Vĩ thanh (3)
Mẫn Hạ
2024-01-18 19:07:49
Bên kia điện thoại im lặng một lát, rồi đáp: “Anh Khiết Thần, Tịnh Nhi… không muốn gặp…”
Cô ấy còn chưa nói xong, Cố Khiết Thần bỗng lên tiếng, giọng nói trầm khàn, mang theo chút yếu đuối và van nài: “Xin em hãy nói với cô ấy”.
Tiêu Thuần nhất thời á khẩu.
Cố Khiết Thần đưa mắt nhìn cuốn nhật ký nằm ở ghế lái phụ, giọng nói càng nhỏ hơn: “Ba năm trước hủy hôn, anh vẫn nợ cô ấy một lý do”.
Tiêu Thuần biết, lý do này đã hành hạ Hứa Tịnh Nhi bao nhiêu năm, khiến cô không ngừng phủ định bản thân, hoài nghi bản thân, cũng trở thành vướng mắc lớn nhất trong lòng cô. Bây giờ cô ấy không phải đang giúp Cố Khiết Thần, mà là giúp Tịnh Nhi, giải đáp được điều này thì cô mới có thể tiếp tục tiến về phía trước.
Cô ấy nhắm mắt, nói: “Chuyến bay của Tịnh Nhi cất cánh lúc ba giờ chiều, cô ấy đã đến sân bay rồi. Nếu anh muốn gặp cô ấy thì chỉ có ba tiếng cuối cùng”.
“Cảm ơn em”.
Cúp máy xong, Cố Khiết Thần lại gọi cho trợ lý Lâm. Bên kia vừa nghe máy anh đã lập tức hạ lệnh: “Ba việc, một, đến phòng làm việc của tôi lấy nhẫn, mang đến sân bay cho tôi, hai, thông báo cho tất cả phương tiện truyền thông đến sân bay, ba, làm ngay lập tức cho tôi!”.
…
Sau khi đến sân bay, Hứa Tịnh Nhi ký gửi hành lý, đang chuẩn bị qua cửa an ninh, thì loa của sân bay bỗng vang lên: “Cô Hứa Tịnh Nhi của chuyến bay xxx, cô có đồ bị thất lạc, sau khi nghe được thông báo mời cô nhanh chóng đến quầy nhận đồ bị mất”.
Hứa Tịnh Nhi dừng bước.
Đây là chuyến bay của cô, vậy thì chắc hẳn Hứa Tịnh Nhi này cũng là cô, cô làm rơi cái gì sao?
Hành lý đã ký gửi, Hứa Tịnh Nhi kiểm tra balo tùy thân, cũng không phát hiện bị mất cái gì… Cô hơi nhíu mày, chẳng lẽ người ta bị nhầm?
Thời gian còn sớm, thông báo được phát đi phát lại, Hứa Tịnh Nhi suy nghĩ, rồi vẫn đi về phía quầy nhận đồ bị mất.
Khi còn cách hơn 100m, cô liền dừng bước.
Phía trước là một bóng dáng cao ráo đang đứng đó, chiếc áo nỉ có vẻ trẻ trung trước đó đã được đổi thành bộ vest vừa người, mái tóc rũ xuống cũng được chải hất lên, lấy lại vẻ chín chắn gò bó phù hợp với lứa tuổi. Thứ duy nhất không thay đổi dù có là lúc nào đi nữa chính là khuôn mặt đẹp trai của anh.
Hứa Tịnh Nhi cụp mắt, bỗng nhiên hiểu ra.
Khuôn mặt cô không có cảm xúc gì dư thừa, vẫn là dáng vẻ bình thản đó. Khi cô ngẩng lên, thì thấy Cố Khiết Thần đã cất bước, đi từng bước về phía cô.
Cho đến khi Cố Khiết Thần còn cách Hứa Tịnh Nhi ba bước, cuối cùng cô cũng lên tiếng: “Đứng ở đây, có gì nói luôn đi”.
Cố Khiết Thần dừng bước, nhìn khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của Hứa Tịnh Nhi, ánh mắt rất bình tĩnh, vẻ mặt rất bình tĩnh, ngay cả giọng nói cũng rất bình tĩnh.
Anh chậm rãi siết chặt bàn tay, nuốt mấy ngụm nước bọt rồi mới lên tiếng, giọng nói khàn khàn: “Hứa Tịnh Nhi, anh xin lỗi, dù là bây giờ hay ba năm trước, anh đều có lỗi”.
Đôi lông mi dài của Hứa Tịnh Nhi run rẩy.
Nhìn cách ăn mặc của Cố Khiết Thần, cô đã đoán được chắc hẳn anh đã lấy lại trí nhớ, anh nói lời xin lỗi không khiến cô ngạc nhiên. Nhưng cô không ngờ anh lại nhắc đến ba năm trước, còn xin lỗi cô vì chuyện của hồi đó.
Dù là khoảng thời gian hạnh phúc và hòa thuận sau khi kết hôn, anh cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện hủy hôn vào ba năm trước…
Ánh mắt Hứa Tịnh Nhi hơi dao động, cô nhìn thẳng vào mắt Cố Khiết Thần, kiềm chế sự run rẩy, hỏi rõ ràng từng chữ: “Ba năm trước, anh có lỗi gì?”.
Cô ấy còn chưa nói xong, Cố Khiết Thần bỗng lên tiếng, giọng nói trầm khàn, mang theo chút yếu đuối và van nài: “Xin em hãy nói với cô ấy”.
Tiêu Thuần nhất thời á khẩu.
Cố Khiết Thần đưa mắt nhìn cuốn nhật ký nằm ở ghế lái phụ, giọng nói càng nhỏ hơn: “Ba năm trước hủy hôn, anh vẫn nợ cô ấy một lý do”.
Tiêu Thuần biết, lý do này đã hành hạ Hứa Tịnh Nhi bao nhiêu năm, khiến cô không ngừng phủ định bản thân, hoài nghi bản thân, cũng trở thành vướng mắc lớn nhất trong lòng cô. Bây giờ cô ấy không phải đang giúp Cố Khiết Thần, mà là giúp Tịnh Nhi, giải đáp được điều này thì cô mới có thể tiếp tục tiến về phía trước.
Cô ấy nhắm mắt, nói: “Chuyến bay của Tịnh Nhi cất cánh lúc ba giờ chiều, cô ấy đã đến sân bay rồi. Nếu anh muốn gặp cô ấy thì chỉ có ba tiếng cuối cùng”.
“Cảm ơn em”.
Cúp máy xong, Cố Khiết Thần lại gọi cho trợ lý Lâm. Bên kia vừa nghe máy anh đã lập tức hạ lệnh: “Ba việc, một, đến phòng làm việc của tôi lấy nhẫn, mang đến sân bay cho tôi, hai, thông báo cho tất cả phương tiện truyền thông đến sân bay, ba, làm ngay lập tức cho tôi!”.
…
Sau khi đến sân bay, Hứa Tịnh Nhi ký gửi hành lý, đang chuẩn bị qua cửa an ninh, thì loa của sân bay bỗng vang lên: “Cô Hứa Tịnh Nhi của chuyến bay xxx, cô có đồ bị thất lạc, sau khi nghe được thông báo mời cô nhanh chóng đến quầy nhận đồ bị mất”.
Hứa Tịnh Nhi dừng bước.
Đây là chuyến bay của cô, vậy thì chắc hẳn Hứa Tịnh Nhi này cũng là cô, cô làm rơi cái gì sao?
Hành lý đã ký gửi, Hứa Tịnh Nhi kiểm tra balo tùy thân, cũng không phát hiện bị mất cái gì… Cô hơi nhíu mày, chẳng lẽ người ta bị nhầm?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời gian còn sớm, thông báo được phát đi phát lại, Hứa Tịnh Nhi suy nghĩ, rồi vẫn đi về phía quầy nhận đồ bị mất.
Khi còn cách hơn 100m, cô liền dừng bước.
Phía trước là một bóng dáng cao ráo đang đứng đó, chiếc áo nỉ có vẻ trẻ trung trước đó đã được đổi thành bộ vest vừa người, mái tóc rũ xuống cũng được chải hất lên, lấy lại vẻ chín chắn gò bó phù hợp với lứa tuổi. Thứ duy nhất không thay đổi dù có là lúc nào đi nữa chính là khuôn mặt đẹp trai của anh.
Hứa Tịnh Nhi cụp mắt, bỗng nhiên hiểu ra.
Khuôn mặt cô không có cảm xúc gì dư thừa, vẫn là dáng vẻ bình thản đó. Khi cô ngẩng lên, thì thấy Cố Khiết Thần đã cất bước, đi từng bước về phía cô.
Cho đến khi Cố Khiết Thần còn cách Hứa Tịnh Nhi ba bước, cuối cùng cô cũng lên tiếng: “Đứng ở đây, có gì nói luôn đi”.
Cố Khiết Thần dừng bước, nhìn khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của Hứa Tịnh Nhi, ánh mắt rất bình tĩnh, vẻ mặt rất bình tĩnh, ngay cả giọng nói cũng rất bình tĩnh.
Anh chậm rãi siết chặt bàn tay, nuốt mấy ngụm nước bọt rồi mới lên tiếng, giọng nói khàn khàn: “Hứa Tịnh Nhi, anh xin lỗi, dù là bây giờ hay ba năm trước, anh đều có lỗi”.
Đôi lông mi dài của Hứa Tịnh Nhi run rẩy.
Nhìn cách ăn mặc của Cố Khiết Thần, cô đã đoán được chắc hẳn anh đã lấy lại trí nhớ, anh nói lời xin lỗi không khiến cô ngạc nhiên. Nhưng cô không ngờ anh lại nhắc đến ba năm trước, còn xin lỗi cô vì chuyện của hồi đó.
Dù là khoảng thời gian hạnh phúc và hòa thuận sau khi kết hôn, anh cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện hủy hôn vào ba năm trước…
Ánh mắt Hứa Tịnh Nhi hơi dao động, cô nhìn thẳng vào mắt Cố Khiết Thần, kiềm chế sự run rẩy, hỏi rõ ràng từng chữ: “Ba năm trước, anh có lỗi gì?”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro