Cố Tổng! Vợ Ngài Không Thèm Muốn Ngài Nữa
Tình Cảm Mới Là...
2024-11-02 15:04:44
9 giờ tối.
Hàn Chi dừng xe ở bên cạnh một cửa hàng tiện lợi nhỏ, con đường này dường như khá vắng, thỉnh thoảng mới thấy có một vài hàng quán.
Cô xuống xe quan sát một vòng, cũng đã hỏi vài người qua đường về địa chỉ nhà của Tiêu Ngạn, nhưng không một ai hay biết.
Cuối cùng cô đành phải gọi điện cho Tiêu Ngạn.
Sau khi miêu tả vị trí của mình, thì chừng 10 phút sau Tiêu Ngạn xuất hiện, cùng với đó là một chiếc xe đạp thể thao.
Có vẻ như nhà của Tiêu Ngạn còn ở cách xa nơi này, cho nên sau khi nhận được điện thoại của cô, Tiêu Ngạn đã vội vàng chạy tới, bằng chứng là chiếc áo phông trắng anh ta đang mặc, đã thấm đẫm không ít mồ hôi.
Hàn Chi ngỏ ý muốn đến thăm nhà, nhưng lại bị anh ta từ chối bằng một cuộc hẹn cho lần sau.
Cô biết hoàn cảnh khó khăn của anh hai em Tiêu Ngạn khi cha mẹ đều mất hết, không người thân họ hàng, đã thế cô em gái của anh ta là Tiêu Di Linh lại bất ngờ bị bệnh khi mới vào năm nhất đại học, khiến mọi gánh nặng kinh tế đều đè nặng lên vai Tiêu Ngạn.
Mà Tiêu Ngạn là người có tính tự trọng rất cao, nhiều lần cô ngỏ ý muốn giúp đỡ anh ta một khoản tiền lo cho Tiêu Di Linh, nhưng đều bị anh ta gạt đi.
Cuối cùng cô chỉ còn cách lén lút điều tra bệnh viện mà Tiêu Di Linh đang điều trị, sau đó nhờ bác sĩ nói dối rằng tiền thuốc hàng tháng của cô bé đã được hiệp hội y tế hỗ trợ, người nhà chỉ mất 10 % chi phí vận chuyển và bảo quản thuốc, có như vậy mới có thể qua mặt được Tiêu Ngạn.
Ngay khi gặp Tiêu Ngạn, cô đã lập tức nói ra ý định của mình, đó là muốn anh ta trở lại Hứa thị làm việc với cương vị là trợ lý chính cho cô.
Nhưng Tiêu Ngạn có vẻ không vui, khi cô nhắc đến việc giải tán văn phòng cũ, trong ánh mắt hắn còn có tiếc nuối.
Hắn thẳng thắn từ chối, cho rằng cô đề cử hắn vào vị trí đó thật quá thiên vị, bởi lẽ còn có nhiều người tài giỏi xứng đáng với vị trí đó hơn hắn nữa.
Hàn Chi đành ra yêu sách cuối, nói do Tiêu Ngạn đã biết quá nhiều bí mật của cô, nếu như không theo cô, thì cô sẽ mượn tay Cố Tư Thành khiến hắn không thể làm việc ở bất cứ nơi nào khác.
Kết quả sau một hồi bị cô đe doạ, Tiêu Ngạn đành bất lực gật đầu trước sự ngang bướng của cô.
Cho đến lúc Tiêu Ngạn chuẩn bị rời đi, cô mới sực nhớ ra một chuyện quan trọng khác, ngay lập tức cô mở cửa xe, lấy ra một chiếc túi chống sốc bằng da, bên trong là bảng vẽ điện tử cao cấp.
“Đây là quà sinh nhật dành cho Di Linh, anh thay mặt tôi tặng cho cô bé nhé!” Cô cười rạng rỡ nhìn Tiêu Ngạn nói.
Tiêu Ngạn khế hạ tầm mắt về phía logo thương hiệu, biết đây là món đồ cực kỳ đắt tiền, đối với một nhân viên có mức thu nhập trung bình, thì e rằng phải tích góp cả nửa năm mới có thể mua được.
Hắn biết Di Linh đam mê hội hoạ, nhưng con bé không cần thiết phải sử dụng đến món đồ đắt giá như vậy.
Cho nên hắn lập tức từ chối.
Mi tâm Hàn Chi nhíu chặt lại, vẻ cau có khiến cô càng thêm phần đanh đá
“Ơ hay, tôi tặng cho Di Linh chứ có phải tặng cho anh đâu? Tôi thích con bé thì tặng quà cho nó, anh có quyền gì mà cấm con bé không nhận. Anh không thấy con bé rất có tài năng sao? Anh phải nên tạo điều kiện cho con bé mới đúng.
“Nhưng cái này quá giá trị..” Có lẽ Tiêu Ngạn hơi căng thẳng, cũng có thể là cảm thấy mâu thuẫn, nên hắn thở dài một hơi, thấp giọng nói.
Cô cười khẩy: “Bây giờ tôi giàu rồi anh đừng lo! Mấy thứ này chỉ là vật ngoài thân, tình cảm mới là quan trọng. Hơn nữa tôi xem Di Linh như em gái của mình, cho nên anh đừng khiến tôi phải buồn lòng”
Ngay sau đó, cô chủ động đặt món quà vào tay của Tiêu Ngạn: “Nào cầm lấy đi! Tôi còn phải về đi ngủ sớm...
Sau đó cô xoay người ngồi vào trong xe, rồi như sực nhớ ra điều gì đó, liền thò đầu qua cửa kính nhắc nhở:
“À anh nhớ sáng mai qua nhà tôi lấy những đồ đạc cần thiết, sau đó thì cứ đến thẳng Hứa thị, tôi sẽ cho người đưa anh lên phòng làm việc, nhớ đấy!”
Hai từ cuối cô còn giơ ngón tay về phía hắn, nhấn mạnh.
Tiêu Ngạn không nói gì, chỉ gật đầu vài cái.
Không lâu sau Hàn Chi trở về biệt thự, cô đem mọi chuyện nói lại với Hoa Mẫn, cô vốn định để Hoa Mẫn tiếp tục ở lại biệt thự, nhưng Hoa Mẫn lại từ chối.
Bởi vì trong thời gian này Hoa Mẫn vừa học vừa làm cho một tiệm bánh lớn, mà quãng đường di chuyển thì lại khá xa, cho nên Hoa Mẫn tiện thể xin phép cô, cho mình được ở luôn tại đó.
Đương nhiên là Hàn Chi đồng ý, chỉ cần việc mà Hoa Mẫn thích, cô sẽ luôn ủng hộ hết mình, chỉ là cô thấy lo lắng cho cô bé, còn dặn đi dặn lại, nếu như có ai dám bắt nạt, thì hãy lập tức nói với cô, hoặc là bất cứ lúc nào cũng có thể trở về bên cạnh cô.
Hai người tâm sự một hồi, đến khi Hàn Chi lên giường đi ngủ thì cũng đã gần 1 giờ sáng giờ.
Có lẽ do quá mệt mỏi, nên vừa đặt lưng xuống là cô đã ngủ ngay, cho đến khi chuông báo thức reo đến hồi thứ 3 của chương 5, thì cô mới có thể ngồi dậy.
Lúc này đồng hồ hiển thị con số 7:15.
Cô chớp mắt vài cái cho tỉnh táo, sau đó thực hiện vài động tác vặn mình, cô nghe rõ tiếng xương mình kêu lên “răng rắc”, trong miệng lại lẩm bẩm chửi Cố Tư Thành.
Nếu như hôm trước hắn không bạo hành cô, thì cơ thể cô đã không thê thảm đến mức này.
Khi Hàn Chi sửa soạn xong xuống dưới nhà, thì Tiêu Ngạn cũng vừa đúng lúc xuất hiện.
Cô trước đó đã liên hệ với bên vận chuyển, đối với đồ điện tử cô sẽ chuyển đến chỗ của Cố Tư Thành, còn mấy cái bàn làm việc cùng đồ đạc trong văn phòng cô sẽ cho luôn bên vận chuyển, nói tóm lại cô sẽ phải xóa sạch mọi dấu vết, tránh sau này Cố Tư Thành phát giác ra.
Hàn Chi dừng xe ở bên cạnh một cửa hàng tiện lợi nhỏ, con đường này dường như khá vắng, thỉnh thoảng mới thấy có một vài hàng quán.
Cô xuống xe quan sát một vòng, cũng đã hỏi vài người qua đường về địa chỉ nhà của Tiêu Ngạn, nhưng không một ai hay biết.
Cuối cùng cô đành phải gọi điện cho Tiêu Ngạn.
Sau khi miêu tả vị trí của mình, thì chừng 10 phút sau Tiêu Ngạn xuất hiện, cùng với đó là một chiếc xe đạp thể thao.
Có vẻ như nhà của Tiêu Ngạn còn ở cách xa nơi này, cho nên sau khi nhận được điện thoại của cô, Tiêu Ngạn đã vội vàng chạy tới, bằng chứng là chiếc áo phông trắng anh ta đang mặc, đã thấm đẫm không ít mồ hôi.
Hàn Chi ngỏ ý muốn đến thăm nhà, nhưng lại bị anh ta từ chối bằng một cuộc hẹn cho lần sau.
Cô biết hoàn cảnh khó khăn của anh hai em Tiêu Ngạn khi cha mẹ đều mất hết, không người thân họ hàng, đã thế cô em gái của anh ta là Tiêu Di Linh lại bất ngờ bị bệnh khi mới vào năm nhất đại học, khiến mọi gánh nặng kinh tế đều đè nặng lên vai Tiêu Ngạn.
Mà Tiêu Ngạn là người có tính tự trọng rất cao, nhiều lần cô ngỏ ý muốn giúp đỡ anh ta một khoản tiền lo cho Tiêu Di Linh, nhưng đều bị anh ta gạt đi.
Cuối cùng cô chỉ còn cách lén lút điều tra bệnh viện mà Tiêu Di Linh đang điều trị, sau đó nhờ bác sĩ nói dối rằng tiền thuốc hàng tháng của cô bé đã được hiệp hội y tế hỗ trợ, người nhà chỉ mất 10 % chi phí vận chuyển và bảo quản thuốc, có như vậy mới có thể qua mặt được Tiêu Ngạn.
Ngay khi gặp Tiêu Ngạn, cô đã lập tức nói ra ý định của mình, đó là muốn anh ta trở lại Hứa thị làm việc với cương vị là trợ lý chính cho cô.
Nhưng Tiêu Ngạn có vẻ không vui, khi cô nhắc đến việc giải tán văn phòng cũ, trong ánh mắt hắn còn có tiếc nuối.
Hắn thẳng thắn từ chối, cho rằng cô đề cử hắn vào vị trí đó thật quá thiên vị, bởi lẽ còn có nhiều người tài giỏi xứng đáng với vị trí đó hơn hắn nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Chi đành ra yêu sách cuối, nói do Tiêu Ngạn đã biết quá nhiều bí mật của cô, nếu như không theo cô, thì cô sẽ mượn tay Cố Tư Thành khiến hắn không thể làm việc ở bất cứ nơi nào khác.
Kết quả sau một hồi bị cô đe doạ, Tiêu Ngạn đành bất lực gật đầu trước sự ngang bướng của cô.
Cho đến lúc Tiêu Ngạn chuẩn bị rời đi, cô mới sực nhớ ra một chuyện quan trọng khác, ngay lập tức cô mở cửa xe, lấy ra một chiếc túi chống sốc bằng da, bên trong là bảng vẽ điện tử cao cấp.
“Đây là quà sinh nhật dành cho Di Linh, anh thay mặt tôi tặng cho cô bé nhé!” Cô cười rạng rỡ nhìn Tiêu Ngạn nói.
Tiêu Ngạn khế hạ tầm mắt về phía logo thương hiệu, biết đây là món đồ cực kỳ đắt tiền, đối với một nhân viên có mức thu nhập trung bình, thì e rằng phải tích góp cả nửa năm mới có thể mua được.
Hắn biết Di Linh đam mê hội hoạ, nhưng con bé không cần thiết phải sử dụng đến món đồ đắt giá như vậy.
Cho nên hắn lập tức từ chối.
Mi tâm Hàn Chi nhíu chặt lại, vẻ cau có khiến cô càng thêm phần đanh đá
“Ơ hay, tôi tặng cho Di Linh chứ có phải tặng cho anh đâu? Tôi thích con bé thì tặng quà cho nó, anh có quyền gì mà cấm con bé không nhận. Anh không thấy con bé rất có tài năng sao? Anh phải nên tạo điều kiện cho con bé mới đúng.
“Nhưng cái này quá giá trị..” Có lẽ Tiêu Ngạn hơi căng thẳng, cũng có thể là cảm thấy mâu thuẫn, nên hắn thở dài một hơi, thấp giọng nói.
Cô cười khẩy: “Bây giờ tôi giàu rồi anh đừng lo! Mấy thứ này chỉ là vật ngoài thân, tình cảm mới là quan trọng. Hơn nữa tôi xem Di Linh như em gái của mình, cho nên anh đừng khiến tôi phải buồn lòng”
Ngay sau đó, cô chủ động đặt món quà vào tay của Tiêu Ngạn: “Nào cầm lấy đi! Tôi còn phải về đi ngủ sớm...
Sau đó cô xoay người ngồi vào trong xe, rồi như sực nhớ ra điều gì đó, liền thò đầu qua cửa kính nhắc nhở:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“À anh nhớ sáng mai qua nhà tôi lấy những đồ đạc cần thiết, sau đó thì cứ đến thẳng Hứa thị, tôi sẽ cho người đưa anh lên phòng làm việc, nhớ đấy!”
Hai từ cuối cô còn giơ ngón tay về phía hắn, nhấn mạnh.
Tiêu Ngạn không nói gì, chỉ gật đầu vài cái.
Không lâu sau Hàn Chi trở về biệt thự, cô đem mọi chuyện nói lại với Hoa Mẫn, cô vốn định để Hoa Mẫn tiếp tục ở lại biệt thự, nhưng Hoa Mẫn lại từ chối.
Bởi vì trong thời gian này Hoa Mẫn vừa học vừa làm cho một tiệm bánh lớn, mà quãng đường di chuyển thì lại khá xa, cho nên Hoa Mẫn tiện thể xin phép cô, cho mình được ở luôn tại đó.
Đương nhiên là Hàn Chi đồng ý, chỉ cần việc mà Hoa Mẫn thích, cô sẽ luôn ủng hộ hết mình, chỉ là cô thấy lo lắng cho cô bé, còn dặn đi dặn lại, nếu như có ai dám bắt nạt, thì hãy lập tức nói với cô, hoặc là bất cứ lúc nào cũng có thể trở về bên cạnh cô.
Hai người tâm sự một hồi, đến khi Hàn Chi lên giường đi ngủ thì cũng đã gần 1 giờ sáng giờ.
Có lẽ do quá mệt mỏi, nên vừa đặt lưng xuống là cô đã ngủ ngay, cho đến khi chuông báo thức reo đến hồi thứ 3 của chương 5, thì cô mới có thể ngồi dậy.
Lúc này đồng hồ hiển thị con số 7:15.
Cô chớp mắt vài cái cho tỉnh táo, sau đó thực hiện vài động tác vặn mình, cô nghe rõ tiếng xương mình kêu lên “răng rắc”, trong miệng lại lẩm bẩm chửi Cố Tư Thành.
Nếu như hôm trước hắn không bạo hành cô, thì cơ thể cô đã không thê thảm đến mức này.
Khi Hàn Chi sửa soạn xong xuống dưới nhà, thì Tiêu Ngạn cũng vừa đúng lúc xuất hiện.
Cô trước đó đã liên hệ với bên vận chuyển, đối với đồ điện tử cô sẽ chuyển đến chỗ của Cố Tư Thành, còn mấy cái bàn làm việc cùng đồ đạc trong văn phòng cô sẽ cho luôn bên vận chuyển, nói tóm lại cô sẽ phải xóa sạch mọi dấu vết, tránh sau này Cố Tư Thành phát giác ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro