nhìn, cô ta cũng không dám tưởng tượng mình sẽ trải qua chuyện kinh khủng như thế nào…
Rốt cuộc Hứa Tịnh Nhi là người như thế nào? Vì sao vào giờ phút này, cô ta lại phát hiện Hứa Tịnh Nhi có chút lạ lẫm, hoàn toàn không giống như những gì cô ta nghĩ về cô.
Đến bệnh viện, bác sĩ tiêm cho fan hâm mộ đó một mũi, xua tan hiệu quả của thuốc trong cơ thể cô ấy. Cô ấy dần dần tỉnh lại, Cố Tuyết gọi điện thoại cho bạn trai cô ấy để anh ta đến đón cô ấy.
Cố Tuyết cũng bị thương ngoài da không ít, gương mặt xinh đẹp của cô ta bị Dung Vương tát mấy cái, sưng vù lên. Lúc bác sĩ bôi thuốc cho cô ta, cô ta đau đến mức chảy nước mắt, vô thức siết chặt tay áo của Hứa Tịnh Nhi, giống như một đứa trẻ không có ai giúp đỡ.
Hứa Tịnh Nhi nhìn thấy dáng vẻ đó của cô ta cũng để mặc cho cô ta nắm.
Ra khỏi bệnh viện, Kiểu Sở và Hứa Tịnh Nhi chuẩn bị đưa Cố Tuyết về nhà trước. Cô ta nghe vậy, gò má khó khăn lắm mới lấy lại được chút sắc máu bỗng chốc tái nhợt đi. Cô ta ra sức lắc đầu: “Tôi không muốn về nhà, tôi không muốn ở nhà một mình”.
Một mình? Theo Hứa Tịnh Nhi biết, Cố Tuyết rõ ràng là ở cùng với bố mẹ cô ta và các anh trai, bọn họ không tính sao?
Cố Tuyết nhìn Hứa Tịnh Nhi với đôi mắt ngấn nước, cắn môi, vô cùng đáng thương.
Con người Hứa Tịnh Nhi thích mềm không thích cứng, bộ dạng Cố Tuyết như vậy khiến cô không khỏi đau đầu: “Cô không về nhà, vậy cô muốn đi đâu?”.
Cố Tuyết nắm chặt hai tay, cuối cùng yếu ớt nói: “Tôi muốn… về nhà với cô”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro