Chương 30 - .1 Khách Mời Tề Tụ
-1
Dạ Thủy Thảo
2024-08-10 03:52:24
Sau khi Hoàng Phủ Tử Y quay xong “Cửu Tiêu Vấn Đỉnh”, chỉ nghỉ ngơi một ngày, liền đến đoàn phim “Tiêu Dao Vui Mừng”, cô mặc một bộ đồ cổ trang, muốn đóng vai nữ giả nam trang đầu lĩnh thổ phỉ, quay chụp cũng mười mấy cảnh, đạo diễn đem mấy cảnh của cô quay cùng một lúc, thời gian dự tính khoảng ba bốn ngày.
Sau khi Hoàng Phủ Tử Y đến đoàn phim, chào hỏi đạo diễn xong, liền thay đổi trang phục diễn, một lát sau, một công tử nhẹ nhàng tiêu soái từ phòng hóa trang bước ra.
“Đẹp trai!” Đạo diễn của “Tiêu Giao Vui Mừng” - Hướng Bân là một đạo diễn có danh tiếng, đặc biệt am hiểu quay phim truyền hình cổ trang, là người hài hước dí dỏm, khiến cho người khác dễ ở chung.
Sau khi Hướng Bân khen Hoàng Phủ Tử Y một câu, không biết nghĩ đến cái gì, lại nhíu mày nói: “Đẹp trai như vậy, nhưng tôi muốn thiên kim thổ phỉ nữ giả nam trang, chứ không phải là thiếu niên, hình tượng này của cô thì không quá phù hợp với kịch bản.”
Hướng Bân nói chọc cười không ít người, Hoàng Phủ Tử Y nhướng mày, thần sắc trong nháy mắt có chút biến hóa, sau đó dùng giọng nói nói : “Hiện tại thì sao?”
Phim thiên kim giả thổ phỉ, thuộc về thể loại có chút điêu ngoa cùng tính cách hào sảng, tự nhiên không thể giống thiếu niên, nhiều lắm là giống công tử kiêu ngạo, cho nên đầu tiên khí chất Hoàng Phủ Tử Y phải lạnh nhạt, nhất định phải thay đổi.
Ánh mắt Hướng Bân sáng lên, rốt cuộc vừa lòng nói: “ Đúng, chính là như vậy, mỗi người vào vị trí của mình, đều chuẩn bị tốt, bắt đầu quay!”
Hôm nay quay là cảnh thiên kim nữ giả nam trang rời nhà trốn đi, sau đó thấy nữ chính bị khi dễ, thiên kim thổ phỉ tuy rằng là là thổ phỉ nhưng lại rất thích gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, nhìn thấy chuyện bất bình đó liền nhảy ra.
“Ban ngày ban mặt mà bọn ngươi dám ức hiếp lương dân, còn không mau dừng tay!” Lòng Hoàng Phủ Tử Y đầy cảm phẫn nói lời kịch, trong lòng lại cảm thấy mình có điểm ngốc.
“U, đây là tiểu bạch kiểm từ đâu đến, cũng dám quản chuyện của ta, không muốn sống nữa có phải hay không?” Đóng vai lưu manh là mấy người diễn viên đầu gấu, mấy lời kịch này cũng giống mấy người đầu gấu, nên sau khi nói xong mấy người đồng thời cùng vây Hoàng Phủ Tử Y lại.
Thổ phỉ thiên kim tất nhiên là có công phu quyền cước nhưng mà ẩu đả với một đám người này thì sẽ yếu thế hơn, cuối cùng là bị nữ chính lôi kéo chạy khỏi vòng vây.
“Chạy, chạy cái gì? Tiểu gia không sợ người xấu!” Hoàng Phủ Tử Y một bên chạy, một bên mạnh miệng kêu, bộ dáng kia nhìn rất thú vị.
“Cậu có phải ngốc hay không, biết rõ đánh không lại mà còn tới, không chạy chờ chết à?” Diễn viên đóng vai chính là Khương Nhiên, nhỏ hơn hai tuổi so với Hoàng Phủ Tử Y , là xuất thân ngôi sao nhí, kĩ thuật diễn thật không tồi.
“Cô, cô lấy oán trả ơn!” Thiên kim thổ phỉ tức giận, cô rõ ràng là cứu người, như thế nào lại bị nói là váng đầu đây!.
“Đánh rắm, lão tử mà cần ngươi cứu, ta cứu ngốc tử ngươi còn được!” Bản thân nữ chính là một tên côn đồ, tuy rằng ngôn ngữ thô lỗ, nhưng rất giảng nghĩa khí, lúc này vẫn kéo thiên kim thổ phỉ chạy.
“Cô, cô…” Thiên kim thổ phỉ khó thở, lời nói cũng không nói được đầy đủ.
Màn diễn này quay hai lần, đạo diễn cũng vừa lòng cho qua, đồng thời không bủn xỉn mà khen ngợi: “Biểu hiện không tồi, cố gắng phát huy.”
Hoàng Phủ Tử Y vốn là người lãnh đạm, tuy rằng phong cách đột biến, nhưng bộ dáng hoạt bát thì chưa được, lúc đầu An Tuệ cùng đạo diễn tương đối lo lắng, lại không nghĩ đến, Hoàng Phủ Tử Y diễn cũng tốt, có thể mua tốt điệu “Phong Hoa Tuyết Dại”, cũng có thể diễn tiên tử thoát tục, càng có thể diễn thiên kim thổ phỉ hoạt bát, quả thật như cái bảo tàng, khắp nơi đều chưa đựng sự kinh ngạc.
Sau khi Hoàng Phủ Tử Y đến đoàn phim, chào hỏi đạo diễn xong, liền thay đổi trang phục diễn, một lát sau, một công tử nhẹ nhàng tiêu soái từ phòng hóa trang bước ra.
“Đẹp trai!” Đạo diễn của “Tiêu Giao Vui Mừng” - Hướng Bân là một đạo diễn có danh tiếng, đặc biệt am hiểu quay phim truyền hình cổ trang, là người hài hước dí dỏm, khiến cho người khác dễ ở chung.
Sau khi Hướng Bân khen Hoàng Phủ Tử Y một câu, không biết nghĩ đến cái gì, lại nhíu mày nói: “Đẹp trai như vậy, nhưng tôi muốn thiên kim thổ phỉ nữ giả nam trang, chứ không phải là thiếu niên, hình tượng này của cô thì không quá phù hợp với kịch bản.”
Hướng Bân nói chọc cười không ít người, Hoàng Phủ Tử Y nhướng mày, thần sắc trong nháy mắt có chút biến hóa, sau đó dùng giọng nói nói : “Hiện tại thì sao?”
Phim thiên kim giả thổ phỉ, thuộc về thể loại có chút điêu ngoa cùng tính cách hào sảng, tự nhiên không thể giống thiếu niên, nhiều lắm là giống công tử kiêu ngạo, cho nên đầu tiên khí chất Hoàng Phủ Tử Y phải lạnh nhạt, nhất định phải thay đổi.
Ánh mắt Hướng Bân sáng lên, rốt cuộc vừa lòng nói: “ Đúng, chính là như vậy, mỗi người vào vị trí của mình, đều chuẩn bị tốt, bắt đầu quay!”
Hôm nay quay là cảnh thiên kim nữ giả nam trang rời nhà trốn đi, sau đó thấy nữ chính bị khi dễ, thiên kim thổ phỉ tuy rằng là là thổ phỉ nhưng lại rất thích gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, nhìn thấy chuyện bất bình đó liền nhảy ra.
“Ban ngày ban mặt mà bọn ngươi dám ức hiếp lương dân, còn không mau dừng tay!” Lòng Hoàng Phủ Tử Y đầy cảm phẫn nói lời kịch, trong lòng lại cảm thấy mình có điểm ngốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“U, đây là tiểu bạch kiểm từ đâu đến, cũng dám quản chuyện của ta, không muốn sống nữa có phải hay không?” Đóng vai lưu manh là mấy người diễn viên đầu gấu, mấy lời kịch này cũng giống mấy người đầu gấu, nên sau khi nói xong mấy người đồng thời cùng vây Hoàng Phủ Tử Y lại.
Thổ phỉ thiên kim tất nhiên là có công phu quyền cước nhưng mà ẩu đả với một đám người này thì sẽ yếu thế hơn, cuối cùng là bị nữ chính lôi kéo chạy khỏi vòng vây.
“Chạy, chạy cái gì? Tiểu gia không sợ người xấu!” Hoàng Phủ Tử Y một bên chạy, một bên mạnh miệng kêu, bộ dáng kia nhìn rất thú vị.
“Cậu có phải ngốc hay không, biết rõ đánh không lại mà còn tới, không chạy chờ chết à?” Diễn viên đóng vai chính là Khương Nhiên, nhỏ hơn hai tuổi so với Hoàng Phủ Tử Y , là xuất thân ngôi sao nhí, kĩ thuật diễn thật không tồi.
“Cô, cô lấy oán trả ơn!” Thiên kim thổ phỉ tức giận, cô rõ ràng là cứu người, như thế nào lại bị nói là váng đầu đây!.
“Đánh rắm, lão tử mà cần ngươi cứu, ta cứu ngốc tử ngươi còn được!” Bản thân nữ chính là một tên côn đồ, tuy rằng ngôn ngữ thô lỗ, nhưng rất giảng nghĩa khí, lúc này vẫn kéo thiên kim thổ phỉ chạy.
“Cô, cô…” Thiên kim thổ phỉ khó thở, lời nói cũng không nói được đầy đủ.
Màn diễn này quay hai lần, đạo diễn cũng vừa lòng cho qua, đồng thời không bủn xỉn mà khen ngợi: “Biểu hiện không tồi, cố gắng phát huy.”
Hoàng Phủ Tử Y vốn là người lãnh đạm, tuy rằng phong cách đột biến, nhưng bộ dáng hoạt bát thì chưa được, lúc đầu An Tuệ cùng đạo diễn tương đối lo lắng, lại không nghĩ đến, Hoàng Phủ Tử Y diễn cũng tốt, có thể mua tốt điệu “Phong Hoa Tuyết Dại”, cũng có thể diễn tiên tử thoát tục, càng có thể diễn thiên kim thổ phỉ hoạt bát, quả thật như cái bảo tàng, khắp nơi đều chưa đựng sự kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro