Cô Vợ Ấm Áp Tuyệt Đỉnh: Ngoan, Đừng Trốn!
Trở Lại
Lâm Thiên Hà
2024-05-25 04:06:15
Sau khi xuống máy bay, về đến khách sạn, cất hành lý, Tô Mạt đưa hai bé con đang tò mò đi dạo chơi.
Tô Phồn Phồn và Cung Trình ở nước F từ khi họ còn nhỏ. Mặc dù cả hai đều là người có gốc đến từ quốc gia Z, nhưng sự hiểu biết của chúng về nước Z đều từ trên phim hoạt hình hay gì đó, vì vậy mà chúng rất tò mò trong lòng về nước Z.
Lần đầu tiên Tô Mạt dẫn hai bạn nhỏ đi xem nhà. Trước khi trở về Trung Quốc, Tô Mạt đã liên hệ với giám đốc chi nhánh của Tập đoàn Trừng Tinh tại Trung Quốc để giúp cô mua nhà trước. Vì cô đã quyết định trở về Trung Quốc nên cô phải chuẩn bị nhà cửa sớm, không thể đưa hai đứa nhỏ ở lại khách sạn suốt được. Căn hộ cao cấp, bảo mật tốt, hai tầng, trang trí tinh xảo, y như hình đã gửi qua.
Tô Phồn Phồn chạy tới chạy lui, nhìn căn phòng này, chạm vào chiếc bàn kia, Cung Trình dõi theo từng bước chân của cô nhóc và bất cứ khi nào Tô Phồn Phồn loạng choạng, cậu lại đứng ra đỡ cô nhóc và cô nhóc kia thì luôn bày ra vẻ mặt ghét bỏ.
Tô Mạt sở hữu đôi chân dài miên man với những bước đi lớn, Tô Phồn Phồn đi theo sau cùng cô cũng không ngại vất vả. Không thể nào, với độ tuổi ấy mặc dù Tô Phồn Phồn trông gần giống hệt cô, nhưng đôi chân ngắn cũn cỡn ấy...
“ Mẹ ơi, chúng ta sẽ sống ở đây đúng không?”
Tô Phồn Phồn chớp chớp mắt. Vì vấn đề chiều cao, cô nhóc nhìn Tô Mạt một cách khó khăn. Đôi mắt của cô nhóc như những vì sao trên bầu trời, nhưng gương mặt to cỡ longw bàn tay ấy dường như khá khó chịu khi phải ngước lên như thế khiến cô thấy đau lòng. Tô Mạt vội ngồi xổm xuống, lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên mặt Phồn Phồn.
“ Đúng vậy, hôm nay chúng ta ở khách sạn một đêm và chúng ta sẽ trở lại đây vào ngày mai khi khăn trải giường và những thứ khác đã khô. Con có thích không?”
Người quản lý chi nhánh nước Z rất cẩn thận. Vật liệu trang trí đều là vật liệu thân thiện với môi trường và chúng đã được làm sạch rất kỹ lưỡng, nhưng Tô Mạt hơi lo lắng về những thứ trên giường nên đã giặt lại tất cả.
“ Thích quá!” Tô Phồn Phồn gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn được nhuộm một lớp má hồng mỏng, “ Giống hệt như trong hình.”
“Con thích lắm à!” Tô Mạt khẽ mỉm cười và hướng mắt về phía Cung Trình, “ Mẹ không để ai chuẩn bị cọ, mực, giấy và nghiên mực. Mẹ sẽ mua nó cho con sau nhé?”
Cung Trình thích thư pháp. Cọ, mực, giấy và nghiên mực là những thứ cần thiết ở nhà, nhưng Tô Mạt sợ những người khác chuẩn bị không như ý mình nên quyết định đích thân đưa cậu nhóc đi lấy.
“ Chúng ta đi ăn trước ” Cung Trình liếc nhìn Tô Phồn Phồn, rồi nói với Tô Mạt: “Con sẽ đi cùng mẹ sau bữa tối.”
Đôi mắt của Tô Phồn Phồn sáng lên ngay lập tức. Mặc dù quốc gia F cũng có đồ ăn Trung Quốc, nhưng dù sao thì hương vị của nó không được chính tông cho lắm. Khi biết mình sẽ trở lại Trung Quốc, Tô Phồn Phồn đã hào hứng kể cho Cung Trình nghe về ẩm thực của nước Z. Cô nhóc chưa ăn bao giờ nhưng có vẻ như cô nhóc biết rất rõ.
Cung Trình nghĩ đến những bức tranh về ẩm thực nước Z trong nhà, không khỏi lẩm bẩm, “Con mèo háu ăn ...”
Như một ông cụ non, Tô Mạt bật cười. Cho đến khi Tô Phồn Phồn nũng nịu, Tô Mạt nở một nụ cười và đưa cả hai ra ngoài.
Cuối cùng cũng được nếm thử món ăn mà mình đang nghĩ tới, Tô Phồn Phồn suýt chút nữa đã ăn sạch sẽ cả bàn, cuối cùng Tô Mạt mới lười biếng ôm nhóc con về. Tô Mạt mỗi bên cầm một tay, thu hút sự chú ý của nhiều người đi đường.
Chỉ là những người qua đường không bao giờ nghĩ rằng Tô Mạt là mẹ của chúng, giống như chị gái của bọn nhóc hơn. Xét cho cùng vì Tô Mạt còn quá trẻ và đẹp. Tô Phồn Phồn no nê và buồn ngủ, Cung Trình cũng không vội đi mua sắm.
Cậu nhóc nói: “Dù sao thì hôm sau chúng ta không cần ở khách sạn nên đừng lo lắng.”
Cả ba ngay lập tức trở về khách sạn.Thang máy từ từ tăng lên và cuối cùng dừng lại ở tầng bảy. Tô Mạt ôm lấy Tô Phồn Phồn, vừa bước ra khỏi thang máy thì tình cờ có người đang đợi thang máy đi xuống lầu.
Đi ngang qua, người đàn ông ở cửa thang máy mặc một bộ vest chỉn chu. Anh trông chững chạc và trưởng thành, với nước da hơi màu đồng cổ, nhưng những nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt cho thấy dấu vết của thời gian.
Anh nhìn nghiêng, đôi mắt sâu và trầm tư, cho đến khi người trợ lý đứng sau anh thì thầm nhắc nhở, “ Chủ tịch Lục”.
“Ừm”.
Người đàn ông bước vào thang máy và quay mặt về phía cửa thang máy. Hình bóng ban nãy đã biến mất. Người phụ nữ tài hoa đang bế đứa trẻ. Anh không thể nhìn thấy khuôn mặt phía trước của người phụ nữ, nhưng sau khi nhìn thoáng qua, khóe mắt anh đang nửa mê nửa tỉnh ...
Có thể anh đã đọc nhầm chỉ một nửa ...
Sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy là do đâu.
Với rất nhiều thứ, người đàn ông chỉ để lại phía sau.
Cô ấy không giống như một số người …
Tô Phồn Phồn và Cung Trình ở nước F từ khi họ còn nhỏ. Mặc dù cả hai đều là người có gốc đến từ quốc gia Z, nhưng sự hiểu biết của chúng về nước Z đều từ trên phim hoạt hình hay gì đó, vì vậy mà chúng rất tò mò trong lòng về nước Z.
Lần đầu tiên Tô Mạt dẫn hai bạn nhỏ đi xem nhà. Trước khi trở về Trung Quốc, Tô Mạt đã liên hệ với giám đốc chi nhánh của Tập đoàn Trừng Tinh tại Trung Quốc để giúp cô mua nhà trước. Vì cô đã quyết định trở về Trung Quốc nên cô phải chuẩn bị nhà cửa sớm, không thể đưa hai đứa nhỏ ở lại khách sạn suốt được. Căn hộ cao cấp, bảo mật tốt, hai tầng, trang trí tinh xảo, y như hình đã gửi qua.
Tô Phồn Phồn chạy tới chạy lui, nhìn căn phòng này, chạm vào chiếc bàn kia, Cung Trình dõi theo từng bước chân của cô nhóc và bất cứ khi nào Tô Phồn Phồn loạng choạng, cậu lại đứng ra đỡ cô nhóc và cô nhóc kia thì luôn bày ra vẻ mặt ghét bỏ.
Tô Mạt sở hữu đôi chân dài miên man với những bước đi lớn, Tô Phồn Phồn đi theo sau cùng cô cũng không ngại vất vả. Không thể nào, với độ tuổi ấy mặc dù Tô Phồn Phồn trông gần giống hệt cô, nhưng đôi chân ngắn cũn cỡn ấy...
“ Mẹ ơi, chúng ta sẽ sống ở đây đúng không?”
Tô Phồn Phồn chớp chớp mắt. Vì vấn đề chiều cao, cô nhóc nhìn Tô Mạt một cách khó khăn. Đôi mắt của cô nhóc như những vì sao trên bầu trời, nhưng gương mặt to cỡ longw bàn tay ấy dường như khá khó chịu khi phải ngước lên như thế khiến cô thấy đau lòng. Tô Mạt vội ngồi xổm xuống, lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên mặt Phồn Phồn.
“ Đúng vậy, hôm nay chúng ta ở khách sạn một đêm và chúng ta sẽ trở lại đây vào ngày mai khi khăn trải giường và những thứ khác đã khô. Con có thích không?”
Người quản lý chi nhánh nước Z rất cẩn thận. Vật liệu trang trí đều là vật liệu thân thiện với môi trường và chúng đã được làm sạch rất kỹ lưỡng, nhưng Tô Mạt hơi lo lắng về những thứ trên giường nên đã giặt lại tất cả.
“ Thích quá!” Tô Phồn Phồn gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn được nhuộm một lớp má hồng mỏng, “ Giống hệt như trong hình.”
“Con thích lắm à!” Tô Mạt khẽ mỉm cười và hướng mắt về phía Cung Trình, “ Mẹ không để ai chuẩn bị cọ, mực, giấy và nghiên mực. Mẹ sẽ mua nó cho con sau nhé?”
Cung Trình thích thư pháp. Cọ, mực, giấy và nghiên mực là những thứ cần thiết ở nhà, nhưng Tô Mạt sợ những người khác chuẩn bị không như ý mình nên quyết định đích thân đưa cậu nhóc đi lấy.
“ Chúng ta đi ăn trước ” Cung Trình liếc nhìn Tô Phồn Phồn, rồi nói với Tô Mạt: “Con sẽ đi cùng mẹ sau bữa tối.”
Đôi mắt của Tô Phồn Phồn sáng lên ngay lập tức. Mặc dù quốc gia F cũng có đồ ăn Trung Quốc, nhưng dù sao thì hương vị của nó không được chính tông cho lắm. Khi biết mình sẽ trở lại Trung Quốc, Tô Phồn Phồn đã hào hứng kể cho Cung Trình nghe về ẩm thực của nước Z. Cô nhóc chưa ăn bao giờ nhưng có vẻ như cô nhóc biết rất rõ.
Cung Trình nghĩ đến những bức tranh về ẩm thực nước Z trong nhà, không khỏi lẩm bẩm, “Con mèo háu ăn ...”
Như một ông cụ non, Tô Mạt bật cười. Cho đến khi Tô Phồn Phồn nũng nịu, Tô Mạt nở một nụ cười và đưa cả hai ra ngoài.
Cuối cùng cũng được nếm thử món ăn mà mình đang nghĩ tới, Tô Phồn Phồn suýt chút nữa đã ăn sạch sẽ cả bàn, cuối cùng Tô Mạt mới lười biếng ôm nhóc con về. Tô Mạt mỗi bên cầm một tay, thu hút sự chú ý của nhiều người đi đường.
Chỉ là những người qua đường không bao giờ nghĩ rằng Tô Mạt là mẹ của chúng, giống như chị gái của bọn nhóc hơn. Xét cho cùng vì Tô Mạt còn quá trẻ và đẹp. Tô Phồn Phồn no nê và buồn ngủ, Cung Trình cũng không vội đi mua sắm.
Cậu nhóc nói: “Dù sao thì hôm sau chúng ta không cần ở khách sạn nên đừng lo lắng.”
Cả ba ngay lập tức trở về khách sạn.Thang máy từ từ tăng lên và cuối cùng dừng lại ở tầng bảy. Tô Mạt ôm lấy Tô Phồn Phồn, vừa bước ra khỏi thang máy thì tình cờ có người đang đợi thang máy đi xuống lầu.
Đi ngang qua, người đàn ông ở cửa thang máy mặc một bộ vest chỉn chu. Anh trông chững chạc và trưởng thành, với nước da hơi màu đồng cổ, nhưng những nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt cho thấy dấu vết của thời gian.
Anh nhìn nghiêng, đôi mắt sâu và trầm tư, cho đến khi người trợ lý đứng sau anh thì thầm nhắc nhở, “ Chủ tịch Lục”.
“Ừm”.
Người đàn ông bước vào thang máy và quay mặt về phía cửa thang máy. Hình bóng ban nãy đã biến mất. Người phụ nữ tài hoa đang bế đứa trẻ. Anh không thể nhìn thấy khuôn mặt phía trước của người phụ nữ, nhưng sau khi nhìn thoáng qua, khóe mắt anh đang nửa mê nửa tỉnh ...
Có thể anh đã đọc nhầm chỉ một nửa ...
Sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy là do đâu.
Với rất nhiều thứ, người đàn ông chỉ để lại phía sau.
Cô ấy không giống như một số người …
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro