.2 Dê Vào Miệng...
Mễ Phân
2024-11-23 00:32:53
Lục Diệp cũng có chút ngượng ngùng, rõ ràng cô không làm gì, chỉ phụ trách chăm sóc Hữu Hữu, cầm nhiều tiền như vậy có thể có chút “ngắn tay” không?
Cô vừa mở miệng, nhất thời Chiến Đình Kiêu cho rằng cô ngại không đủ tiền, giọng nói lành lành truyền tới “Nếu như cô cảm thấy không đủ, có thể cho thêm tiền.”
“Đủ, đủ đủ. Đây tuyệt đối đủ rồi.” Lục Diệp cảm thấy cực kỳ hưng phấn “Nhưng…ngộ nhỡ tôi đột nhiên muốn từ chức, vậy làm sao bây giờ?”
Những thứ này, trên hợp đồng không nói rõ.
Tầm mắt Chiến Đình Kiêu rơi vào người Lục Diệp, ánh mắt lạnh lùng giống như đang tra cứu đánh giá cô, tầm mắt bức người giống như muốn đâm thủng cô.
Chiến Đình Kiêu không liếc mắt, Lục Diệp vẫn còn đủ não.
Người bình thường thấy hợp đồng như vậy, sớm cảm thấy không có vấn đề gì sao đó ký tên. Cô lại có thể nghĩ tới vấn đề này, có thể thấy anh mắt hết sức sắc bén.
“Đến lúc đó nói sau.”
Điều khoản trái với điều ước, dù thế nào Chiến Đình Kiêu cũng không nói ra, đây là biện pháp anh lưu lại Lục Diệp.
“Sao có thể để đến lúc đó nói?” Ở loại chuyện như vậy, Lúc Diệp không thể nào nhượng bộ.
Hơn nữa, cô nhìn kỹ, càng cảm thấy phần hợp đồng này có nhiều điều khoản không rõ lắm. Ngộ nhỡ sau này Chiến Đình Kiêu đổi ý, không phải là chuyện nhỏ?
Nhưng mà, coi như hợp đồng không viết rõ ràng, đại Boss muốn đổi ý chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Hừ hừ, đây chính là hố người.
Trong lòng Chiến Vân Kỳ mong đợi cực kỳ, hận mình không phải tay Lục Diệp, thay cô ký phần văn kiện này.
Lục Diệp lẫm bẩm, cũng được, Chiến Đình Kiêu cần gì hố cô? Cô cũng không có gì để hố, Vì vậy cô dứt khát ký tên mình, sau đó vẽ cái mặt vui vẻ dưới tên mình. Sau khi ký xong Lục Diệp liền đưa hợp đồng cho Chiến Vân Kỳ.
“Được rồi.”
“Quá tốt, sau này cô chính là thím út của tôi.” Chiến Vân Kỳ nhìn bề ngoài thì vui vẻ, nhưng trong đáy lòng là thở phào nhẹ nhõm.
Rất nhanh cậu ta mang Lục Diệp đi phòng mới, toàn bộ biệt thự, không nói trang trí sang trọng, hơn nữa còn rất lớn. Bánh bao nhỏ vẫn đi theo cô, tay bé vẫn nắm vạt áo cô, không dám buông chút nào.
Thấy Chiến gia như vậy, Lục Diệp cũng có chút hiểu bánh bao nhỏ.
Bánh bao nhỏ không có mẹ, nhà lại lớn như vậy, nhưng không có mấy người. Khó trách từ nhỏ cậu không nói lời nào, có chút tự kỷ.
Nếu cô sống ở nơi như này từ nhỏ, cô cũng sẽ tự kỷ có được không.
Lục Diệp đi dạo phòng xong, sau lại đi phòng bánh bao nhỏ. Phòng Lục Diệp ngay cạnh phòng bánh bao nhỏ, có thể để thuận lợi chăm sóc bánh bao nhỏ đi.
Sau khi xem phòng xong, cũng gần tới giờ ăn cơm, Lục Diệp bận rộn từ sáng sớm, bây giờ mệt muốn chết.
Cô mang bánh bao nhỏ xuống dưới phòng khách, thức ăn đã chuẩn bị xong.
Những thức ăn này so với trước kia cô làm ở quán lẩu thì phong phú hơn rất nhiều. Lục Diệp thấy liền rất muốn ăn, liền bắt đầu động đũa.
Cô cũng không quên bánh bao nhỏ, gắp thức ăn bỏ vào bát mình một chút, sau đó lại thay bánh bao nhỏ gắp chút thức ăn.
Ba lần bốn lượt, thức ăn trong bát của bánh bao nhỏ đã chất rất cao.
Lục Diệp nhìn, trong lòng cũng rất thỏa mãn.
Lúc ăn cơm không có gì, buổi chiều cũng vừa lúc không có chuyện gì, Lục Diệp liền đi ngủ trưa. Nhưng mà lúc cô đi qua phòng sách, lại nghe thấy tiếng Chiến Vân Kỳ rất kinh ngạc hỏi “Cái gì? Anh nói… Thím út là người phụ nữ năm đó từ chối cưới chú út? A? Cái gì? Chú út biết chuyện này?”
Không trách Chiến Vân Kỳ kinh sợ, cậu ta quả thật nghĩ không ra sao chú út ân cần với Lục Diệp như vậy?
Trước kia, nếu không có Hữu Hữu, tất cả mọi người cũng đều hoài nghi Chiến Đình Kiêu là gay.
Bây giờ bỗng nhiên ân cần như vậy, Chiến Vân Kỳ khẳng định có mờ ám, vì vậy cậu ta liền bát quái đi thăm dò.
Nhưng tra tới tra lui, chỉ có thể tra được như vậy.
Hơn nữa trước giờ Chiến Vân Kỳ làm việc cũng không đủ kín đáo, còn bị Lục Diệp nghe được.
Lục Diệp ngơ ngốc đứng ở cửa, cả người cương cứng đứng tại chỗ.
Không thể nào? Có lầm hay không?'
Chiến Đình Kiêu biết cô từ chối kết hôn?
Hơn nữa năm đó anh còn xảy ra tai nạn xe cộ a. Bây giờ giam cô trong nhà anh, không lẽ….
Thật sự Lục Diệp không thể bình tĩnh được, bây giờ cô cảm thấy, tình cảnh của mình chính là dê vào miệng hổ.
Cô vừa mở miệng, nhất thời Chiến Đình Kiêu cho rằng cô ngại không đủ tiền, giọng nói lành lành truyền tới “Nếu như cô cảm thấy không đủ, có thể cho thêm tiền.”
“Đủ, đủ đủ. Đây tuyệt đối đủ rồi.” Lục Diệp cảm thấy cực kỳ hưng phấn “Nhưng…ngộ nhỡ tôi đột nhiên muốn từ chức, vậy làm sao bây giờ?”
Những thứ này, trên hợp đồng không nói rõ.
Tầm mắt Chiến Đình Kiêu rơi vào người Lục Diệp, ánh mắt lạnh lùng giống như đang tra cứu đánh giá cô, tầm mắt bức người giống như muốn đâm thủng cô.
Chiến Đình Kiêu không liếc mắt, Lục Diệp vẫn còn đủ não.
Người bình thường thấy hợp đồng như vậy, sớm cảm thấy không có vấn đề gì sao đó ký tên. Cô lại có thể nghĩ tới vấn đề này, có thể thấy anh mắt hết sức sắc bén.
“Đến lúc đó nói sau.”
Điều khoản trái với điều ước, dù thế nào Chiến Đình Kiêu cũng không nói ra, đây là biện pháp anh lưu lại Lục Diệp.
“Sao có thể để đến lúc đó nói?” Ở loại chuyện như vậy, Lúc Diệp không thể nào nhượng bộ.
Hơn nữa, cô nhìn kỹ, càng cảm thấy phần hợp đồng này có nhiều điều khoản không rõ lắm. Ngộ nhỡ sau này Chiến Đình Kiêu đổi ý, không phải là chuyện nhỏ?
Nhưng mà, coi như hợp đồng không viết rõ ràng, đại Boss muốn đổi ý chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Hừ hừ, đây chính là hố người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Chiến Vân Kỳ mong đợi cực kỳ, hận mình không phải tay Lục Diệp, thay cô ký phần văn kiện này.
Lục Diệp lẫm bẩm, cũng được, Chiến Đình Kiêu cần gì hố cô? Cô cũng không có gì để hố, Vì vậy cô dứt khát ký tên mình, sau đó vẽ cái mặt vui vẻ dưới tên mình. Sau khi ký xong Lục Diệp liền đưa hợp đồng cho Chiến Vân Kỳ.
“Được rồi.”
“Quá tốt, sau này cô chính là thím út của tôi.” Chiến Vân Kỳ nhìn bề ngoài thì vui vẻ, nhưng trong đáy lòng là thở phào nhẹ nhõm.
Rất nhanh cậu ta mang Lục Diệp đi phòng mới, toàn bộ biệt thự, không nói trang trí sang trọng, hơn nữa còn rất lớn. Bánh bao nhỏ vẫn đi theo cô, tay bé vẫn nắm vạt áo cô, không dám buông chút nào.
Thấy Chiến gia như vậy, Lục Diệp cũng có chút hiểu bánh bao nhỏ.
Bánh bao nhỏ không có mẹ, nhà lại lớn như vậy, nhưng không có mấy người. Khó trách từ nhỏ cậu không nói lời nào, có chút tự kỷ.
Nếu cô sống ở nơi như này từ nhỏ, cô cũng sẽ tự kỷ có được không.
Lục Diệp đi dạo phòng xong, sau lại đi phòng bánh bao nhỏ. Phòng Lục Diệp ngay cạnh phòng bánh bao nhỏ, có thể để thuận lợi chăm sóc bánh bao nhỏ đi.
Sau khi xem phòng xong, cũng gần tới giờ ăn cơm, Lục Diệp bận rộn từ sáng sớm, bây giờ mệt muốn chết.
Cô mang bánh bao nhỏ xuống dưới phòng khách, thức ăn đã chuẩn bị xong.
Những thức ăn này so với trước kia cô làm ở quán lẩu thì phong phú hơn rất nhiều. Lục Diệp thấy liền rất muốn ăn, liền bắt đầu động đũa.
Cô cũng không quên bánh bao nhỏ, gắp thức ăn bỏ vào bát mình một chút, sau đó lại thay bánh bao nhỏ gắp chút thức ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba lần bốn lượt, thức ăn trong bát của bánh bao nhỏ đã chất rất cao.
Lục Diệp nhìn, trong lòng cũng rất thỏa mãn.
Lúc ăn cơm không có gì, buổi chiều cũng vừa lúc không có chuyện gì, Lục Diệp liền đi ngủ trưa. Nhưng mà lúc cô đi qua phòng sách, lại nghe thấy tiếng Chiến Vân Kỳ rất kinh ngạc hỏi “Cái gì? Anh nói… Thím út là người phụ nữ năm đó từ chối cưới chú út? A? Cái gì? Chú út biết chuyện này?”
Không trách Chiến Vân Kỳ kinh sợ, cậu ta quả thật nghĩ không ra sao chú út ân cần với Lục Diệp như vậy?
Trước kia, nếu không có Hữu Hữu, tất cả mọi người cũng đều hoài nghi Chiến Đình Kiêu là gay.
Bây giờ bỗng nhiên ân cần như vậy, Chiến Vân Kỳ khẳng định có mờ ám, vì vậy cậu ta liền bát quái đi thăm dò.
Nhưng tra tới tra lui, chỉ có thể tra được như vậy.
Hơn nữa trước giờ Chiến Vân Kỳ làm việc cũng không đủ kín đáo, còn bị Lục Diệp nghe được.
Lục Diệp ngơ ngốc đứng ở cửa, cả người cương cứng đứng tại chỗ.
Không thể nào? Có lầm hay không?'
Chiến Đình Kiêu biết cô từ chối kết hôn?
Hơn nữa năm đó anh còn xảy ra tai nạn xe cộ a. Bây giờ giam cô trong nhà anh, không lẽ….
Thật sự Lục Diệp không thể bình tĩnh được, bây giờ cô cảm thấy, tình cảnh của mình chính là dê vào miệng hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro