Tuân lệnh, thưa vợ anh Cố (1)
Mẫn Hạ
2024-01-18 19:07:49
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, Hứa Tịnh Nhi đã hẹn Simon đi tập gym, chín giờ sáng nay cô đến phòng tập, vận động hai
tiếng dưới sự chỉ đạo của Simon, đổ đầy mồ hôi.
Không thể không nói, thời gian này tập luyện cùng Simon, cô cảm thấy sức khỏe mình đã tốt hơn một cách rõ rệt so với thời gian sau khi bị thương, sắc mặt dần hồng hào, không còn tái xanh như trước, tinh thần cũng càng ngày càng tốt hơn.
Cô tắm qua loa ở phòng nghỉ của phòng tập gym, thay quần áo rồi lấy điện thoại xem giờ, đúng lúc là bữa trưa.
Bởi vì ông cụ Cố bị ngất trong tiệc mừng thọ, dẫn đến sức khỏe dạo này không được tốt, nên cô Lâm đã quay về nhà tổ chăm sóc ông ta, không còn ở chung cư. Bây giờ cô về nhà vẫn phải ăn cơm một mình.
Hứa Tịnh Nhi nghĩ một lát, rồi lấy điện thoại trong túi xách ra, gọi cho Cố Khiết Thần.
Cố Thị, phòng Tổng giám đốc.
Lúc này, Cố Khiết Thần và các quản lý cấp cao đang mở cuộc họp, liếc thấy cuộc gọi của Hứa Tịnh Nhi, anh giơ tay ra hiệu dừng lại, rồi cầm điện thoại, bước về phía cửa sổ sát đất, bấm nút nghe: “Sao thế?”.
Hứa Tịnh Nhi kẹp điện thoại ở giữa tai và vai, vừa gấp bộ quần áo tập cho vào trong túi, vừa nói: “Không có gì, em vừa tập xong, muốn gọi anh cùng ăn cơm trưa, anh có rảnh không? Nếu không rảnh thì em về nhà nấu tạm chút gì đó ăn”.
“Rảnh”, Cố Khiết Thần trả lời không chút nghĩ ngợi.
Hứa Tịnh Nhi sửng sốt.
Thực ra cô cũng chỉ gọi hỏi chơi chứ không hy vọng gì nhiều, dù sao ngày nào Cố Khiết Thần cũng rất bận, không ngờ anh lại có thời gian?
Cô không khỏi nghi ngờ: “Anh rảnh thật sao?”.
“Ừ”, Cố Khiết Thần bình thản đáp, trong giọng nói không nghe ra bất cứ sự giả dối nào.
Hiếm khi anh có thời gian, Hứa Tịnh Nhi cũng rất vui vẻ: “Vậy để em đến chỗ anh”.
Vừa nói xong, Cố Khiết Thần đã nói: “Anh đến chỗ em, em có thể nghĩ xem muốn ăn gì”.
“Cũng được”.
Sau khi ngắt điện thoại, đối mặt với các quản lý cấp cao trong phòng làm việc, Cố Khiết Thần không giải thích lời nào đã trực tiếp hạ lệnh: “Cuộc họp tạm dừng, hai tiếng sau tiếp tục”.
Các quản lý cấp cao đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không khỏi châu đầu ghé tai: “Ai gọi mà có thể khiến boss lớn không những cắt đứt cuộc họp quan trọng, mà còn tạm dừng luôn vậy nhỉ?”.
Chỉ có trợ lý Lâm biết chân tướng là lặng lẽ lắc đầu.
Đám người ngu ngốc, còn có thể là ai gọi chứ? Đương nhiên chỉ có cuộc gọi của cô chủ, mới có thể khiến Cố tổng trăm công nghìn việc hóa thân thành hôn quân không buồn thiết triều nữa!
Cố Khiết Thần lái xe đến phòng tập gym, đầu tiên là đến phòng làm việc của Simon. Lúc đưa cho anh bản báo cáo phục hồi gần đây còn cảm thán: “Cố tổng, cô Cố là người có nghị lực nhất mà tôi từng gặp. Việc tập luyện phục hồi chức năng của cô ấy được tiến hành vô cùng thuận lợi, hồi phục còn nhanh hơn những người mắc bệnh thông thường. Tôi tin rằng cô ấy rất có khả năng sẽ lấy lại sức khỏe như trước đây. Đến lúc đó, các anh muốn có con cũng không phải là chuyện khó”.
Cố Khiết Thần nhìn Simon, nở nụ cười hiếm hoi. Anh chìa tay ra, bắt tay với ông ta, giọng nói đầy cảm kích: “Cảm ơn anh”.
…
Hai người đến một nhà hàng riêng tư, ăn món canh đầu cá mà Hứa Tịnh Nhi nhắc đến mấy hôm nay. Đúng lúc đang ăn thỏa thích, bỗng điện thoại của Hứa Tịnh Nhi có thông báo tin tức. Cô mở ra xem, chính là chuyện Vân Nhu bị bắt cóc ở bệnh viện.
Hứa Tịnh Nhi đọc xong liền ngẩng đầu nhìn Cố Khiết Thần. Sắc mặt anh vẫn điềm nhiên như thường, chắc là vẫn chưa biết chuyện này. Cô chần chừ mấy giây, rồi vẫn lên tiếng: “Cố Khiết Thần, ừm… Vân Nhu vừa bị bắt cóc rồi!”.
Không thể không nói, thời gian này tập luyện cùng Simon, cô cảm thấy sức khỏe mình đã tốt hơn một cách rõ rệt so với thời gian sau khi bị thương, sắc mặt dần hồng hào, không còn tái xanh như trước, tinh thần cũng càng ngày càng tốt hơn.
Cô tắm qua loa ở phòng nghỉ của phòng tập gym, thay quần áo rồi lấy điện thoại xem giờ, đúng lúc là bữa trưa.
Bởi vì ông cụ Cố bị ngất trong tiệc mừng thọ, dẫn đến sức khỏe dạo này không được tốt, nên cô Lâm đã quay về nhà tổ chăm sóc ông ta, không còn ở chung cư. Bây giờ cô về nhà vẫn phải ăn cơm một mình.
Hứa Tịnh Nhi nghĩ một lát, rồi lấy điện thoại trong túi xách ra, gọi cho Cố Khiết Thần.
Cố Thị, phòng Tổng giám đốc.
Lúc này, Cố Khiết Thần và các quản lý cấp cao đang mở cuộc họp, liếc thấy cuộc gọi của Hứa Tịnh Nhi, anh giơ tay ra hiệu dừng lại, rồi cầm điện thoại, bước về phía cửa sổ sát đất, bấm nút nghe: “Sao thế?”.
Hứa Tịnh Nhi kẹp điện thoại ở giữa tai và vai, vừa gấp bộ quần áo tập cho vào trong túi, vừa nói: “Không có gì, em vừa tập xong, muốn gọi anh cùng ăn cơm trưa, anh có rảnh không? Nếu không rảnh thì em về nhà nấu tạm chút gì đó ăn”.
“Rảnh”, Cố Khiết Thần trả lời không chút nghĩ ngợi.
Hứa Tịnh Nhi sửng sốt.
Thực ra cô cũng chỉ gọi hỏi chơi chứ không hy vọng gì nhiều, dù sao ngày nào Cố Khiết Thần cũng rất bận, không ngờ anh lại có thời gian?
Cô không khỏi nghi ngờ: “Anh rảnh thật sao?”.
“Ừ”, Cố Khiết Thần bình thản đáp, trong giọng nói không nghe ra bất cứ sự giả dối nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiếm khi anh có thời gian, Hứa Tịnh Nhi cũng rất vui vẻ: “Vậy để em đến chỗ anh”.
Vừa nói xong, Cố Khiết Thần đã nói: “Anh đến chỗ em, em có thể nghĩ xem muốn ăn gì”.
“Cũng được”.
Sau khi ngắt điện thoại, đối mặt với các quản lý cấp cao trong phòng làm việc, Cố Khiết Thần không giải thích lời nào đã trực tiếp hạ lệnh: “Cuộc họp tạm dừng, hai tiếng sau tiếp tục”.
Các quản lý cấp cao đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không khỏi châu đầu ghé tai: “Ai gọi mà có thể khiến boss lớn không những cắt đứt cuộc họp quan trọng, mà còn tạm dừng luôn vậy nhỉ?”.
Chỉ có trợ lý Lâm biết chân tướng là lặng lẽ lắc đầu.
Đám người ngu ngốc, còn có thể là ai gọi chứ? Đương nhiên chỉ có cuộc gọi của cô chủ, mới có thể khiến Cố tổng trăm công nghìn việc hóa thân thành hôn quân không buồn thiết triều nữa!
Cố Khiết Thần lái xe đến phòng tập gym, đầu tiên là đến phòng làm việc của Simon. Lúc đưa cho anh bản báo cáo phục hồi gần đây còn cảm thán: “Cố tổng, cô Cố là người có nghị lực nhất mà tôi từng gặp. Việc tập luyện phục hồi chức năng của cô ấy được tiến hành vô cùng thuận lợi, hồi phục còn nhanh hơn những người mắc bệnh thông thường. Tôi tin rằng cô ấy rất có khả năng sẽ lấy lại sức khỏe như trước đây. Đến lúc đó, các anh muốn có con cũng không phải là chuyện khó”.
Cố Khiết Thần nhìn Simon, nở nụ cười hiếm hoi. Anh chìa tay ra, bắt tay với ông ta, giọng nói đầy cảm kích: “Cảm ơn anh”.
…
Hai người đến một nhà hàng riêng tư, ăn món canh đầu cá mà Hứa Tịnh Nhi nhắc đến mấy hôm nay. Đúng lúc đang ăn thỏa thích, bỗng điện thoại của Hứa Tịnh Nhi có thông báo tin tức. Cô mở ra xem, chính là chuyện Vân Nhu bị bắt cóc ở bệnh viện.
Hứa Tịnh Nhi đọc xong liền ngẩng đầu nhìn Cố Khiết Thần. Sắc mặt anh vẫn điềm nhiên như thường, chắc là vẫn chưa biết chuyện này. Cô chần chừ mấy giây, rồi vẫn lên tiếng: “Cố Khiết Thần, ừm… Vân Nhu vừa bị bắt cóc rồi!”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro