Trả lời tôi đi (2)
Mẫn Hạ
2024-01-18 19:07:49
Trợ lý Lâm dẫn bác sĩ vào, nhìn thấy sếp lớn nhà
mình và Tả Tư, một người đứng một người ngồi, bầu không khí đối đầu nhau ngang tài ngang sức, áp lực vô hình lấy bọn họ làm trung tâm, rồi lan
tỏa ra xung quanh.
Nếu là trong phim võ thuật, sẽ giống như hai cao thủ tuyệt thế đang im lặng tiến hành một trận đấu nội lực, trông thì có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra bên trong thì sóng to gió lớn, chỉ cần không cẩn thận, thì sẽ ảnh hưởng đến người xung quanh.
Anh ta biết ý dừng bước, giơ tay chặn bác sĩ lại, ra hiệu cho ông ta đừng đi tiếp, bàn tay nắm lại, đưa lên miệng, khẽ ho nhẹ vài tiếng.
Cố Khiết Thần đưa mắt nhìn anh ta, anh ta mới nói: “Cố tổng, bác sĩ đến rồi”.
Anh còn chưa nói gì, Tả Tư đã trả lời trước: “Không cần khám đâu, vết thương nhỏ mà, trợ lý Lâm, anh đưa bác sĩ về đi, tôi có chuyện cần bàn với Cố tổng của các anh”.
Mặt bị bầm tím một mảng, ban nãy suýt chút nữa thì ngất đi, bây giờ lại có thể nhẹ nhàng nói là vết thương nhỏ… Trợ lý Lâm không thể không thừa nhân, cô Tả này quả thực là một con sói!
Có điều anh ta không phải là cấp dưới của Tả Tư, đương nhiên không phải cô ta nói gì sẽ làm cái đó, mà nhìn sang Cố Khiết Thần, chờ anh lên tiếng.
Gương mặt anh tuấn của Cố Khiết Thần không có biểu cảm gì, lãnh đạm gật đầu: “Ra ngoài đi”.
“Vâng, thưa Cố tổng”, trợ lý Lâm lúc này mới đáp lời, đưa bác sĩ đi ra, rồi đóng cửa văn phòng lại.
Tả Tư lại cười híp mắt nhìn Cố Khiết Thần, cằm hất về phía sofa bên cạnh cô ta, nói: “Cố tổng, ngồi đi”.
Cứ cô ta là chủ ở đây vậy.
Đôi mắt đen láy của Cố Khiết Thần nhìn về cô ta, khóe miệng dường như hơi nhếch lên, rõ ràng ánh mắt vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng lại có cảm giác công kích kỳ lạ, khiến người ta bất giác lạnh sống lưng.
Cho dù anh không nói câu gì, cũng đủ để Tả Tư hiểu ý cảnh cáo của anh.
Tả Tư từ từ thu nụ cười lại, không còn biểu cảm khiêu khích nữa, mà là nghiêm túc: “Cố tổng, với cục diện như hiện tại, anh nên hiểu rõ, tôi không thể chờ được nữa, giờ anh phải cho tôi câu trả lời mà tôi cần!”.
Dừng một lúc, cô ta tỏ thái độ mềm mỏng hiếm thấy: “Mời anh trả lời”.
Cố Khiết Thần như không nghe thấy lời cô ta nói, nhẹ nhàng cụp mắt xuống, đáy mắt như có gì đó vụt qua rồi biến mất, rất nhanh lại trở về một màu đen sâu thẳm u ám.
Tả Tư chống một tay lên má, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cô ta lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm trời, gần như chưa từng gặp người đàn ông nào mà cô ta không nắm bắt được, anh là người duy nhất.
Không ai đoán được dù chỉ một chút tâm tư của anh.
Văn phòng rộng lớn mà yên tĩnh, sự im lặng kéo dài chừng nửa phút, Cố Khiết Thần bắt đầu lên tiếng, hai chữ được thốt ra một cách bình thản: “Được thôi”.
Cùng với hai tiếng đó, đôi mắt của Tả Tư sáng lên, hai tay vỗ mạnh vào nhau: “Hay lắm, rất thẳng thắn, Cố tổng, tôi thích anh rồi đấy…”.
Cô ta chớp mắt, cố tỏ ra mập mờ, rồi mới nói nốt: “Rất quyết đoán và dứt khoát”.
Cố Khiết Thần không nhìn cô ta, mà quay người đi sang phía bên kia bàn làm việc, vừa đi vừa nói: “Không còn việc gì nữa thì cô có thể đi được rồi”.
Tả Tư không hề ngại sự lạnh lùng của anh, với cô ta mà nói, chỉ cần đạt mục đích là được.
Cô ta đứng dậy, đi đôi giày cao gót ra phía cửa, bước được vài bước, bỗng nghĩ ra gì đó, mũi giày quay lại, Cố Khiết Thần vừa đi ra sau bàn làm việc ngồi xuống, thì cô ta cũng đến trước bàn làm việc.
Cố Khiết Thần cầm một tập tài liệu lên xem.
Bộp một tiếng, tay của Tả Tư đã đặt trên tập tài liệu.
Chữ bị bàn tay cô ta che hết, Cố Khiết Thần nhướn mày, biểu cảm lộ rõ vẻ khó chịu, lạnh lùng ngước mắt lên.
Nếu là trong phim võ thuật, sẽ giống như hai cao thủ tuyệt thế đang im lặng tiến hành một trận đấu nội lực, trông thì có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra bên trong thì sóng to gió lớn, chỉ cần không cẩn thận, thì sẽ ảnh hưởng đến người xung quanh.
Anh ta biết ý dừng bước, giơ tay chặn bác sĩ lại, ra hiệu cho ông ta đừng đi tiếp, bàn tay nắm lại, đưa lên miệng, khẽ ho nhẹ vài tiếng.
Cố Khiết Thần đưa mắt nhìn anh ta, anh ta mới nói: “Cố tổng, bác sĩ đến rồi”.
Anh còn chưa nói gì, Tả Tư đã trả lời trước: “Không cần khám đâu, vết thương nhỏ mà, trợ lý Lâm, anh đưa bác sĩ về đi, tôi có chuyện cần bàn với Cố tổng của các anh”.
Mặt bị bầm tím một mảng, ban nãy suýt chút nữa thì ngất đi, bây giờ lại có thể nhẹ nhàng nói là vết thương nhỏ… Trợ lý Lâm không thể không thừa nhân, cô Tả này quả thực là một con sói!
Có điều anh ta không phải là cấp dưới của Tả Tư, đương nhiên không phải cô ta nói gì sẽ làm cái đó, mà nhìn sang Cố Khiết Thần, chờ anh lên tiếng.
Gương mặt anh tuấn của Cố Khiết Thần không có biểu cảm gì, lãnh đạm gật đầu: “Ra ngoài đi”.
“Vâng, thưa Cố tổng”, trợ lý Lâm lúc này mới đáp lời, đưa bác sĩ đi ra, rồi đóng cửa văn phòng lại.
Tả Tư lại cười híp mắt nhìn Cố Khiết Thần, cằm hất về phía sofa bên cạnh cô ta, nói: “Cố tổng, ngồi đi”.
Cứ cô ta là chủ ở đây vậy.
Đôi mắt đen láy của Cố Khiết Thần nhìn về cô ta, khóe miệng dường như hơi nhếch lên, rõ ràng ánh mắt vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng lại có cảm giác công kích kỳ lạ, khiến người ta bất giác lạnh sống lưng.
Cho dù anh không nói câu gì, cũng đủ để Tả Tư hiểu ý cảnh cáo của anh.
Tả Tư từ từ thu nụ cười lại, không còn biểu cảm khiêu khích nữa, mà là nghiêm túc: “Cố tổng, với cục diện như hiện tại, anh nên hiểu rõ, tôi không thể chờ được nữa, giờ anh phải cho tôi câu trả lời mà tôi cần!”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dừng một lúc, cô ta tỏ thái độ mềm mỏng hiếm thấy: “Mời anh trả lời”.
Cố Khiết Thần như không nghe thấy lời cô ta nói, nhẹ nhàng cụp mắt xuống, đáy mắt như có gì đó vụt qua rồi biến mất, rất nhanh lại trở về một màu đen sâu thẳm u ám.
Tả Tư chống một tay lên má, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cô ta lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm trời, gần như chưa từng gặp người đàn ông nào mà cô ta không nắm bắt được, anh là người duy nhất.
Không ai đoán được dù chỉ một chút tâm tư của anh.
Văn phòng rộng lớn mà yên tĩnh, sự im lặng kéo dài chừng nửa phút, Cố Khiết Thần bắt đầu lên tiếng, hai chữ được thốt ra một cách bình thản: “Được thôi”.
Cùng với hai tiếng đó, đôi mắt của Tả Tư sáng lên, hai tay vỗ mạnh vào nhau: “Hay lắm, rất thẳng thắn, Cố tổng, tôi thích anh rồi đấy…”.
Cô ta chớp mắt, cố tỏ ra mập mờ, rồi mới nói nốt: “Rất quyết đoán và dứt khoát”.
Cố Khiết Thần không nhìn cô ta, mà quay người đi sang phía bên kia bàn làm việc, vừa đi vừa nói: “Không còn việc gì nữa thì cô có thể đi được rồi”.
Tả Tư không hề ngại sự lạnh lùng của anh, với cô ta mà nói, chỉ cần đạt mục đích là được.
Cô ta đứng dậy, đi đôi giày cao gót ra phía cửa, bước được vài bước, bỗng nghĩ ra gì đó, mũi giày quay lại, Cố Khiết Thần vừa đi ra sau bàn làm việc ngồi xuống, thì cô ta cũng đến trước bàn làm việc.
Cố Khiết Thần cầm một tập tài liệu lên xem.
Bộp một tiếng, tay của Tả Tư đã đặt trên tập tài liệu.
Chữ bị bàn tay cô ta che hết, Cố Khiết Thần nhướn mày, biểu cảm lộ rõ vẻ khó chịu, lạnh lùng ngước mắt lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro