Đại thiếu Thân...
Diệp Tuyết
2024-10-04 09:30:34
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hứa Tố Ngưng tự phụ dùng khăn giấy lau miệng, nét mặt tràn đầy hạnh phúc cười nói: "Không được, mình và dì Lệ đã bàn nhau rồi, tương lai bọn mình sẽ đi Hải Nam hoặc là đảo Bali cử hành hôn lễ, đến lúc đó thuê máy bay mở tiệc chiêu đãi bạn bè người thân qua đó.”
"Ha ha.” Diệp Điển Na che miệng nở nụ cười khoa trương: “Thật sự cười chết tôi rồi, Hứa Tố Ngưng, Lệ Đông Sâm chưa từng ở bên cô, anh ấy cũng đã sớm nói, chẳng qua là mong muốn đơn phương cua cô và mẹ cô mà thôi, cô làm vậy có ý nghĩa gì không.”
Hứa Tố Ngưng không xấu hổ không buồn lườm Liên Trăn một cái: “Vậy chẳng lẽ cô cho rằng không có trưởng bối Lệ gia ủng hộ, chẳng lẽ Lệ Đông Sâm thật sự sẽ lấy Liên Trăn sao, quá ngây thơ rồi.”
Cả người Liên Trăn kéo căng chặt chẽ, nhưng vẫn ẩn nhẫn phản kích nói: "Để chờ có một ngày hai người thật sự kết hôn rồi nói sau, nếu không đến ngày đó, bây giờ nói những lời này sợ rằng sẽ trở thành trò cười đấy.”
"Nói đúng lắm.” Diệp Điển Na liếc mắt: “Sao tôi cảm giác cô còn khôi hài hơn Tiểu Thẩm Dương vậy.”
Trên bàn tiệc, bốn người phụ nữ, bốn ánh mắt trừng đến trừng đi, giương cung bạt kiếm.
Thân Mục Dã ung dung gắp miếng thức ăn, xem như đã hiểu rõ quan hệ trong đó, Trần Hân Hân hít một hơi thật sâu, nhìn dáng vẻ anh phong thái ưu nhã, quay sang si mê hỏi: "Chúng tôi vẫn chưa biết tên đầy đủ của Thân tiên sinh đâu, anh làm việc ở đâu vậy?”
Thân Mục Dã lười đáp cô ta, chỉ khinh miệt liếc nhìn cô ta, dáng vẻ thanh cao như đang nói: cô là ai vậy.
"Nha, Thân thiếu, không ngờ cháu tới thật.” lúc này, Tiêu Hàng và cha Kỷ Hoa Phỉ Kỷ Lễ Thành cùng đi tới, Kỷ Lễ Thành còn dẫn đầu đi lên nắm chặt tay Thân Mục Dã, cười ha hả nói: "Cháu là Mục Dã đúng không, không ngờ đã lớn như vậy, sớm biết cháu sẽ đến bác đã tự mình đi đến cửa đón cháu rồi, đúng rồi, bây giờ cha cháu thế nào, lần trước bác còn nhìn thấy ông ấy trên tạp chí, hình như lại đang làm hạng mục mới đúng không?”
Ông ấy vừa dứt lời, những người xung quanh Liên Trăn không biết thân phận của anh lấy làm kinh hãi, Tạp Khả là tạp chí tiêu điểm chú ý kinh tế toàn cầu, có thể được đăng lên đó đều là nhân vật phong vân giới kinh doanh, nếu phóng mắt ra toàn bộ Trung Quốc, người có thể lên đó chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, gia tộc có thể có thực lực này trong thành Tây chỉ sợ cũng chỉ có Thân gia, Thân gia và khác biệt với quý tộc khác của thành Tây, tục truyền tiền bối Thân Khang Hiền là du học sinh hải ngoại đời thứ nhất được đưa đi nước Mỹ thời Thanh triều, lúc ở nước Mỹ Thân Khang Hiền đã sáng lập công ty đưa ra thị trường tập đoàn Khang Hiền, về sau con trai Thân Khang Hiền là Thân Khải Nguyên hoài niệm quê hương liền quay về thành Tây, sau đó tiến hành đầu tư, khai phá ở chỗ này, có thể nói thành Tây có thể phát triển tân tiến hơn những thành phố khác, phần lớn nguyên nhân là dựa vào Thân gia.
Mà bây giờ Thân gia đã sớm phát triển rộng rãi ra nước ngoài, bất kể là công ty hàng không, công ty tài chính hay là công ty đầu tư vân vân đều có sản nghiệp của Thân gia.
Tục truyền người thừa kế tương lai của Thân gia chính là cháu trai trưởng của Thân Khải Nguyên Thân Mục Dã.
Không ngờ may mắn có thể tận mắt nhìn thấy ở chỗ này, đám Hứa Tố Ngưng không thể không khiếp sợ, Liên Trăn cũng ngơ ngác ngây ngẩn cả người, không ngờ một người mình tùy tiện quen biết lại có địa vị lớn như vậy.
"Cháu cũng không rõ lắm, gần đây ông ấy tương đối bận rộn, rất ít liên hệ.” Thân Mục Dã không hứng lắm, có vẻ không có hứng thú gì với mấy cuộc xã giao này.
Kỷ Lễ Thành nhìn ở trong mắt, lập tức đổi đề tài: “Hiếm lắm mới đến một chuyến, đêm nay khách sạn sẽ có một buổi party hoành tráng, cháu và Tiêu Hàng vừa khéo bằng tuổi, ở lại chơi cho vui nhé?”
"Được ạ.” Thân Mục Dã gật đầu, Tiêu Hàng lấy làm kinh hãi, lặng lẽ liếc ra sau anh, sau đó kéo anh đi tới một bên nói: "Tôi nói này, hôm nay sao cậu kỳ quái vậy, bình thường cậu vốn không thích tham dự loại trường hợp này, còn sẵn lòng ở lại đây tham gia party, cậu muốn làm gì?”
"Nhàm chán, giết thời gian, để xem có thể tìm được mỹ nữ tiêu khiển cùng mình một chút hay không.” Thân Mục Dã trầm thấp cười cười.
Hứa Tố Ngưng tự phụ dùng khăn giấy lau miệng, nét mặt tràn đầy hạnh phúc cười nói: "Không được, mình và dì Lệ đã bàn nhau rồi, tương lai bọn mình sẽ đi Hải Nam hoặc là đảo Bali cử hành hôn lễ, đến lúc đó thuê máy bay mở tiệc chiêu đãi bạn bè người thân qua đó.”
"Ha ha.” Diệp Điển Na che miệng nở nụ cười khoa trương: “Thật sự cười chết tôi rồi, Hứa Tố Ngưng, Lệ Đông Sâm chưa từng ở bên cô, anh ấy cũng đã sớm nói, chẳng qua là mong muốn đơn phương cua cô và mẹ cô mà thôi, cô làm vậy có ý nghĩa gì không.”
Hứa Tố Ngưng không xấu hổ không buồn lườm Liên Trăn một cái: “Vậy chẳng lẽ cô cho rằng không có trưởng bối Lệ gia ủng hộ, chẳng lẽ Lệ Đông Sâm thật sự sẽ lấy Liên Trăn sao, quá ngây thơ rồi.”
Cả người Liên Trăn kéo căng chặt chẽ, nhưng vẫn ẩn nhẫn phản kích nói: "Để chờ có một ngày hai người thật sự kết hôn rồi nói sau, nếu không đến ngày đó, bây giờ nói những lời này sợ rằng sẽ trở thành trò cười đấy.”
"Nói đúng lắm.” Diệp Điển Na liếc mắt: “Sao tôi cảm giác cô còn khôi hài hơn Tiểu Thẩm Dương vậy.”
Trên bàn tiệc, bốn người phụ nữ, bốn ánh mắt trừng đến trừng đi, giương cung bạt kiếm.
Thân Mục Dã ung dung gắp miếng thức ăn, xem như đã hiểu rõ quan hệ trong đó, Trần Hân Hân hít một hơi thật sâu, nhìn dáng vẻ anh phong thái ưu nhã, quay sang si mê hỏi: "Chúng tôi vẫn chưa biết tên đầy đủ của Thân tiên sinh đâu, anh làm việc ở đâu vậy?”
Thân Mục Dã lười đáp cô ta, chỉ khinh miệt liếc nhìn cô ta, dáng vẻ thanh cao như đang nói: cô là ai vậy.
"Nha, Thân thiếu, không ngờ cháu tới thật.” lúc này, Tiêu Hàng và cha Kỷ Hoa Phỉ Kỷ Lễ Thành cùng đi tới, Kỷ Lễ Thành còn dẫn đầu đi lên nắm chặt tay Thân Mục Dã, cười ha hả nói: "Cháu là Mục Dã đúng không, không ngờ đã lớn như vậy, sớm biết cháu sẽ đến bác đã tự mình đi đến cửa đón cháu rồi, đúng rồi, bây giờ cha cháu thế nào, lần trước bác còn nhìn thấy ông ấy trên tạp chí, hình như lại đang làm hạng mục mới đúng không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông ấy vừa dứt lời, những người xung quanh Liên Trăn không biết thân phận của anh lấy làm kinh hãi, Tạp Khả là tạp chí tiêu điểm chú ý kinh tế toàn cầu, có thể được đăng lên đó đều là nhân vật phong vân giới kinh doanh, nếu phóng mắt ra toàn bộ Trung Quốc, người có thể lên đó chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, gia tộc có thể có thực lực này trong thành Tây chỉ sợ cũng chỉ có Thân gia, Thân gia và khác biệt với quý tộc khác của thành Tây, tục truyền tiền bối Thân Khang Hiền là du học sinh hải ngoại đời thứ nhất được đưa đi nước Mỹ thời Thanh triều, lúc ở nước Mỹ Thân Khang Hiền đã sáng lập công ty đưa ra thị trường tập đoàn Khang Hiền, về sau con trai Thân Khang Hiền là Thân Khải Nguyên hoài niệm quê hương liền quay về thành Tây, sau đó tiến hành đầu tư, khai phá ở chỗ này, có thể nói thành Tây có thể phát triển tân tiến hơn những thành phố khác, phần lớn nguyên nhân là dựa vào Thân gia.
Mà bây giờ Thân gia đã sớm phát triển rộng rãi ra nước ngoài, bất kể là công ty hàng không, công ty tài chính hay là công ty đầu tư vân vân đều có sản nghiệp của Thân gia.
Tục truyền người thừa kế tương lai của Thân gia chính là cháu trai trưởng của Thân Khải Nguyên Thân Mục Dã.
Không ngờ may mắn có thể tận mắt nhìn thấy ở chỗ này, đám Hứa Tố Ngưng không thể không khiếp sợ, Liên Trăn cũng ngơ ngác ngây ngẩn cả người, không ngờ một người mình tùy tiện quen biết lại có địa vị lớn như vậy.
"Cháu cũng không rõ lắm, gần đây ông ấy tương đối bận rộn, rất ít liên hệ.” Thân Mục Dã không hứng lắm, có vẻ không có hứng thú gì với mấy cuộc xã giao này.
Kỷ Lễ Thành nhìn ở trong mắt, lập tức đổi đề tài: “Hiếm lắm mới đến một chuyến, đêm nay khách sạn sẽ có một buổi party hoành tráng, cháu và Tiêu Hàng vừa khéo bằng tuổi, ở lại chơi cho vui nhé?”
"Được ạ.” Thân Mục Dã gật đầu, Tiêu Hàng lấy làm kinh hãi, lặng lẽ liếc ra sau anh, sau đó kéo anh đi tới một bên nói: "Tôi nói này, hôm nay sao cậu kỳ quái vậy, bình thường cậu vốn không thích tham dự loại trường hợp này, còn sẵn lòng ở lại đây tham gia party, cậu muốn làm gì?”
"Nhàm chán, giết thời gian, để xem có thể tìm được mỹ nữ tiêu khiển cùng mình một chút hay không.” Thân Mục Dã trầm thấp cười cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro