Từ chối cưới (2)
Mẫn Hạ
2024-01-18 19:07:49
Hứa Tịnh Nhi về đến nhà, người
giúp việc thấy dấu tay đỏ choét trên gương mặt cô thì giật mình, vội
nói: “Cô chủ, tôi đi lấy chút thuốc cho cô”.
“Không cần đâu”.
Hứa Tịnh Nhi đi lên lầu, mở cửa vào phòng mình, ngồi xuống ghế sofa, vòng hai tay ôm lấy đầu gối, chậm rãi co người lại.
Cô vùi đầu vào giữa hai đầu gối, chốc lát sau, hai vai khẽ run lên.
Không biết qua bao lâu, chuông điện thoại lại vang lên.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, lau đi nước mắt đã lạnh bên khóe mắt, cầm điện thoại lên. Nhìn thấy tên người gọi đến, giữa mi mày cô khó có khi hiện lên được chút ấm áp. Cô hít sâu vào một hơi, cố nén sự nghẹn ngào trong cổ họng, hắng giọng một lúc rồi mới nhấn phím nghe.
“Alo”.
Đầu bên kia lập tức nghe ra giọng cô không ổn: “Chị, chị đang khóc sao?”.
“Không có”.
Cậu bé không khách sáo mà vạch trần cô: “Chị không gạt được em”.
Hứa Tịnh Nhi dứt khoát chuyển chủ đề: “A Vọng, không phải bên em đang nửa đêm sao? Sao vẫn chưa ngủ?”.
Hứa Triển Vọng là em trai ruột của cô. Tên cậu là do ông nội đã qua đời đặt cho, mang ý nghĩa khả năng phát triển trong tương lai, hi vọng thế hệ con cháu có thể đưa nhà họ Hứa phát triển hơn, lưu truyền nghìn năm.
Năm nay cậu mới bước vào độ tuổi trưởng thành, đang học ở nước ngoài.
Hứa Triển Vọng không quan tâm đến lời cô nói, hỏi thẳng: “Em biết hết chuyện hôm nay rồi. Bố đã tát chị, chị đau lắm phải không?”.
“Không đau”.
“Chị lại lừa em”, trong giọng nói của cậu bé chứa đầy sự khổ sở: “Chị không đau thì sẽ không khóc. Lần nào chị cũng nói vậy, chị không muốn em lo lắng, nhưng mà chị à, em đã lớn rồi, em không phải con nít, em có thể bảo vệ chị”.
Hứa Tịnh Nhi vốn đã dừng khóc, lúc này lại không kìm được mà ứa nước mắt.
Cô hít mũi, đè thấp giọng nói: “Ừ, A Vọng lớn rồi, chị biết”.
“Chị, chị nghe em nói, chị không muốn cưới thì đừng cưới, đừng thỏa hiệp với bố mẹ nữa. Cùng lắm thì phá sản, em nghỉ học đi làm, em sẽ nỗ lực kiếm tiền, kiếm rất nhiều tiền, sau này em nuôi chị, nuôi bố mẹ, em sẽ không để mọi người phải khổ đâu”.
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Tịnh Nhi lại rơi nước mắt.
Em trai cô hiểu chuyện đến mức khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Ở độ tuổi của cậu lẽ ra nên là độ tuổi đẹp nhất, vô ưu vô lo, chứ không phải vì cô mà hi sinh cuộc sống của cậu.
…
Hứa Tịnh Nhi trằn trọc mất ngủ cả buổi tối, cho đến khi trời hửng sáng mới miễn cưỡng nhắm mắt lại.
Nhưng cô chưa ngủ được bao lâu đã bị tiếng gõ cửa của người giúp việc làm tỉnh giấc.
Cô đứng dậy mở cửa, người giúp việc vô cùng hoảng hốt nói: “Cô chủ, không hay rồi, bà chủ gọi điện về nói ông chủ bệnh tình nguy kịch, nhắn cô lập tức đến bệnh viện!”.
Hứa Tịnh Nhi còn không kịp thay quần áo, chỉ khoác thêm chiếc áo bên ngoài áo ngủ rồi nhanh chóng đến bệnh viện.
Lúc cô đến, ông Hứa đang nằm trên giường bệnh hấp hối, các bác sĩ vây xung quanh ông cố gắng cứu chữa, bà Hứa thì đứng một bên khóc hết nước mắt.
Cô tiến lên ôm chầm lấy bà Hứa.
Bà Hứa nhìn thấy cô giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, nắm chặt lấy cánh tay cô: “Tịnh Nhi, bố con không chịu làm phẫu thuật, ông ấy nói nếu con không đồng ý chuyện đám cưới, ông ấy thà chết đi. Xem như mẹ cầu xin con, con đồng ý đi, cầu xin con đấy!”.
Em trai, mẹ, bố, nhà họ Hứa… nháy mắt đè sập cô một cách triệt để.
Cô vốn cho rằng mình vẫn còn lựa chọn, hóa ra cô không còn đường lui nào cả.
Cô gần như cầm điện thoại lên một cách máy móc, bấm số điện thoại gọi, mở lời: “Ông cụ Cố, cháu đồng ý”.
…
Sau khi phẫu thuật kết thúc, Hứa Tịnh Nhi thẫn thờ đi ra khỏi bệnh viện. Bỗng nhiên một chiếc xe màu đen lái về phía cô với tốc độ nhanh như chớp, dừng ngay bên cạnh cô, gần trong gang tấc.
Cô ngơ ngẩn nhìn sang, Cố Khiết Thần đang ngồi trong ghế lái, mặt không có biểu cảm gì.
“Không cần đâu”.
Hứa Tịnh Nhi đi lên lầu, mở cửa vào phòng mình, ngồi xuống ghế sofa, vòng hai tay ôm lấy đầu gối, chậm rãi co người lại.
Cô vùi đầu vào giữa hai đầu gối, chốc lát sau, hai vai khẽ run lên.
Không biết qua bao lâu, chuông điện thoại lại vang lên.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, lau đi nước mắt đã lạnh bên khóe mắt, cầm điện thoại lên. Nhìn thấy tên người gọi đến, giữa mi mày cô khó có khi hiện lên được chút ấm áp. Cô hít sâu vào một hơi, cố nén sự nghẹn ngào trong cổ họng, hắng giọng một lúc rồi mới nhấn phím nghe.
“Alo”.
Đầu bên kia lập tức nghe ra giọng cô không ổn: “Chị, chị đang khóc sao?”.
“Không có”.
Cậu bé không khách sáo mà vạch trần cô: “Chị không gạt được em”.
Hứa Tịnh Nhi dứt khoát chuyển chủ đề: “A Vọng, không phải bên em đang nửa đêm sao? Sao vẫn chưa ngủ?”.
Hứa Triển Vọng là em trai ruột của cô. Tên cậu là do ông nội đã qua đời đặt cho, mang ý nghĩa khả năng phát triển trong tương lai, hi vọng thế hệ con cháu có thể đưa nhà họ Hứa phát triển hơn, lưu truyền nghìn năm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Năm nay cậu mới bước vào độ tuổi trưởng thành, đang học ở nước ngoài.
Hứa Triển Vọng không quan tâm đến lời cô nói, hỏi thẳng: “Em biết hết chuyện hôm nay rồi. Bố đã tát chị, chị đau lắm phải không?”.
“Không đau”.
“Chị lại lừa em”, trong giọng nói của cậu bé chứa đầy sự khổ sở: “Chị không đau thì sẽ không khóc. Lần nào chị cũng nói vậy, chị không muốn em lo lắng, nhưng mà chị à, em đã lớn rồi, em không phải con nít, em có thể bảo vệ chị”.
Hứa Tịnh Nhi vốn đã dừng khóc, lúc này lại không kìm được mà ứa nước mắt.
Cô hít mũi, đè thấp giọng nói: “Ừ, A Vọng lớn rồi, chị biết”.
“Chị, chị nghe em nói, chị không muốn cưới thì đừng cưới, đừng thỏa hiệp với bố mẹ nữa. Cùng lắm thì phá sản, em nghỉ học đi làm, em sẽ nỗ lực kiếm tiền, kiếm rất nhiều tiền, sau này em nuôi chị, nuôi bố mẹ, em sẽ không để mọi người phải khổ đâu”.
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Tịnh Nhi lại rơi nước mắt.
Em trai cô hiểu chuyện đến mức khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Ở độ tuổi của cậu lẽ ra nên là độ tuổi đẹp nhất, vô ưu vô lo, chứ không phải vì cô mà hi sinh cuộc sống của cậu.
…
Hứa Tịnh Nhi trằn trọc mất ngủ cả buổi tối, cho đến khi trời hửng sáng mới miễn cưỡng nhắm mắt lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cô chưa ngủ được bao lâu đã bị tiếng gõ cửa của người giúp việc làm tỉnh giấc.
Cô đứng dậy mở cửa, người giúp việc vô cùng hoảng hốt nói: “Cô chủ, không hay rồi, bà chủ gọi điện về nói ông chủ bệnh tình nguy kịch, nhắn cô lập tức đến bệnh viện!”.
Hứa Tịnh Nhi còn không kịp thay quần áo, chỉ khoác thêm chiếc áo bên ngoài áo ngủ rồi nhanh chóng đến bệnh viện.
Lúc cô đến, ông Hứa đang nằm trên giường bệnh hấp hối, các bác sĩ vây xung quanh ông cố gắng cứu chữa, bà Hứa thì đứng một bên khóc hết nước mắt.
Cô tiến lên ôm chầm lấy bà Hứa.
Bà Hứa nhìn thấy cô giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, nắm chặt lấy cánh tay cô: “Tịnh Nhi, bố con không chịu làm phẫu thuật, ông ấy nói nếu con không đồng ý chuyện đám cưới, ông ấy thà chết đi. Xem như mẹ cầu xin con, con đồng ý đi, cầu xin con đấy!”.
Em trai, mẹ, bố, nhà họ Hứa… nháy mắt đè sập cô một cách triệt để.
Cô vốn cho rằng mình vẫn còn lựa chọn, hóa ra cô không còn đường lui nào cả.
Cô gần như cầm điện thoại lên một cách máy móc, bấm số điện thoại gọi, mở lời: “Ông cụ Cố, cháu đồng ý”.
…
Sau khi phẫu thuật kết thúc, Hứa Tịnh Nhi thẫn thờ đi ra khỏi bệnh viện. Bỗng nhiên một chiếc xe màu đen lái về phía cô với tốc độ nhanh như chớp, dừng ngay bên cạnh cô, gần trong gang tấc.
Cô ngơ ngẩn nhìn sang, Cố Khiết Thần đang ngồi trong ghế lái, mặt không có biểu cảm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro