.1: Đá Xuống Gi...
Mễ Phân
2024-11-23 00:32:53
Tầm mắt của Lục Diệp không khỏi bị Chiến Đình Kiêu hấp dẫn
Không thể không nói, đại Boss sau khi trông như bánh bao nhỏ bản phóng đại. Sở dĩ Lục Diệp nghĩ đến bánh bao nhỏ, một phương diện là bởi vì hai người có quan hệ cha con, còn có một nguyên nhân khác thì hiện tại đại Boss trông như một đứa bé vô hại.
Không biết có phải từng xảy ra tai nạn giao thông hay không, mà lúc anh ngủ luôn có vài phần bất an.
Góc nghiêng của đại Boss vẫn rất mạnh mẽ, nhưng lông mi thật dài chớp chớp ở trên mi mắt thoạt nhìn có chút đáng yêu.
Đáng yêu?
Không không không!
Lục Diệp tự nói với mình một cách trịnh trọng, cô tuyệt đối không thể bị gương mặt của Chiến Đình Kiêu mê hoặc!
Không sai, chính là mê hoặc.
Rõ ràng vừa rồi anh còn phúc hắc dùng công phu sư tử ngoạm với cô, muốn làm tiền cô bằng cách lấy tiền vi phạm hợp đồng với giá trên trời. Ừ, như vậy còn chưa xong, anh còn cố ý bôi đen cô, muốn trả thù chuyện cô cự hôn mình năm năm trước.
Cộng những việc này lại thì anh không đáng yêu chút nào.
Lục Diệp nghĩ lại liền hơi tức giận trong lòng. Cô mới vừa nhích người, nhưng lại cảm thấy Chiến Đình Kiêu ôm cô ngủ thật say.
Cô không khỏi phúc hắc một chút, cô muốn “Trả thù” nho nhỏ.
Lục Diệp cười xấu xa trong lòng, sau đó nhắm hai mắt lại giơ thẳng chân ——
Đạp mạnh đại Boss xuống.
Rất nhanh đại Boss đã phản ứng kịp, khi anh tới mép giường đã tỉnh lại rồi.
Đương nhiên anh biết Lục Diệp là cố ý, nhưng anh cũng không có ý muốn truy cứu. Đối với Chiến Đình Kiêu mà nói thì như vậy anh cũng đã rất thỏa mãn.
Dù sao trước đây, anh luôn cho rằng anh sẽ không tìm được cô nữa……
Anh sửa quần áo của mình lại một chút mới nghiêm giọng nói: “Tôi đi trước, em yên tâm nghỉ ngơi đi.”
Lục Diệp giả bộ ngủ.
Một lát sau cô nghe được tiếng đóng cửa bèn thình lình xoay người rời khỏi giường.
Câu nói của đại Boss nghe vào cực kỳ ái muội.
Giống như hai người bọn họ vừa mới xảy ra cái gì đó.
Trong lòng Lục Diệp rối như tơ vò, nhưng mà cô còn chưa kịp điều chỉnh lại cảm xúc thì Chiến Vân Kỳ đã lén vào phòng Lục Diệp. Cậu xoay người một cái dựa vào cánh cửa, sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lục Diệp đang muốn mở miệng thì Chiến Vân Kỳ lại làm hành động im lặng.
Năm giây qua đi Chiến Vân Kỳ mới hưng phấn mở miệng, “Thím út, thế nào? Công lực của chú út cháu không tồi nhỉ? Kích thích không? Có cảm giác đại chiến 300 hiệp không?”
Chiến Vân Kỳ đã ở nơi này thật lâu, nhưng lúc trước anh vẫn luôn không dám tiến vào.
Nhưng mà anh thật sự đè không được niềm đam mê bát quái của mình, tưởng tượng chú út anh dùng kinh nghiệm của anh để thực chiến. Chiến Vân Kỳ liền cảm thấy dù mạo hiểm sinh mệnh thì anh cũng phải biết cho bằng được.
“Không có gì cả!”
“Sao có thể!” Chiến Vân Kỳ la một tiếng tỏ vẻ không tin, “Thím út, nếu thím theo chú út thì về sau chúng ta là người một nhà. Người một nhà có gì phải giấu nhau? Chúng ta đều là người trưởng thành! Người trưởng thành mà, mọi người đều hiểu!”
Lục Diệp đè nén ý muốn nhấc chân đá anh, cô lạnh lùng nói: “Chú út cậu đâu có xem tôi là người một nhà? Căn bản là anh ta muốn trả thù tôi!”
Câu “Chú út cậu” sao nghe vào như là “Ba của con tôi” nhỉ?
Chiến Vân Kỳ không khỏi trợn mắt.
Xem như anh đã nhìn ra, Lục Diệp rụt rè bảo không có gì cả chỉ đang là giả vờ.
“Thím út, thím thẹn thùng ở trước mặt chú út cũng không sao, nhưng thím không cần làm thế với cháu. Thím út yên tâm, cháu tuyệt đối sẽ không nói cho chú út! Thím cứ nói đi, kỹ thuật của chú út thế nào?”
Lục Diệp sắp ngất đi rồi.
“Tôi không có nói giỡn với cậu, căn bản là Chiến Đình Kiêu tới để trả thù tôi.” Lục Diệp không nói tất cả cuộc điện thoại mình nghe hôm nay cho cậu, “Cậu xem, anh ta bôi đen tôi như vậy còn không phải là trả thù tôi ư?”
Chiến Vân Kỳ nghe Lục Diệp nói xong liền nhướng mày.
Bàn bạc nửa ngày, cậu lại đưa ra một kế hoạch ngu ngốc thiếu chút nữa hại chú út nhà mình.
“Thím út, thím hiểu lầm…… Kỳ thật chuyện này là cháu đề nghị chú út làm.” Chiến Vân Kỳ có chút ngượng ngùng nói, “Cháu không nghĩ tới thím sẽ nghĩ sang phương diện đó, lúc chú út hỏi cháu, cháu thật sự chỉ muốn giúp thím! Thím út, thím hiểu lầm chú út!”
Lục Diệp không khỏi ngẩn ra.
Cô thật sự hiểu lầm Chiến Đình Kiêu?
Không phải Chiến Vân Kỳ đang thoái thác để nói đỡ cho người thân của mình ư?
“Cậu chắc chứ?”
Không thể không nói, đại Boss sau khi trông như bánh bao nhỏ bản phóng đại. Sở dĩ Lục Diệp nghĩ đến bánh bao nhỏ, một phương diện là bởi vì hai người có quan hệ cha con, còn có một nguyên nhân khác thì hiện tại đại Boss trông như một đứa bé vô hại.
Không biết có phải từng xảy ra tai nạn giao thông hay không, mà lúc anh ngủ luôn có vài phần bất an.
Góc nghiêng của đại Boss vẫn rất mạnh mẽ, nhưng lông mi thật dài chớp chớp ở trên mi mắt thoạt nhìn có chút đáng yêu.
Đáng yêu?
Không không không!
Lục Diệp tự nói với mình một cách trịnh trọng, cô tuyệt đối không thể bị gương mặt của Chiến Đình Kiêu mê hoặc!
Không sai, chính là mê hoặc.
Rõ ràng vừa rồi anh còn phúc hắc dùng công phu sư tử ngoạm với cô, muốn làm tiền cô bằng cách lấy tiền vi phạm hợp đồng với giá trên trời. Ừ, như vậy còn chưa xong, anh còn cố ý bôi đen cô, muốn trả thù chuyện cô cự hôn mình năm năm trước.
Cộng những việc này lại thì anh không đáng yêu chút nào.
Lục Diệp nghĩ lại liền hơi tức giận trong lòng. Cô mới vừa nhích người, nhưng lại cảm thấy Chiến Đình Kiêu ôm cô ngủ thật say.
Cô không khỏi phúc hắc một chút, cô muốn “Trả thù” nho nhỏ.
Lục Diệp cười xấu xa trong lòng, sau đó nhắm hai mắt lại giơ thẳng chân ——
Đạp mạnh đại Boss xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rất nhanh đại Boss đã phản ứng kịp, khi anh tới mép giường đã tỉnh lại rồi.
Đương nhiên anh biết Lục Diệp là cố ý, nhưng anh cũng không có ý muốn truy cứu. Đối với Chiến Đình Kiêu mà nói thì như vậy anh cũng đã rất thỏa mãn.
Dù sao trước đây, anh luôn cho rằng anh sẽ không tìm được cô nữa……
Anh sửa quần áo của mình lại một chút mới nghiêm giọng nói: “Tôi đi trước, em yên tâm nghỉ ngơi đi.”
Lục Diệp giả bộ ngủ.
Một lát sau cô nghe được tiếng đóng cửa bèn thình lình xoay người rời khỏi giường.
Câu nói của đại Boss nghe vào cực kỳ ái muội.
Giống như hai người bọn họ vừa mới xảy ra cái gì đó.
Trong lòng Lục Diệp rối như tơ vò, nhưng mà cô còn chưa kịp điều chỉnh lại cảm xúc thì Chiến Vân Kỳ đã lén vào phòng Lục Diệp. Cậu xoay người một cái dựa vào cánh cửa, sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lục Diệp đang muốn mở miệng thì Chiến Vân Kỳ lại làm hành động im lặng.
Năm giây qua đi Chiến Vân Kỳ mới hưng phấn mở miệng, “Thím út, thế nào? Công lực của chú út cháu không tồi nhỉ? Kích thích không? Có cảm giác đại chiến 300 hiệp không?”
Chiến Vân Kỳ đã ở nơi này thật lâu, nhưng lúc trước anh vẫn luôn không dám tiến vào.
Nhưng mà anh thật sự đè không được niềm đam mê bát quái của mình, tưởng tượng chú út anh dùng kinh nghiệm của anh để thực chiến. Chiến Vân Kỳ liền cảm thấy dù mạo hiểm sinh mệnh thì anh cũng phải biết cho bằng được.
“Không có gì cả!”
“Sao có thể!” Chiến Vân Kỳ la một tiếng tỏ vẻ không tin, “Thím út, nếu thím theo chú út thì về sau chúng ta là người một nhà. Người một nhà có gì phải giấu nhau? Chúng ta đều là người trưởng thành! Người trưởng thành mà, mọi người đều hiểu!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Diệp đè nén ý muốn nhấc chân đá anh, cô lạnh lùng nói: “Chú út cậu đâu có xem tôi là người một nhà? Căn bản là anh ta muốn trả thù tôi!”
Câu “Chú út cậu” sao nghe vào như là “Ba của con tôi” nhỉ?
Chiến Vân Kỳ không khỏi trợn mắt.
Xem như anh đã nhìn ra, Lục Diệp rụt rè bảo không có gì cả chỉ đang là giả vờ.
“Thím út, thím thẹn thùng ở trước mặt chú út cũng không sao, nhưng thím không cần làm thế với cháu. Thím út yên tâm, cháu tuyệt đối sẽ không nói cho chú út! Thím cứ nói đi, kỹ thuật của chú út thế nào?”
Lục Diệp sắp ngất đi rồi.
“Tôi không có nói giỡn với cậu, căn bản là Chiến Đình Kiêu tới để trả thù tôi.” Lục Diệp không nói tất cả cuộc điện thoại mình nghe hôm nay cho cậu, “Cậu xem, anh ta bôi đen tôi như vậy còn không phải là trả thù tôi ư?”
Chiến Vân Kỳ nghe Lục Diệp nói xong liền nhướng mày.
Bàn bạc nửa ngày, cậu lại đưa ra một kế hoạch ngu ngốc thiếu chút nữa hại chú út nhà mình.
“Thím út, thím hiểu lầm…… Kỳ thật chuyện này là cháu đề nghị chú út làm.” Chiến Vân Kỳ có chút ngượng ngùng nói, “Cháu không nghĩ tới thím sẽ nghĩ sang phương diện đó, lúc chú út hỏi cháu, cháu thật sự chỉ muốn giúp thím! Thím út, thím hiểu lầm chú út!”
Lục Diệp không khỏi ngẩn ra.
Cô thật sự hiểu lầm Chiến Đình Kiêu?
Không phải Chiến Vân Kỳ đang thoái thác để nói đỡ cho người thân của mình ư?
“Cậu chắc chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro