.1 Tiếp Tục Quấ...
Mễ Phân
2024-11-23 00:32:53
Mà Chiến Đình Kiêu còn ôm đứa trẻ tiến vào.
Giang Văn Thăng càng ngày càng cảm thấy Lục Lăng Tuyết nói đúng. Có thể giữa Lục Diệp và Chiến Vân Kỳ có bí mật không thể nói cho người biết, vì vậy chú út của Chiến Vân Kỳ mới xuất hiện ở đây. Mà Lục Diệp ôm đứa bé kia, chắc cũng là Chiến Đình Kiêu nhờ Chiến Vân Kỳ chăm sóc.
Như vậy mới chuyển đến tay Lục Diệp.
Trong đầu Giang Văn Thăng nghĩ rất lâu, lập tức tiến lên một bước, anh ta giống như là bởi vì thấy Lục Diệp mà vui mừng “Diệp Tử, cuối cùng anh gặp được em rồi.”
Lục Diệp biểu hiện có chút đau lòng, cô cúi đầu nói “Văn Thăng,….Xin lỗi, tôi còn chưa điều chỉnh tốt tâm trạng của mình. Nếu không, mấy ngày nữa anh đến tìm tôi.”
Cô dùng sức lau hai bên khóe mắt không có nước mắt, làm bộ liền phải đóng cửa. Kết quả cửa còn chưa đóng, một chân Giang Văn Thăng liền đưa ra.
Lục Diệp làm bộ không thấy, trực tiếp đóng mạnh cửa lại. Đến khi Giang Văn Thăng kêu đau, Lục Diệp mới giống như vừa phản ứng kịp, ngạc nhiên che miệng hỏi “Văn Thăng, anh không sao chứ?”
“Chân anh bị em ép bị thương rồi, anh muốn biết, anh có thể vào ngồi một chút……”
“Đương nhiên có thể, nhưng mà Văn Thăng, bây giờ tôi nhìn thấy anh, thật sự sẽ cảm thấy đau lòng khó chịu. Cho nên nếu anh không có chuyện quan trọng, tốt nhất ngồi một chút rồi đi.” Cô nhìn thấy Giang Văn Thăng đã muốn nôn, cũng làm khó cô vì chỉnh tra nam mà ủy khuất chính mình tiếp tục nhìn gương mặt khiến mình vừa nhìn đã muốn nôn rồi.
Giang Văn Thăng cực kỳ tự nhiên ngồi xuống, cũng không khách khí đem nơi này coi thành nhà mình.
Anh ta nhìn xung quanh, cảm thấy Lục Diệp trang trí nhà này sạch sẽ tao nhã,. Trước kia anh ta cũng thích Lục Diệp, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng cẩn thận thưởng thức thái độ của cô với cuộc sống cùng với hoàn cảnh sống của cô. Giang Văn Thăng cảm thấy, gương mặt Lục Diệp đủ mang đến vui vẻ cho mình.
Nhưng nhìn gương mặt đó 5 năm, cũng sẽ thấy ngán.
Bây giờ rất tốt, anh ta dần dần phát hiện Lục Diệp còn có những thứ khác, phối hợp với gương mặt đó, anh ta càng xem càng thấy hài lòng.
Lục Diệp rất không thích sự quan sát của Giang Văn Thăng.
Sao đi lâu như vậy, ánh mắt Giang Văn Thăng nhìn mình cư nhiên giống nhìn vật phẩm? Nhưng bây giờ Lục Diệp không quan tâm tới thái độ của anh ta, sau này cô sẽ chỉ quan tâm chính mình.
“Diệp Tử, anh…anh biết như vậy sẽ để em khó chịu.” Giọng điệu Giang Văn Thăng rất thành khẩn “Anh nhớ trước kai em thích làm minh tinh, cũng thích diễn xuất. Đều là vì anh, mới chậm trễ em. Sau này anh cẩn thận nghĩ lại, đoạn thời gian này anh có chút quá đáng với em, cho nên anh đang nghĩ, em muốn trở lại không, anh giúp em?”
Trong lòng Lục Diệp cười nhạt, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh.
“Nhưng, anh nên biết tôi….từ lúc anh và tôi cùng nhau, tôi liền chỉ muốn sống thật tốt, giới giải trí rất loạn a, nếu tôi muốn quay lại, anh còn có thể tin tôi sao?”
“Đương nhin anh tin em. Diệp Tử, anh chỉ cảm thấy, ban đầu anh đã chậm trễ mơ ước của em, Bây giờ tốt rồi, anh đều nghĩ rõ ràng, cũng nghĩ thông rồi, chỉ cần là chuyện em muốn làm anh nhất định ủng hộ em vô điều kiện.”
Lục Diệp sớm đã bày ra đường để trở lại.
Năm năm trước cô là ảnh hậu rồi, đâu cần phải có Giang Văn Thăng?
Anh ta nói những lời này, không cảm thấy làm người chán ghét sao?
Giang Văn Thăng càng ngày càng cảm thấy Lục Lăng Tuyết nói đúng. Có thể giữa Lục Diệp và Chiến Vân Kỳ có bí mật không thể nói cho người biết, vì vậy chú út của Chiến Vân Kỳ mới xuất hiện ở đây. Mà Lục Diệp ôm đứa bé kia, chắc cũng là Chiến Đình Kiêu nhờ Chiến Vân Kỳ chăm sóc.
Như vậy mới chuyển đến tay Lục Diệp.
Trong đầu Giang Văn Thăng nghĩ rất lâu, lập tức tiến lên một bước, anh ta giống như là bởi vì thấy Lục Diệp mà vui mừng “Diệp Tử, cuối cùng anh gặp được em rồi.”
Lục Diệp biểu hiện có chút đau lòng, cô cúi đầu nói “Văn Thăng,….Xin lỗi, tôi còn chưa điều chỉnh tốt tâm trạng của mình. Nếu không, mấy ngày nữa anh đến tìm tôi.”
Cô dùng sức lau hai bên khóe mắt không có nước mắt, làm bộ liền phải đóng cửa. Kết quả cửa còn chưa đóng, một chân Giang Văn Thăng liền đưa ra.
Lục Diệp làm bộ không thấy, trực tiếp đóng mạnh cửa lại. Đến khi Giang Văn Thăng kêu đau, Lục Diệp mới giống như vừa phản ứng kịp, ngạc nhiên che miệng hỏi “Văn Thăng, anh không sao chứ?”
“Chân anh bị em ép bị thương rồi, anh muốn biết, anh có thể vào ngồi một chút……”
“Đương nhiên có thể, nhưng mà Văn Thăng, bây giờ tôi nhìn thấy anh, thật sự sẽ cảm thấy đau lòng khó chịu. Cho nên nếu anh không có chuyện quan trọng, tốt nhất ngồi một chút rồi đi.” Cô nhìn thấy Giang Văn Thăng đã muốn nôn, cũng làm khó cô vì chỉnh tra nam mà ủy khuất chính mình tiếp tục nhìn gương mặt khiến mình vừa nhìn đã muốn nôn rồi.
Giang Văn Thăng cực kỳ tự nhiên ngồi xuống, cũng không khách khí đem nơi này coi thành nhà mình.
Anh ta nhìn xung quanh, cảm thấy Lục Diệp trang trí nhà này sạch sẽ tao nhã,. Trước kia anh ta cũng thích Lục Diệp, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng cẩn thận thưởng thức thái độ của cô với cuộc sống cùng với hoàn cảnh sống của cô. Giang Văn Thăng cảm thấy, gương mặt Lục Diệp đủ mang đến vui vẻ cho mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng nhìn gương mặt đó 5 năm, cũng sẽ thấy ngán.
Bây giờ rất tốt, anh ta dần dần phát hiện Lục Diệp còn có những thứ khác, phối hợp với gương mặt đó, anh ta càng xem càng thấy hài lòng.
Lục Diệp rất không thích sự quan sát của Giang Văn Thăng.
Sao đi lâu như vậy, ánh mắt Giang Văn Thăng nhìn mình cư nhiên giống nhìn vật phẩm? Nhưng bây giờ Lục Diệp không quan tâm tới thái độ của anh ta, sau này cô sẽ chỉ quan tâm chính mình.
“Diệp Tử, anh…anh biết như vậy sẽ để em khó chịu.” Giọng điệu Giang Văn Thăng rất thành khẩn “Anh nhớ trước kai em thích làm minh tinh, cũng thích diễn xuất. Đều là vì anh, mới chậm trễ em. Sau này anh cẩn thận nghĩ lại, đoạn thời gian này anh có chút quá đáng với em, cho nên anh đang nghĩ, em muốn trở lại không, anh giúp em?”
Trong lòng Lục Diệp cười nhạt, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh.
“Nhưng, anh nên biết tôi….từ lúc anh và tôi cùng nhau, tôi liền chỉ muốn sống thật tốt, giới giải trí rất loạn a, nếu tôi muốn quay lại, anh còn có thể tin tôi sao?”
“Đương nhin anh tin em. Diệp Tử, anh chỉ cảm thấy, ban đầu anh đã chậm trễ mơ ước của em, Bây giờ tốt rồi, anh đều nghĩ rõ ràng, cũng nghĩ thông rồi, chỉ cần là chuyện em muốn làm anh nhất định ủng hộ em vô điều kiện.”
Lục Diệp sớm đã bày ra đường để trở lại.
Năm năm trước cô là ảnh hậu rồi, đâu cần phải có Giang Văn Thăng?
Anh ta nói những lời này, không cảm thấy làm người chán ghét sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro