Tự tạo nghiệt thì không thể sống (2)
Mẫn Hạ
2024-01-18 19:07:49
Đôi mắt đang nhắm của Cố Khiết Thần bỗng mở ra,
không nhìn cô cái nào, dường như theo phản xạ, hai tay túm lấy vai cô
rồi đẩy ra, giọng nói rất trầm, cũng rất gay gắt: “Đừng động vào tôi”.
“…”
Hứa Tịnh Nhi đặt mông ngồi xuống tấm thảm mềm mại, tuy không đau lắm, nhưng… cô có ý tốt qua xem anh thế nào, không ngờ lại làm phúc phải tội.
Ai thèm động vào anh chứ? Thật là!
Nhưng cô cũng biết cái tật không cho người khác động vào người của Cố Khiết Thần có lẽ là do bố mẹ anh mất sớm. Thực ra anh rất không có cảm giác an toàn, nên anh chỉ cho những người thân thiết lại gần, đối với những người khác, anh đều trưng ra bản mặt “người lạ chớ gần, đến gần là chết”.
Hứa Tịnh Nhi quả thực không muốn chịu tội, nhưng cô Lâm vẫn đang kiên nhẫn nhòm ngó qua khe cửa. Đôi mắt kia vừa to vừa tròn, khiến cô nhớ đến bài hát chủ đề trong phim Cảnh Sát Mèo Đen: Đôi mắt tròn to như chuông đồng…
Hứa Tịnh Nhi chỉ đành đứng dậy, lần này cô không đến gần Cố Khiết Thần như vậy nữa, chỉ giơ tay ra vỗ vào mặt anh không chút dịu dàng: “Cố Khiết Thần… anh còn sống không vậy? Khụ, tỉnh lại đi… về phòng mà ngủ”.
Chờ anh về phòng, cô Lâm không nhìn thấy nữa, cô sẽ để mặc anh nằm dưới sàn nhà cả đêm.
Đôi mắt đen của Cố Khiết Thần đảo một cách khó khăn và chậm rãi, đáy mắt tỏ vẻ mê man, dường như đang nhìn cô, lại dường như không có tiêu cự. Chỉ là lần này anh giơ tay, không phải để đẩy cô, mà là áp lên bàn tay đã vả mặt anh của cô.
Môi anh mấp máy, thì thầm gì đó, tiếng quá nhỏ nên Hứa Tịnh Nhi phải ghé lại gần để nghe. Chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh nói từng chữ: “Cô rất giống một người…”
Giống một người? Ai vậy?
Hứa Tịnh Nhi nghĩ như vậy, bất giác buột miệng hỏi.
Cố Khiết Thần ông nói gà bà nói vịt: “Tiều hồ ly của tôi…”
Tiểu hồ ly là cái quái gì?
Đây là lần đầu tiên Hứa Tịnh Nhi thấy Cố Khiết Thần uống say đến như vậy, ăn nói lung tung lộn xộn, không có tý logic nào. Cũng phải, một con ma men thì cô có thể hy vọng anh tư duy rõ ràng được sao?
“Cô ấy biến mất rồi, cô có thể giúp tôi nói với cô ấy…”, giọng nói của Cố Khiết Thần bỗng dưng trầm xuống, giống như một con dã thú bị thương, phát ra tiếng kêu ai oán bi thương: “Tôi đang chờ cô ấy không?”.
Cô ấy này rốt cuộc là người hay là tiểu hồ ly vậy? Người anh muốn đợi là người hay là tiểu hồ ly?
Hứa Tịnh Nhi bị lời nói của anh quay như chong chóng, đầu óc cũng loạn lên. Cô rất buồn ngủ, không muốn chơi trò đoán mò với anh nữa, nhanh chóng đưa anh về phòng. Cô muốn ngủ tiếp!
Hứa Tịnh Nhi khó khăn rút bàn tay mình khỏi bàn tay anh, đứng dậy đến phòng bếp, lấy sữa tươi trong tủ lạnh ra, rót một cốc rồi cầm về sô pha.
Cô ngồi xổm bên cạnh sô pha, giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút, nói: “Cố Khiết Thần, uống cốc sữa giải rượu đi, uống xong thì về phòng ngủ”.
Cô vừa nói vừa kề cốc vào miệng anh.
Nhưng Cố Khiết Thần chẳng nói chẳng rằng đẩy tay cô ra: “Tôi không uống”.
Hứa Tịnh Nhi kiên nhẫn, nặn ra một nụ cười: “Tại sao lại không uống? Uống xong anh sẽ không khó chịu như vậy nữa, ngoan nào”.
Cố Khiết Thần liên tục từ chối, nhíu chặt mày, nói vẻ ghét bỏ: “Cái này không có mùi vị, khó uống lắm”.
Được lắm, uống say như con lợn chết, mà còn ngửi ra được sữa này không có mùi vị… Nhưng cô không biết Cố Khiết Thần lại không thích uống sữa tươi.
Ở nhà chỉ có sữa tươi, cô cũng không thể biến ra thứ gì có vị ngọt, chỉ có thể mặt không đổi sắc nói: “Anh nhớ nhầm rồi, sữa này có vị đấy, vị ngọt, ai lừa anh là chó”.
“…”
Hứa Tịnh Nhi đặt mông ngồi xuống tấm thảm mềm mại, tuy không đau lắm, nhưng… cô có ý tốt qua xem anh thế nào, không ngờ lại làm phúc phải tội.
Ai thèm động vào anh chứ? Thật là!
Nhưng cô cũng biết cái tật không cho người khác động vào người của Cố Khiết Thần có lẽ là do bố mẹ anh mất sớm. Thực ra anh rất không có cảm giác an toàn, nên anh chỉ cho những người thân thiết lại gần, đối với những người khác, anh đều trưng ra bản mặt “người lạ chớ gần, đến gần là chết”.
Hứa Tịnh Nhi quả thực không muốn chịu tội, nhưng cô Lâm vẫn đang kiên nhẫn nhòm ngó qua khe cửa. Đôi mắt kia vừa to vừa tròn, khiến cô nhớ đến bài hát chủ đề trong phim Cảnh Sát Mèo Đen: Đôi mắt tròn to như chuông đồng…
Hứa Tịnh Nhi chỉ đành đứng dậy, lần này cô không đến gần Cố Khiết Thần như vậy nữa, chỉ giơ tay ra vỗ vào mặt anh không chút dịu dàng: “Cố Khiết Thần… anh còn sống không vậy? Khụ, tỉnh lại đi… về phòng mà ngủ”.
Chờ anh về phòng, cô Lâm không nhìn thấy nữa, cô sẽ để mặc anh nằm dưới sàn nhà cả đêm.
Đôi mắt đen của Cố Khiết Thần đảo một cách khó khăn và chậm rãi, đáy mắt tỏ vẻ mê man, dường như đang nhìn cô, lại dường như không có tiêu cự. Chỉ là lần này anh giơ tay, không phải để đẩy cô, mà là áp lên bàn tay đã vả mặt anh của cô.
Môi anh mấp máy, thì thầm gì đó, tiếng quá nhỏ nên Hứa Tịnh Nhi phải ghé lại gần để nghe. Chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh nói từng chữ: “Cô rất giống một người…”
Giống một người? Ai vậy?
Hứa Tịnh Nhi nghĩ như vậy, bất giác buột miệng hỏi.
Cố Khiết Thần ông nói gà bà nói vịt: “Tiều hồ ly của tôi…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu hồ ly là cái quái gì?
Đây là lần đầu tiên Hứa Tịnh Nhi thấy Cố Khiết Thần uống say đến như vậy, ăn nói lung tung lộn xộn, không có tý logic nào. Cũng phải, một con ma men thì cô có thể hy vọng anh tư duy rõ ràng được sao?
“Cô ấy biến mất rồi, cô có thể giúp tôi nói với cô ấy…”, giọng nói của Cố Khiết Thần bỗng dưng trầm xuống, giống như một con dã thú bị thương, phát ra tiếng kêu ai oán bi thương: “Tôi đang chờ cô ấy không?”.
Cô ấy này rốt cuộc là người hay là tiểu hồ ly vậy? Người anh muốn đợi là người hay là tiểu hồ ly?
Hứa Tịnh Nhi bị lời nói của anh quay như chong chóng, đầu óc cũng loạn lên. Cô rất buồn ngủ, không muốn chơi trò đoán mò với anh nữa, nhanh chóng đưa anh về phòng. Cô muốn ngủ tiếp!
Hứa Tịnh Nhi khó khăn rút bàn tay mình khỏi bàn tay anh, đứng dậy đến phòng bếp, lấy sữa tươi trong tủ lạnh ra, rót một cốc rồi cầm về sô pha.
Cô ngồi xổm bên cạnh sô pha, giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút, nói: “Cố Khiết Thần, uống cốc sữa giải rượu đi, uống xong thì về phòng ngủ”.
Cô vừa nói vừa kề cốc vào miệng anh.
Nhưng Cố Khiết Thần chẳng nói chẳng rằng đẩy tay cô ra: “Tôi không uống”.
Hứa Tịnh Nhi kiên nhẫn, nặn ra một nụ cười: “Tại sao lại không uống? Uống xong anh sẽ không khó chịu như vậy nữa, ngoan nào”.
Cố Khiết Thần liên tục từ chối, nhíu chặt mày, nói vẻ ghét bỏ: “Cái này không có mùi vị, khó uống lắm”.
Được lắm, uống say như con lợn chết, mà còn ngửi ra được sữa này không có mùi vị… Nhưng cô không biết Cố Khiết Thần lại không thích uống sữa tươi.
Ở nhà chỉ có sữa tươi, cô cũng không thể biến ra thứ gì có vị ngọt, chỉ có thể mặt không đổi sắc nói: “Anh nhớ nhầm rồi, sữa này có vị đấy, vị ngọt, ai lừa anh là chó”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro