.1 Ôn Nhu Chút
Mễ Phân
2024-11-23 00:32:53
Lục Diệp thấy ánh mắt Chiến Đình Kiêu như vậy, nhất thời không biết phải làm sao.
Không sai, cô thật sự chột dạ. Ai bảo năm đó cô không có mắt như vậy, lại cự hôn…
Bây giờ thế nào, không cần nói đi?
Trầm ngâm chốc lát, Lục Diệp mới chuẩn bị giải thích, hít sâu một hơi nói “Chiến tiên sinh, tôi thừa nhận ban đầu tôi…có chút gì đó, nhưng tôi cũng là bất đắc dĩ.”
“Cô đang nói gì?”
Chiến Đình Kiêu nghe đầu óc mơ hồ, anh còn chưa nói rõ với cô, vậy mà cô đã đoán được mình muốn nói gì sao?
Nhất thời, khuôn mặt lạnh lùng của đại boss trở nên nhu hòa. Không sai, tuyệt đối nhu hòa. Ngũ quan giãn ra, lại lộ ra một tia ôn nhu. Trong lời nói của anh có an ủi, có thương tiếc đối với Lục Diệp.
Trên thực tế, Chiến Đình Kiêu biết lịch sử tình cảm của Lục Diệp, cũng chính vì như vậy, nghe nói được cô bị bất đắc dĩ, anh mới có chút thất thố.
Hình như cô rất khổ sở, anh nên ôn nhu với cô một chút.
Nghĩ tới đây, Chiến Đình Kiêu nhích gần lại Lục Diệp mấy bước, ánh mắt thâm thúy, nhu hòa hỏi “Chỉ cần em chăm sóc tốt Hữu Hữu, tôi sẽ không bạc đãi em.”
Lục Diệp nghe được giọng nói ôn nhu của đại boss liền ngạc nhiên vô cùng.
Meo meo meo!Người vừa nói chuyện thật sự là Chiến Đình Kiêu sao?
Cô chuẩn bị muốn chạy trốn, nhất thời liền từ trong cổ họng nuốt trở về. Quả thật không trách Lục Diệp nhát gan, lực uy hiếp của đại Boss quá mạnh mẽ, hơn nữa nếu Chiến Đình Kiêu muốn cô chết, cô sẽ chết rất khó coi đi…
“Được rồi, nếu không có gì, em liền đi ra ngoài trước đi.”
Gì?
Không có chuyện gì sao?
Không. Cô có chuyện, hơn nữa rất quan trọng.
“Chờ một chút, tôi….”Lục Diệp vừa mở miệng, nhưng lại không nói ra lời. Có lẽ bây giờ tâm trạng đại Boss tốt mà thôi? Ngộ nhỡ đột nhiên tâm trạng anh không tốt, vậy sau này cô còn không phải chịu khổ sao?
Hơn nữa lấy chuyện trước kia Lục Diệp làm, cô làm đại Boss không vui cũng không nhỏ đi?
Càng như vậy, trong lòng cô càng hoảng.
Nhưng chờ cô quay đầu, thấy cặp mắt lạnh lùng của Chiến Đình Kiêu, cô lại không nói ra lời.
Sao anh nhìn cô như vậy.
“Có chuyện?” Chiến Đình Kiêu cau mày, giống như rất có kiên nhẫn đợi Lục Diệp trả lời.
Lục Diệp không dám nói tiếp nữa, nếu nói ra lời kế tiếp… có thể cô sẽ bị đại Boss từ cửa sổ ném ra ngoài hay không?
Cô đứng ở đây đã làm người không vui rồi, trong khoảng thời gian Lục Diệp cúi đầu muốn nói lại thôi, trong lòng cô đã diễn ra một tuồng kịch nổi tiếng hàng năm, mà tuồng kịch này, lấy cái chết hoa lệ của chính mình làm kết cục….
Lục Diệp lập tức lắc đầu một cái, nơm nớp lo sợ nói “ Không có gì, không có gì, Chiến tiên sinh tiếp tục làm việc, ….”
Lục Diệp vừa nói vừa nhanh chóng đi ra ngoài, Lúc đóng cửa lại, cô không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Thôi, chuyện rời đi chỉ là sớm hay muộn thôi.
Nghĩ như vậy, Lục Diệp liền trở về phòng ngủ.
Nhưng mấy ngày kế tiếp, cô dần dần ý thức được không bình thường.
Không sai, có cái gì không đúng.
Vốn là phòng của Chiến Đình Kiêu của tầng dưới, nhưng có thể vì Lục Diệp tới, cũng có thể là vì Hữu Hữu, anh bỗng nhiên dọn lên tầng trên ở.
Như vậy còn chưa ngừng, anh còn dùng phòng tắm tầng trên.
Buổi tối mỗi ngày, Lục Diệp giống như bị điên, cô ở Chiến gia căn bản là không dám ngủ, mỗi tối cô đều cảm giác hình như có một đôi mắt len lén nhìn cô chăm chú.
Tình huống hôm nay, Lục Diệp bỗng cảm thấy mình bị người ném vào chảo dầu, ngày ngày chờ đợi các loại đau khổ.
Nếu như đại Boss muốn trả thù, tốt xấu nên cho cô thoải mái a.
Mới sáng sớm, vành mắt Lục Diệp thâm đen, mệt mỏi xuống lầu. Cô vừa mới đến cầu thang, bánh bao nhỏ liền nhanh chóng chạy vọt về phía cô.
“Bánh bao nhỏ, sớm a.”
Bánh bao nhỏ chỉ cần vừa tiến vào lòng Lục Diệp, liền không chịu nới lỏng tay. Lục Diệp dứt khoát bế cậu lên,đi đến bàn ăn.
Cô vừa ngồi xuống, liền cảm giác được một tầm mắt chú ý mình. Lục Diệp ngẩn ra, lúc ngẩng đầu lên liền gặp cặp mắt thâm trầm của đại Boss.
Không sai, cô thật sự chột dạ. Ai bảo năm đó cô không có mắt như vậy, lại cự hôn…
Bây giờ thế nào, không cần nói đi?
Trầm ngâm chốc lát, Lục Diệp mới chuẩn bị giải thích, hít sâu một hơi nói “Chiến tiên sinh, tôi thừa nhận ban đầu tôi…có chút gì đó, nhưng tôi cũng là bất đắc dĩ.”
“Cô đang nói gì?”
Chiến Đình Kiêu nghe đầu óc mơ hồ, anh còn chưa nói rõ với cô, vậy mà cô đã đoán được mình muốn nói gì sao?
Nhất thời, khuôn mặt lạnh lùng của đại boss trở nên nhu hòa. Không sai, tuyệt đối nhu hòa. Ngũ quan giãn ra, lại lộ ra một tia ôn nhu. Trong lời nói của anh có an ủi, có thương tiếc đối với Lục Diệp.
Trên thực tế, Chiến Đình Kiêu biết lịch sử tình cảm của Lục Diệp, cũng chính vì như vậy, nghe nói được cô bị bất đắc dĩ, anh mới có chút thất thố.
Hình như cô rất khổ sở, anh nên ôn nhu với cô một chút.
Nghĩ tới đây, Chiến Đình Kiêu nhích gần lại Lục Diệp mấy bước, ánh mắt thâm thúy, nhu hòa hỏi “Chỉ cần em chăm sóc tốt Hữu Hữu, tôi sẽ không bạc đãi em.”
Lục Diệp nghe được giọng nói ôn nhu của đại boss liền ngạc nhiên vô cùng.
Meo meo meo!Người vừa nói chuyện thật sự là Chiến Đình Kiêu sao?
Cô chuẩn bị muốn chạy trốn, nhất thời liền từ trong cổ họng nuốt trở về. Quả thật không trách Lục Diệp nhát gan, lực uy hiếp của đại Boss quá mạnh mẽ, hơn nữa nếu Chiến Đình Kiêu muốn cô chết, cô sẽ chết rất khó coi đi…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được rồi, nếu không có gì, em liền đi ra ngoài trước đi.”
Gì?
Không có chuyện gì sao?
Không. Cô có chuyện, hơn nữa rất quan trọng.
“Chờ một chút, tôi….”Lục Diệp vừa mở miệng, nhưng lại không nói ra lời. Có lẽ bây giờ tâm trạng đại Boss tốt mà thôi? Ngộ nhỡ đột nhiên tâm trạng anh không tốt, vậy sau này cô còn không phải chịu khổ sao?
Hơn nữa lấy chuyện trước kia Lục Diệp làm, cô làm đại Boss không vui cũng không nhỏ đi?
Càng như vậy, trong lòng cô càng hoảng.
Nhưng chờ cô quay đầu, thấy cặp mắt lạnh lùng của Chiến Đình Kiêu, cô lại không nói ra lời.
Sao anh nhìn cô như vậy.
“Có chuyện?” Chiến Đình Kiêu cau mày, giống như rất có kiên nhẫn đợi Lục Diệp trả lời.
Lục Diệp không dám nói tiếp nữa, nếu nói ra lời kế tiếp… có thể cô sẽ bị đại Boss từ cửa sổ ném ra ngoài hay không?
Cô đứng ở đây đã làm người không vui rồi, trong khoảng thời gian Lục Diệp cúi đầu muốn nói lại thôi, trong lòng cô đã diễn ra một tuồng kịch nổi tiếng hàng năm, mà tuồng kịch này, lấy cái chết hoa lệ của chính mình làm kết cục….
Lục Diệp lập tức lắc đầu một cái, nơm nớp lo sợ nói “ Không có gì, không có gì, Chiến tiên sinh tiếp tục làm việc, ….”
Lục Diệp vừa nói vừa nhanh chóng đi ra ngoài, Lúc đóng cửa lại, cô không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thôi, chuyện rời đi chỉ là sớm hay muộn thôi.
Nghĩ như vậy, Lục Diệp liền trở về phòng ngủ.
Nhưng mấy ngày kế tiếp, cô dần dần ý thức được không bình thường.
Không sai, có cái gì không đúng.
Vốn là phòng của Chiến Đình Kiêu của tầng dưới, nhưng có thể vì Lục Diệp tới, cũng có thể là vì Hữu Hữu, anh bỗng nhiên dọn lên tầng trên ở.
Như vậy còn chưa ngừng, anh còn dùng phòng tắm tầng trên.
Buổi tối mỗi ngày, Lục Diệp giống như bị điên, cô ở Chiến gia căn bản là không dám ngủ, mỗi tối cô đều cảm giác hình như có một đôi mắt len lén nhìn cô chăm chú.
Tình huống hôm nay, Lục Diệp bỗng cảm thấy mình bị người ném vào chảo dầu, ngày ngày chờ đợi các loại đau khổ.
Nếu như đại Boss muốn trả thù, tốt xấu nên cho cô thoải mái a.
Mới sáng sớm, vành mắt Lục Diệp thâm đen, mệt mỏi xuống lầu. Cô vừa mới đến cầu thang, bánh bao nhỏ liền nhanh chóng chạy vọt về phía cô.
“Bánh bao nhỏ, sớm a.”
Bánh bao nhỏ chỉ cần vừa tiến vào lòng Lục Diệp, liền không chịu nới lỏng tay. Lục Diệp dứt khoát bế cậu lên,đi đến bàn ăn.
Cô vừa ngồi xuống, liền cảm giác được một tầm mắt chú ý mình. Lục Diệp ngẩn ra, lúc ngẩng đầu lên liền gặp cặp mắt thâm trầm của đại Boss.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro