Cô Vợ Ấm Áp Tuyệt Đỉnh: Ngoan, Đừng Trốn!
Đừng Chọc Tới Tôi.
Lâm Thiên Hà
2024-05-25 04:06:15
"Tô Mạt", Tô Kiều Kiều nhướng mi, trong mắt đầy tà ý:
"Cô là ăn mày à? Tại sao cô luôn muốn để người khác chiếu cố ? Cô không cần mặt mũi nữa à?"
Tô Mạt khoanh tay trước ngực, không tức giận hay khó chịu mà lặng lẽ nhìn cô ta.
Tô Kiều Kiều tiếp tục, "Nói cho tôi biết, lần này trở về cô muốn bao nhiêu tiền? Tôi sẽ cho cô như một tấm lòng hảo tâm, nhưng tôi cảnh cáo cô, đừng làm phiền mẹ tôi, cô cho rằng mẹ tôi thật sự để ý đến cô sao, tôi là con gái ruột
của bà ấy, cho dù bà ấy thông cảm cô thương hại cô, cô cũng chỉ là một đứa con gái ngoài giá thú, thật đáng thương!"
"Cũng đừng tưởng rằng nếu nhà họ Lục xảy ra chuyện gì, cô có thể leo lên người Lục Thần. Dù cho Lục gia có ngã xuống, anh ấy vẫn là người mà cô không xứng! Hơn nữa, cô cho rằng anh ấy sẽ muốn một người đàn bà rách nát như cô sao? Quên đi, cô là một phụ nữ đã có con!"
Có vẻ như trong khi chọc vào chỗ đau của Tô Mạt, cô ta cũng tự chọc vào chỗ đau của mình. Tô Kiều Kiều càng nói càng kích động, biểu tình trên mặt càng ngày càng dữ tợn, ngay cả trang điểm nhẹ nhàng cũng không lưu lại được một chút dịu dàng trên mặt cô ta.
Tô Kiều Kiều thở hổn hển, khuôn ngực dưới cổ áo chữ V khoét sâu nhấp nhô, nhưng đáng tiếc là cô ta phẳng lì không có gì đáng để nhìn.
"Tô Kiều Kiều", Tô Mạt dửng dưng gọi một tiếng, thấp giọng hơn bình thường, "Tôi lần này trở lại, không phải vì cô, đừng có chọc tới tôi, nếu không…"
Đôi mắt đen đầy vẻ lạnh lùng cảnh cáo.
"Cô ..." Tô Kiều Kiều mở miệng, còn muốn chửi bới gì đó, nhưng đối diện với đôi mắt đen láy lạnh lùng của Tô Mạt, cô như bị bóp nghẹt cổ họng, không nói ra được lời nào.
Tô Kiều Kiều từ nhỏ đã luôn coi Tô Mạt như cái gai trong mắt và chưa bao giờ khách sáo với cô, nhưng cho dù Tô Kiều Kiều có nói như thế nào, Tô Mạt cũng không đáp lại.
Lần này, cô ta thậm chí đã bị Tô Mạt cảnh cáo.
Tô Kiều Kiều bực bội, nhưng Tô Mạt không thèm để ý đến phản ứng của cô ta, liền nói:
"Vì cô đang điều tra tôi, nên mới biết thân phận của tôi. Tập đoàn Trừng Tinh thiếu tiền, cô cũng nên biết luôn nhỉ."
Tô Mạt nói xong, đột nhiên cong môi, tiến lên một bước, giọng nói trầm thấp và mơ hồ.
“Tô Kiều Kiều, nếu Bạch Thiệu Tử biết rằng cô đang điều tra tôi dưới danh nghĩa của Tô Hoành, và cô đến gây rối cho tôi, thì cô nói xem bà ấy có thương tôi nhiều hơn không?”
Tô Kiều Kiều chỉ là một tiểu thư kiêu ngạo, làm sao có thể biết cô sống ở đâu?
Và dường như cô ta chỉ biết nơi sinh sống chứ không biết vị trí cụ thể. Cô ta vốn không dám để tài xế nhà họ Tô chở đi, nên cô ta cũng không điều tra được gì nhiều.
"Cô ..." Tô Kiều Kiều cả người run lên, tức giận trừng lớn hai mắt: "Thì ra từ trước tới giờ cô thật sự lợi dụng cảm
tình của bà ấy! Đồ đê tiện!".
Cô ta biết Tô Mạt luôn tỏ ra mình không cần gì và không quan tâm đến bất cứ thứ gì, đó chỉ là giả vờ.
Cô ta luôn nghĩa Tô Mạt chỉ muốn cướp đi cha mẹ và Tô gia.
"Cô muốn nghĩ sao cũng được", Tô Mạt đi giày cao gót cộng thêm chiều cao vốn có nên cô cao hơn Tô Kiều Kiều, hơi cúi đầu nhìn xuống, "Tôi nói lại lần nữa, đừng có chọc tới tôi, mục đích của tôi không phải là Tô gia."
Sau khi dứt lời, Tô Mạt quay lưng bỏ đi.
Tô Kiều Kiều tức giận giậm chân, nhưng lại quên mất mình đang đi giày cao gót.
"Ah"
Tô Kiều Kiều đau đớn hét lên, ngồi xổm xuống nắm chặt cổ chân, nhưng chiếc xe đã lao qua cô ta, làm cô ta đen mặt lại.
"Tô Mạt" Tô Kiều Kiều nghiến răng, vẻ mặt oán hận, "Cô hãy chờ đó".
...
Tô Kiều Kiều xuất hiện sớm như Tô Mạt đã dự tính. Bây giờ cô đã quyết định quay lại, tất cả những thứ hỗn độn này tìm tới cửa cũng chỉ là vấn đề thời gian, Tô Mạt đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng lần này, có Tô Phồn Phồn và Cung Trình, cô không cho phép bản thân nhẫn nhịn.
Cô đã nhắc nhở cô ta rằng cô không còn là Tô Mạt của sáu năm trước. Nếu Tô Kiều Kiều không để mắt tới lời cô nói, thì đừng trách sao cô lại không nể tình.
"Cô là ăn mày à? Tại sao cô luôn muốn để người khác chiếu cố ? Cô không cần mặt mũi nữa à?"
Tô Mạt khoanh tay trước ngực, không tức giận hay khó chịu mà lặng lẽ nhìn cô ta.
Tô Kiều Kiều tiếp tục, "Nói cho tôi biết, lần này trở về cô muốn bao nhiêu tiền? Tôi sẽ cho cô như một tấm lòng hảo tâm, nhưng tôi cảnh cáo cô, đừng làm phiền mẹ tôi, cô cho rằng mẹ tôi thật sự để ý đến cô sao, tôi là con gái ruột
của bà ấy, cho dù bà ấy thông cảm cô thương hại cô, cô cũng chỉ là một đứa con gái ngoài giá thú, thật đáng thương!"
"Cũng đừng tưởng rằng nếu nhà họ Lục xảy ra chuyện gì, cô có thể leo lên người Lục Thần. Dù cho Lục gia có ngã xuống, anh ấy vẫn là người mà cô không xứng! Hơn nữa, cô cho rằng anh ấy sẽ muốn một người đàn bà rách nát như cô sao? Quên đi, cô là một phụ nữ đã có con!"
Có vẻ như trong khi chọc vào chỗ đau của Tô Mạt, cô ta cũng tự chọc vào chỗ đau của mình. Tô Kiều Kiều càng nói càng kích động, biểu tình trên mặt càng ngày càng dữ tợn, ngay cả trang điểm nhẹ nhàng cũng không lưu lại được một chút dịu dàng trên mặt cô ta.
Tô Kiều Kiều thở hổn hển, khuôn ngực dưới cổ áo chữ V khoét sâu nhấp nhô, nhưng đáng tiếc là cô ta phẳng lì không có gì đáng để nhìn.
"Tô Kiều Kiều", Tô Mạt dửng dưng gọi một tiếng, thấp giọng hơn bình thường, "Tôi lần này trở lại, không phải vì cô, đừng có chọc tới tôi, nếu không…"
Đôi mắt đen đầy vẻ lạnh lùng cảnh cáo.
"Cô ..." Tô Kiều Kiều mở miệng, còn muốn chửi bới gì đó, nhưng đối diện với đôi mắt đen láy lạnh lùng của Tô Mạt, cô như bị bóp nghẹt cổ họng, không nói ra được lời nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Kiều Kiều từ nhỏ đã luôn coi Tô Mạt như cái gai trong mắt và chưa bao giờ khách sáo với cô, nhưng cho dù Tô Kiều Kiều có nói như thế nào, Tô Mạt cũng không đáp lại.
Lần này, cô ta thậm chí đã bị Tô Mạt cảnh cáo.
Tô Kiều Kiều bực bội, nhưng Tô Mạt không thèm để ý đến phản ứng của cô ta, liền nói:
"Vì cô đang điều tra tôi, nên mới biết thân phận của tôi. Tập đoàn Trừng Tinh thiếu tiền, cô cũng nên biết luôn nhỉ."
Tô Mạt nói xong, đột nhiên cong môi, tiến lên một bước, giọng nói trầm thấp và mơ hồ.
“Tô Kiều Kiều, nếu Bạch Thiệu Tử biết rằng cô đang điều tra tôi dưới danh nghĩa của Tô Hoành, và cô đến gây rối cho tôi, thì cô nói xem bà ấy có thương tôi nhiều hơn không?”
Tô Kiều Kiều chỉ là một tiểu thư kiêu ngạo, làm sao có thể biết cô sống ở đâu?
Và dường như cô ta chỉ biết nơi sinh sống chứ không biết vị trí cụ thể. Cô ta vốn không dám để tài xế nhà họ Tô chở đi, nên cô ta cũng không điều tra được gì nhiều.
"Cô ..." Tô Kiều Kiều cả người run lên, tức giận trừng lớn hai mắt: "Thì ra từ trước tới giờ cô thật sự lợi dụng cảm
tình của bà ấy! Đồ đê tiện!".
Cô ta biết Tô Mạt luôn tỏ ra mình không cần gì và không quan tâm đến bất cứ thứ gì, đó chỉ là giả vờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta luôn nghĩa Tô Mạt chỉ muốn cướp đi cha mẹ và Tô gia.
"Cô muốn nghĩ sao cũng được", Tô Mạt đi giày cao gót cộng thêm chiều cao vốn có nên cô cao hơn Tô Kiều Kiều, hơi cúi đầu nhìn xuống, "Tôi nói lại lần nữa, đừng có chọc tới tôi, mục đích của tôi không phải là Tô gia."
Sau khi dứt lời, Tô Mạt quay lưng bỏ đi.
Tô Kiều Kiều tức giận giậm chân, nhưng lại quên mất mình đang đi giày cao gót.
"Ah"
Tô Kiều Kiều đau đớn hét lên, ngồi xổm xuống nắm chặt cổ chân, nhưng chiếc xe đã lao qua cô ta, làm cô ta đen mặt lại.
"Tô Mạt" Tô Kiều Kiều nghiến răng, vẻ mặt oán hận, "Cô hãy chờ đó".
...
Tô Kiều Kiều xuất hiện sớm như Tô Mạt đã dự tính. Bây giờ cô đã quyết định quay lại, tất cả những thứ hỗn độn này tìm tới cửa cũng chỉ là vấn đề thời gian, Tô Mạt đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng lần này, có Tô Phồn Phồn và Cung Trình, cô không cho phép bản thân nhẫn nhịn.
Cô đã nhắc nhở cô ta rằng cô không còn là Tô Mạt của sáu năm trước. Nếu Tô Kiều Kiều không để mắt tới lời cô nói, thì đừng trách sao cô lại không nể tình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro